Chim Hoàng Yến Của Bá Tổng Rất Ngoan
Chương 7: Xin Số Phone
Bữa tối đúng ý Dụ Kiều Nga, phở bò lá quế ăn với trứng trần nước thịt hầm. Chỉ ngửi mùi thôi là đã muốn húp hết cả tô, mùi vị phở bò quen thuộc quê cậu, là số 1!
Quản gia vẫn còn ghét cậu lắm nhưng bây giờ thì không dám vênh váo, khắc nghiệt như lúc đầu nữa.
Con chim hệ thống rõ ràng không đáng tin cậy, vẫn là tự mình cứu mình thôi. Dụ Kiều Nga nhớ tới tiền, liền hỏi: “Bá chủ có tính tiền lương cho tôi chưa?” Dựa theo người làm công ăn lương, qua 5 tây thì lĩnh tiền mà nhỉ?
Quản gia nghi hoặc, một cái tình nhân, còn cần tiền lương làm gì: “Không có, cậu chủ chỉ làm tôi chăm sóc cậu cho tốt, chờ cậu ấy về-” lăn giường.
Rầm!
Dụ Kiều Nga đập bàn, khí thế 2 mét rưỡi: “Vậy là thằng Bá Cửu Lục không những giam cầm người bất hợp pháp mà còn khất tiền lương công nhân? Ai cho anh ta cái lá gan khiêu khích luật pháp vậy hả?”
Quỵt tiền của cậu? Mơ tưởng.
Rút điện thoại ra: “Tôi báo cảnh sát quốc tế bắt anh ta.”
Quản gia choáng váng, ông ta nhanh chóng giải thích: “Cái gì mà giam cầm bất hợp pháp, lúc đầu cậu cũng đồng ý tới rồi mà?”
Cậu gõ phím 113 đưa cho quản gia ngó: “Ai đồng ý? Vì tiền tôi mới nhận kèo này thôi. Rồi ông nói với tôi không có tiền? Vậy chúng ta ra tòa đối chất ha.” Nguyên chủ đồng ý làm người tình bí mật nhưng cậu thì không đồng ý.
Quản gia líu lưỡi, cậu chủ để ông ta chăm người, tiền bạc này kia cũng không thấy cho, lỡ mà bị bắt ra tòa thật, gièm pha của Bá Cửu Lục đủ để đá hắn xuống khỏi cái ghế tổng giám đốc. Người anh họ kia cũng sẽ tận tình phục vụ chổi lông gà.
Dụ Kiều Nga bình thường mềm mỏng không có miếng sát thương, bây giờ hung hăn lên, khí thế bức người, không khác dân xã hội đen là mấy, không biết vì sao, quản gia có chút rén.
Dụ Kiều Nga, ảnh đế đã về hưu tỏ vẻ, đều là diễn hết đó: “Bên đó số khẩn là 113 hay 110 ta?”
“Đừng báo cảnh sát, ông nội Dụ của tôi ơi, bình tĩnh chút đi. Tôi sẽ liên hệ với cậu chủ ngay!” Ông ta luống cuống cả lên, đổ mồ hôi hột, thái độ thành khẩn.
Cậu liền miễn cưỡng chấp nhận: “Vậy đưa số cậu chủ mấy người đây, tôi muốn tự mình bàn chuyện hợp đồng làm chim với hắn.” Mục đích của cậu là Bá Cửu Lục, chứ không phải dọa quản gia.
“??” Hợp đồng làm chim là cái gì?
Quản gia không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn móc điện thoại ra đưa số cho Dụ Kiều Nga. Thiếu gia rước ông tổ về chứ không phải rước tiểu tình nhân ấm giường gì, đáng sợ.
Có số Bá Cửu Lục, cậu không thèm phản ứng quản gia nữa, chấp tay sau mông ra vẻ liệu sự như thần đi lên lầu.
Quản gia kinh sợ, gạt ra số của Bá tổng, báo tình hình cho hắn liền. Ông ta cũng không ngu đến nổi bị cậu dắt mũi. Tiểu tình nhân của cậu chủ ông ta không đụng được, vẫn là để hắn tự trị cậu đi.
Không trị được thì méc, là hiển nhiên rồi.
Phòng riêng của Dụ Kiều Nga.
“Mày xem, có gì khó đâu, đúng không?” Cậu khoe khoang với hệ thống một chút thành quả.
[Đừng có vui mừng quá sớm, biết cái số điện thoại thì ngon hả? Còn 2 ngày rưỡi nữa hết hạn làm nhiệm vụ. Chờ phạt đi chim.]
Dụ Kiều Nga lắc ngón tay, kéo rèm mở cửa sổ hóng mát: “Nói mày ngu sợ mày tự ái, có một cái gọi là call video ăn cơm. Mày không biết?”
[...] Ừ nhỉ, cũng đâu nói cần phải ăn cơm trực tiếp với Bá tổng đâu, còn có thể ăn gián tiếp.
“...” Cậu biết vì sao dù xài màn màu trắng nhưng lại có bóng râm âm u thâm trầm nặng nề, vô cùng ngột ngạt rồi.
Mẹ nó thằng Bá Cửu Lục định mô phỏng vườn treo Babylon à? Không có tiền mướn thợ làm vườn thì tao đốt giùm cho!
Dụ Kiều Nga mặt vô biểu tình đóng lại cửa sổ, tìm đầu sỏ.
Quản gia không chỉ đưa số điện thoại, còn đưa ID mạng xã hội WLite của hắn cho cậu.
Cậu mở ra tài khoản mạng nhà mình, đổi tên thành Dụ Hoàng Yến, còn chú thích đang làm chim cho Bá tổng, hình đại diện cái bông cũng bị cậu đổi thành ảnh tự sướng, ấn gửi lời mời kết bạn.
Hôm nay cậu phải làm cho Bá Cửu Lục ói tiền ra, dám bắt cậu làm không công, trên đời này còn chưa mấy người lành lặn tồn tại đâu. Bá đạo tổng tài thì có thể quỵt tiền hả, cậu quyết không để yên.
Mấy năm bị cho vay nặng lãi chặn đường uy hiếp, cậu cũng học được chút đỉnh kĩ năng sinh tồn.
[...] Thấp nhang trước vậy. Nhìn xem, một thanh niên vì đồng tiền mà hắc hóa.
Hệ thống vừa lo vừa rén: [Dụ Hoàng Yến à, không hoàn thành nhiệm vụ là hai ta bay màu thật đó, cậu cất cái tính nóng như Kem đó vào tủ giùm đi, Bá Cửu Lục chính là mục tiêu của chúng ta đó!]
Nó đã phò tá rất nhiều chim rồi, chỉ có con chim này là không hợp đàn, oải vãi chưởng.
Dụ Kiều Nga lột ra trái chuối: “Vậy những kí chủ trước, có công lược được Bá Cửu Lục không?”
Hệ thống ậm ờ: [...Không đứa nào trèo giường thành công.] Vậy nên bọn họ mới đút lót nó, đổi nhiệm vụ.
Cậu cắn miếng chuối: “Nhưng tao không thích Bá Gia Cầm, nhiệm vụ thì có nhiều cách để làm lắm.”
“Phụt!”
Dụ Kiều Nga vứt ngay: “Mẹ nó, chuối gì mà chát vãi.”
[...] Trời ơi, cứu hệ thống với!
Quản gia vẫn còn ghét cậu lắm nhưng bây giờ thì không dám vênh váo, khắc nghiệt như lúc đầu nữa.
Con chim hệ thống rõ ràng không đáng tin cậy, vẫn là tự mình cứu mình thôi. Dụ Kiều Nga nhớ tới tiền, liền hỏi: “Bá chủ có tính tiền lương cho tôi chưa?” Dựa theo người làm công ăn lương, qua 5 tây thì lĩnh tiền mà nhỉ?
Quản gia nghi hoặc, một cái tình nhân, còn cần tiền lương làm gì: “Không có, cậu chủ chỉ làm tôi chăm sóc cậu cho tốt, chờ cậu ấy về-” lăn giường.
Rầm!
Dụ Kiều Nga đập bàn, khí thế 2 mét rưỡi: “Vậy là thằng Bá Cửu Lục không những giam cầm người bất hợp pháp mà còn khất tiền lương công nhân? Ai cho anh ta cái lá gan khiêu khích luật pháp vậy hả?”
Quỵt tiền của cậu? Mơ tưởng.
Rút điện thoại ra: “Tôi báo cảnh sát quốc tế bắt anh ta.”
Quản gia choáng váng, ông ta nhanh chóng giải thích: “Cái gì mà giam cầm bất hợp pháp, lúc đầu cậu cũng đồng ý tới rồi mà?”
Cậu gõ phím 113 đưa cho quản gia ngó: “Ai đồng ý? Vì tiền tôi mới nhận kèo này thôi. Rồi ông nói với tôi không có tiền? Vậy chúng ta ra tòa đối chất ha.” Nguyên chủ đồng ý làm người tình bí mật nhưng cậu thì không đồng ý.
Quản gia líu lưỡi, cậu chủ để ông ta chăm người, tiền bạc này kia cũng không thấy cho, lỡ mà bị bắt ra tòa thật, gièm pha của Bá Cửu Lục đủ để đá hắn xuống khỏi cái ghế tổng giám đốc. Người anh họ kia cũng sẽ tận tình phục vụ chổi lông gà.
Dụ Kiều Nga bình thường mềm mỏng không có miếng sát thương, bây giờ hung hăn lên, khí thế bức người, không khác dân xã hội đen là mấy, không biết vì sao, quản gia có chút rén.
Dụ Kiều Nga, ảnh đế đã về hưu tỏ vẻ, đều là diễn hết đó: “Bên đó số khẩn là 113 hay 110 ta?”
“Đừng báo cảnh sát, ông nội Dụ của tôi ơi, bình tĩnh chút đi. Tôi sẽ liên hệ với cậu chủ ngay!” Ông ta luống cuống cả lên, đổ mồ hôi hột, thái độ thành khẩn.
Cậu liền miễn cưỡng chấp nhận: “Vậy đưa số cậu chủ mấy người đây, tôi muốn tự mình bàn chuyện hợp đồng làm chim với hắn.” Mục đích của cậu là Bá Cửu Lục, chứ không phải dọa quản gia.
“??” Hợp đồng làm chim là cái gì?
Quản gia không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn móc điện thoại ra đưa số cho Dụ Kiều Nga. Thiếu gia rước ông tổ về chứ không phải rước tiểu tình nhân ấm giường gì, đáng sợ.
Có số Bá Cửu Lục, cậu không thèm phản ứng quản gia nữa, chấp tay sau mông ra vẻ liệu sự như thần đi lên lầu.
Quản gia kinh sợ, gạt ra số của Bá tổng, báo tình hình cho hắn liền. Ông ta cũng không ngu đến nổi bị cậu dắt mũi. Tiểu tình nhân của cậu chủ ông ta không đụng được, vẫn là để hắn tự trị cậu đi.
Không trị được thì méc, là hiển nhiên rồi.
Phòng riêng của Dụ Kiều Nga.
“Mày xem, có gì khó đâu, đúng không?” Cậu khoe khoang với hệ thống một chút thành quả.
[Đừng có vui mừng quá sớm, biết cái số điện thoại thì ngon hả? Còn 2 ngày rưỡi nữa hết hạn làm nhiệm vụ. Chờ phạt đi chim.]
Dụ Kiều Nga lắc ngón tay, kéo rèm mở cửa sổ hóng mát: “Nói mày ngu sợ mày tự ái, có một cái gọi là call video ăn cơm. Mày không biết?”
[...] Ừ nhỉ, cũng đâu nói cần phải ăn cơm trực tiếp với Bá tổng đâu, còn có thể ăn gián tiếp.
“...” Cậu biết vì sao dù xài màn màu trắng nhưng lại có bóng râm âm u thâm trầm nặng nề, vô cùng ngột ngạt rồi.
Mẹ nó thằng Bá Cửu Lục định mô phỏng vườn treo Babylon à? Không có tiền mướn thợ làm vườn thì tao đốt giùm cho!
Dụ Kiều Nga mặt vô biểu tình đóng lại cửa sổ, tìm đầu sỏ.
Quản gia không chỉ đưa số điện thoại, còn đưa ID mạng xã hội WLite của hắn cho cậu.
Cậu mở ra tài khoản mạng nhà mình, đổi tên thành Dụ Hoàng Yến, còn chú thích đang làm chim cho Bá tổng, hình đại diện cái bông cũng bị cậu đổi thành ảnh tự sướng, ấn gửi lời mời kết bạn.
Hôm nay cậu phải làm cho Bá Cửu Lục ói tiền ra, dám bắt cậu làm không công, trên đời này còn chưa mấy người lành lặn tồn tại đâu. Bá đạo tổng tài thì có thể quỵt tiền hả, cậu quyết không để yên.
Mấy năm bị cho vay nặng lãi chặn đường uy hiếp, cậu cũng học được chút đỉnh kĩ năng sinh tồn.
[...] Thấp nhang trước vậy. Nhìn xem, một thanh niên vì đồng tiền mà hắc hóa.
Hệ thống vừa lo vừa rén: [Dụ Hoàng Yến à, không hoàn thành nhiệm vụ là hai ta bay màu thật đó, cậu cất cái tính nóng như Kem đó vào tủ giùm đi, Bá Cửu Lục chính là mục tiêu của chúng ta đó!]
Nó đã phò tá rất nhiều chim rồi, chỉ có con chim này là không hợp đàn, oải vãi chưởng.
Dụ Kiều Nga lột ra trái chuối: “Vậy những kí chủ trước, có công lược được Bá Cửu Lục không?”
Hệ thống ậm ờ: [...Không đứa nào trèo giường thành công.] Vậy nên bọn họ mới đút lót nó, đổi nhiệm vụ.
Cậu cắn miếng chuối: “Nhưng tao không thích Bá Gia Cầm, nhiệm vụ thì có nhiều cách để làm lắm.”
“Phụt!”
Dụ Kiều Nga vứt ngay: “Mẹ nó, chuối gì mà chát vãi.”
[...] Trời ơi, cứu hệ thống với!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất