Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi
Chương 23
Dựa theo sự hiểu biết của Diệp Bạch Tư đối với Đoàn Sâm, hắn nhất định sẽ trực tiếp hất ngã toàn bộ những thứ trên bàn rồi chỉ tay ra cửa bảo anh cút đi.
Đấy mới đúng là đại công tử Đoàn.
Song đối phương chỉ trừng mắt nhìn anh vài giây, sau đó lạnh mặt rót rượu cho mình, uống một hơi cạn sạch.
Khi món ăn được mang lên, hắn đã uống cạn một bình rượu sake nhỏ, Đoàn Sâm gọi thêm một bình khác, thấy Diệp Bạch Tư vẫn không hề nhúc nhích thì hỏi: "Em không kính tôi được một cốc luôn sao?"
Diệp Bạch Tư lật cái cốc lên, Đoàn Sâm trực tiếp rót rượu cho anh, nói: "Lần sau mà bị oan nữa thì tôi sẽ không giúp em đâu."
Diệp Bạch Tư đoán là hắn uống đến váng đầu rồi.
Đoàn Sâm cầm đũa lên, trực tiếp gắp sashimi ném vào đĩa nước chấm.
Con ngươi của Diệp Bạch Tư khẽ động.
Đoàn Sâm bị dị ứng hải sản nên không thể ăn sashimi được. Anh đưa mắt nhìn đối phương, khẽ mím môi, chậm rãi cau mày lại.
Lúc nào Đoàn Sâm cũng vậy, hắn không bao giờ nhớ được những chuyện nhỏ nhặt trong đời, thậm chí còn không nhớ mình bị dị ứng hải sản, mỗi lần ăn cơm đều phải có Diệp Bạch Tư hoặc Kế Sách ở bên cạnh nhắc nhở hắn.
Anh trơ mắt nhìn đối phương đưa sashimi vào miệng, không nhịn được đứng lên.
Đoàn Sâm còn tưởng là anh định chạy, thế nhưng chưa kịp lên tiếng thì Diệp Bạch Tư đã bảo: "Tôi đi vệ sinh."
Thời điểm quay trở lại, Đoàn Sâm đang thò đầu nhìn về hướng bên này, sau khi thấy anh thật sự không có lét lút chạy trốn mới lập tức rụt đầu về.
Diệp Bạch Tư ngồi xuống đối diện hắn, anh đưa mắt nhìn Đoàn Sâm, lúc hắn nhìn qua thì anh lại thu hồi tầm mắt.
Anh vô vị cắn một miếng sushi gunkan, lại ngước mắt lên, Đoàn Sâm đã bắt đầu vô thức gãi cổ. Diệp Bạch Tư đặt đồ ăn xuống, có lẽ Đoàn Sâm thấy khát nên vươn tay định lấy rượu, Diệp Bạch Tư trực tiếp đẩy nước qua nói: "Uống cái này đi."
Đoàn Sâm uống được hai ngụm thì dần cảm thấy khó thở, hắn kéo cà vạt ra, sau đó dường như chợt nhớ ra điều gì đó, thở dốc nhìn Diệp Bạch Tư.
Diệp Bạch Tư lẳng lặng nhìn hắn, ngón tay anh vô thức cuộn lại.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến động tĩnh: "Ai gọi xe cứu thương vậy?!"
Diệp Bạch Tư đột nhiên thả lỏng, anh nói: "Ở đây."
Cửa bị mở ra, một y tá mặc áo trắng xông vào: "Ai bị dị ứng?"
Không cần Diệp Bạch Tư trả lời, đối phương đã phát hiện Đoàn Sâm với cổ áo bị xé toạc đang khó khăn thở dốc, hắn đã bắt đầu thiếu dưỡng khí, các y tá đi theo vội vàng vây quanh.
Diệp Bạch Tư đứng dậy nhường chỗ, nhìn Đoàn Sâm đang bị bao vây bởi y tá, đối phương vẫn đang nhìn anh, bởi vì sự thờ ơ của anh mà ánh mắt trống rỗng mờ mịt dần dần lấp loáng nước.
"Anh bị dị ứng hải sản." Trong lúc hít thở càng lúc càng khó khăn, hắn vẫn nghe thấy Diệp Bạch Tư nói rất rõ: "Lần này anh đã nhớ kỹ chưa?"
...
Diệp Bạch Tư đi theo vào bệnh viện, anh hoàn tất thủ tục xong thì trở về phòng bệnh, lúc này Hứa Tâm Nguyệt và Đoàn Cao Sơn đã chạy đến.
Anh đứng ở ngoài cửa, nghe thấy giọng của Hứa Tâm Nguyệt: "Sao vậy con, con đi ăn với ai thế? Sao không có ai nhắc nhở con vậy? Làm mẹ sợ chết khiếp."
Sau đó là giọng của Đoàn Cao Sơn: "Được rồi được rồi, người không bị sao là được."
Hứa Tâm Nguyệt vẫn rất khó chịu: "Tôi biết bây giờ nó không sao, nhưng rốt cuộc là nó đi ăn với ai vậy? Sao nó có thể ăn sashimi được? Sao trợ lý Tạ của nó lại không đi theo cơ chứ."
"Ôi, do nó không để tâm chuyện của mình mà, bà không thể trách người khác được."
"Nhưng tôi muốn biết rốt cuộc nó đã đi ăn với ai."
Diệp Bạch Tư đẩy cửa bước vào, Hứa Tâm Nguyệt vừa nhìn thấy anh thì sửng sốt: "Diệp Diệp?"
Bà nhìn Đoàn Sâm rồi lại nhìn Diệp Bạch Tư, do dự hỏi: "Chẳng lẽ, con, hai đứa đi ăn chung à?"
Diệp Bạch Tư nhìn Đoàn Sâm, người nọ chỉ chừa lại một cái ót hướng về phía bên này. Anh gật đầu nói với Hứa Tâm Nguyệt: "Là con đi với anh ấy."
Hứa Tâm Nguyệt ngờ vực: "Thế sao con không nhắc nhở nó vậy?"
Đoàn Cao Sơn liếc nhìn vẻ mặt của Diệp Bạch Tư, ông kéo tay Hứa Tâm Nguyệt nói: "Bà đừng nói nữa."
"Tôi làm sao ấy nhỉ? Diệp Diệp có bao giờ chăm sóc nó mà mắc sai lầm đâu." Hứa Tâm Nguyệt dừng lại một chút, tìm lý do cho Diệp Bạch Tư, bà nói: "Chắc là do con không để ý."
Đoàn Cao Sơn cười, giơ tay lên bảo: "Diệp Diệp, con đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đi."
Diệp Bạch Tư đặt hóa đơn và thẻ y tế lên bàn, anh nói: "Không phải là con không để ý đâu, con cố ý làm vậy đấy."
Hứa Tâm Nguyệt im lặng, vẻ mặt bất an nhìn Đoàn Cao Sơn, Đoàn Cao Sơn vẫn duy trì mỉm cười, trong lòng ông còn thấp thỏm hơn cả bà nữa.
"Con chỉ muốn để anh ấy nhớ thật lâu thôi." Diệp Bạch Tư nhìn bọn họ, anh nói: "Không ai có thể để ý giúp anh ấy mãi được, con tin là bác gái cũng nghĩ như vậy đúng không?"
Hứa Tâm Nguyệt nhìn Đoàn Cao Sơn, Đoàn Cao Sơn cũng nhìn Hứa Tâm Nguyệt, Hứa Tâm Nguyệt đành phải thu hồi ánh mắt, bà nói: "Con, con nói rất đúng, nhưng mà không phải nó có con rồi sao, Diệp Diệp... Con, có phải con vẫn còn giận Đoàn Sâm không?"
Bà nói xong thì vươn tay nhéo Đoàn Sâm một cái.
Đoàn Sâm kéo chăn bông xuống, cuối cùng hắn cũng trở mình để lộ khuôn mặt ra.
"Hình như bác gái nhầm rồi, con với Đoàn Sâm..."
"Ài ——" Đoàn Cao Sơn cắt lời anh, ông nói: "Đúng, đúng thật là nổi trận lôi đình, thế nhưng bây giờ hai đứa đã làm lành rồi, phải không Diệp Diệp?"
Vẻ mặt ông chờ mong nhìn Diệp Bạch Tư, đối phương lại lắc đầu đáp: "Hình như bác trai cũng nhầm rồi, con với Đoàn Sâm đã kết thúc, tụi con không hòa giải, sau này cũng sẽ không hòa giải, con với Đoàn Sâm đã nói rõ chuyện này với nhau rồi."
Nụ cười trên mặt Hứa Tâm Nguyệt cứng đờ.
Đoàn Cao Sơn đẩy kính lão lên, xoay người đi qua một bên cọ xát.
Cổ họng của Đoàn Sâm sưng lên, hắn yếu ớt nói: "Con không đồng ý, chỉ có em ấy tự tiện quyết định thôi."
Nụ cười của Hứa Tâm Nguyệt lại trở nên sống động, bà bước tới nắm lấy tay Diệp Bạch Tư: "Diệp Diệp, bác biết là mấy năm nay con phải chịu uất ức..."
"Nếu bác gái đã biết con chịu uất ức rồi." Diệp Bạch Tư nhẹ nhàng rút tay về, điềm đạm nói: "Vậy thì đừng khiến con phải uất ức thêm nữa."
Hứa Tâm Nguyệt cứng đờ, "Con biết tính của thằng Đoàn Sâm này mà, nó, nó mà rời khỏi con thì không sống nổi đâu, Diệp Diệp, con tha thứ cho nó một lần nữa đi, được không con?"
"Cảm ơn bác gái đã quan tâm, nhưng con đã quyết định rồi ạ." Diệp Bạch Tư không muốn nán lại lâu hơn nữa, anh lễ phép cúi đầu nói: "Nếu hai bác đã ở đây rồi thì con xin phép về trước."
Hứa Tâm Nguyệt đuổi theo: "Diệp Diệp, bác và bác trai đã quyết định xong rồi, sang năm sẽ cho hai đứa kết hôn, chắc chắn sang năm sẽ cho hai đứa kết hôn mà!"
Diệp Bạch Tư rời khỏi phòng bệnh, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Trái tim của Hứa Tâm Nguyệt dần trở nên lạnh lẽo.
Bà kinh hồn bạt vía quay lại, Đoàn Cao Sơn chậm rãi bước tới trước cửa sổ, nói: "Không, không còn cách nào đâu, chuyện này, bữa giờ tôi với Đoàn Sâm cũng nghĩ hết cách rồi."
"Tôi biết." Hứa Tâm Nguyệt nói: "Tôi không thể nghe hai bố con ông nói nữa, hai bố con ông... Hai bố con ông, Đoàn Cao Sơn, lúc đó ông nói với tôi thế nào, hả? Ba ngày, ông nói với tôi ba ngày, có phải là ông nói hay không?"
Đoàn Cao Sơn cũng không ngờ mình từng tuổi này rồi mà còn có thể lật xe, sắc mặt ông khó coi nói: "Tôi đâu có biết Đoàn Sâm nó không có tiền đồ như vậy đâu."
"Được, ông nhớ kỹ lời ông nói đó, ngày mai đến công ty dọn dẹp nộp hồ sơ đi." Hứa Tâm Nguyệt lại nhìn về phía Đoàn Sâm, bà nói: "Còn con, Đoàn Sâm con... Hôm nay rốt cuộc con biểu diễn cái gì vậy? Khổ nhục kế à?"
"Mẹ đừng nói nữa."
"Mẹ mà không nói thì mày sẽ không tỉnh ngộ đâu!" Hứa Tâm Nguyệt giận dữ nói: "Năm ngoái mẹ đã bảo hai đứa kết hôn đi, cho người ta cái danh phận sớm một chút, mày yêu mà làm như bao dưỡng người ta, đã thế còn không giải thích cho người ngoài rõ ràng, tính tình của Diệp Diệp tốt như thế, ngay cả mẹ cũng chưa chắc có thể chiều mày bằng thằng bé đâu!"
Sắc mặt Đoàn Sâm tối tăm: "Nếu em ấy giống như mẹ nói thì em ấy sẽ không thể không nói lời nào đã đá con đi, khiến cho con trắng tay như vậy."
"Mày mà trắng tay, mày trắng tay chỗ nào? Rõ ràng mày còn có mặt mũi, còn có mặt mũi đi oán giận người khác, vậy mà mày vẫn cảm thấy mình không hề sai!"
"Cái này, cái này hơi quá đáng đó." Đoàn Cao Sơn ho khan, Hứa Tâm Nguyệt nói: "Quá đáng cũng là tại ông chiều nó hư chứ ai!"
"Tôi chiều?" Đoàn Cao Sơn không phục: "Ai trong chúng ta mới là người chiều nó hư? Lúc nó lấy được hoa hồng ở trường mẫu giáo, tôi không muốn nó cưỡi cổ tôi, chẳng phải bà đã ấn tôi xuống cho nó cưỡi sao?"
"Vậy lúc nó giành giải Nhất Olympic toán học, tôi đã nói là không cần phải phô trương ầm ĩ, là ai muốn mở tiệc ba ngày ba đêm, nói thế nào cũng không nghe? Ôi, không những ông mà còn thêm ông già nhà ông nữa!"
"Năm mười sáu tuổi nó lấy bằng tiến sĩ, tôi đã nói nó lớn rồi phải tự lập đi, là ai thuê bảo mẫu chăm sóc cho nó, là ai nói con mình chỉ cần có đầu óc là được, những cái khác chỉ cần bỏ tiền ra là có thể giải quyết được hả?"
"Tính tình tự cao ngạo mạn và chuyện tình cảm thất bại của nó đều dính líu đến ông và bố ông đấy!"
"Nó không biết lo liệu cho cuộc sống của nó thì là lỗi của tôi sao?"
Sắc mặt Đoàn Sâm không chút thay đổi giơ bình nước lên, mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
Hai người này không phải đang chửi nhau, rõ ràng là bọn họ đang chửi chó mắng mèo.
Hắn tìm cái giá để treo nhỏ giọt ngoài hành lang, trực tiếp ngồi xuống ghế dài.
"Anh bị dị ứng hải sản." Hắn nghĩ đến lời nói lãnh đạm khác thường kia của Diệp Bạch Tư: "Lần này anh đã nhớ kỹ chưa?"
Hắn cúi đầu nhìn miếng băng dán màu trắng trên mu bàn tay mình.
Lúc này cảm giác không thể thở nổi vẫn rõ mồn một trước mắt, mà Diệp Bạch Tư vốn nhớ rõ hắn bị dị ứng từ lâu, anh gọi xe cứu thương trước, sau đó lại hờ hững lạnh nhạt như vậy, cho dù là đối với người lạ anh cũng sẽ không lãnh đạm đến thế.
Nhớ kỹ.
Đoàn Sâm cảm thấy cả đời này mình sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay, cũng sẽ không bao giờ quên được câu "Lần này đã nhớ kỹ chưa?" mà Diệp Bạch Tư nói.
Diệp Bạch Tư thật sự không còn yêu hắn nữa, trong mắt anh không còn một chút ấm áp nào.
Hắn nghiêm túc suy nghĩ tại sao giữa hắn và Diệp Bạch Tư lại ra nông nỗi này.
Rõ ràng lúc đầu mọi chuyện không phải như vậy, Diệp Bạch Tư yêu hắn rất nhiều, hắn nói với Diệp Bạch Tư rằng nếu anh để tóc dài thì chắc sẽ đẹp lắm, thời điểm hoàn hồn lại, Diệp Bạch Tư đã vì hắn mà nuôi tóc dài.
Hắn nói hắn hy vọng Diệp Bạch Tư có thể đến chăm sóc cho mình, Diệp Bạch Tư đã đáp ứng, anh còn nói: "Về sau sinh mạng của anh sẽ do em tiếp quản."
Hắn đã giúp Diệp Bạch Tư chi trả tiền thuốc men cho em trai, giúp anh giải quyết những vấn đề của nhà máy mà mẹ anh để lại, Diệp Bạch Tư đi từ bất an đến chân thành cảm kích, sau đó giữa hai người đã nảy sinh tình yêu.
Lần đầu tiên nắm tay, Diệp Bạch Tư không trốn tránh, lần đầu tiên hôn hắn, Diệp Bạch Tư cũng không trốn tránh, vào Giáng Sinh năm đó, trong phòng tổng thống của khách sạn, hắn ám chỉ việc phát sinh quan hệ, Diệp Bạch Tư vẫn không hề trốn tránh chút nào.
Từ nhất kiến chung tình đến lưỡng tình tương duyệt, toàn bộ đều là nước chảy thành sông. Đoàn Sâm vẫn luôn cho rằng trên thế giới này không có người nào có thể tốt hơn hắn và Diệp Bạch Tư cả.
Cho đến ngày hôm nay, Diệp Bạch Tư rời đi, ngay cả Hứa Tâm Nguyệt cũng đang mắng mỏ hắn.
Hắn vẫn luôn đúng mà.
Diệp Bạch Tư là người tốt nhất, trên thế giới này không có ai tốt hơn Diệp Bạch Tư.
Thế nhưng nếu mối quan hệ xảy ra vấn đề, nhất định là đã có một người trở nên tồi tệ. Diệp Bạch Tư tốt như vậy, người tồi tệ chắc chắn phải là hắn.
Mọi chuyện bây giờ đều là do hắn gây ra.
Bởi vì hắn không chịu kết hôn sao? Nhưng vừa rồi Hứa Tâm Nguyệt cũng nói đến chuyện kết hôn, Diệp Bạch Tư vẫn hoàn toàn hờ hững mà.
Vậy... bởi vì hắn để cho người khác nói hai người là mối quan hệ bao dưỡng sao? Nhưng Diệp Bạch Tư nói anh không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
"Đoàn Sâm." Cuối cùng Hứa Tâm Nguyệt cũng phát hiện con trai mất tích, bà mở cửa phòng bệnh đi đến, liếc mắt nhìn hắn một cái, khẽ thả lỏng, bất đắc dĩ tức giận: "Con ngồi đây làm gì?"
"Con đang suy nghĩ." Đoàn Sâm cúi đầu nhìn mặt đất, chậm rãi khàn giọng nói: "Con đã bắt đầu trở nên tồi tệ như thế từ lúc nào."
Đấy mới đúng là đại công tử Đoàn.
Song đối phương chỉ trừng mắt nhìn anh vài giây, sau đó lạnh mặt rót rượu cho mình, uống một hơi cạn sạch.
Khi món ăn được mang lên, hắn đã uống cạn một bình rượu sake nhỏ, Đoàn Sâm gọi thêm một bình khác, thấy Diệp Bạch Tư vẫn không hề nhúc nhích thì hỏi: "Em không kính tôi được một cốc luôn sao?"
Diệp Bạch Tư lật cái cốc lên, Đoàn Sâm trực tiếp rót rượu cho anh, nói: "Lần sau mà bị oan nữa thì tôi sẽ không giúp em đâu."
Diệp Bạch Tư đoán là hắn uống đến váng đầu rồi.
Đoàn Sâm cầm đũa lên, trực tiếp gắp sashimi ném vào đĩa nước chấm.
Con ngươi của Diệp Bạch Tư khẽ động.
Đoàn Sâm bị dị ứng hải sản nên không thể ăn sashimi được. Anh đưa mắt nhìn đối phương, khẽ mím môi, chậm rãi cau mày lại.
Lúc nào Đoàn Sâm cũng vậy, hắn không bao giờ nhớ được những chuyện nhỏ nhặt trong đời, thậm chí còn không nhớ mình bị dị ứng hải sản, mỗi lần ăn cơm đều phải có Diệp Bạch Tư hoặc Kế Sách ở bên cạnh nhắc nhở hắn.
Anh trơ mắt nhìn đối phương đưa sashimi vào miệng, không nhịn được đứng lên.
Đoàn Sâm còn tưởng là anh định chạy, thế nhưng chưa kịp lên tiếng thì Diệp Bạch Tư đã bảo: "Tôi đi vệ sinh."
Thời điểm quay trở lại, Đoàn Sâm đang thò đầu nhìn về hướng bên này, sau khi thấy anh thật sự không có lét lút chạy trốn mới lập tức rụt đầu về.
Diệp Bạch Tư ngồi xuống đối diện hắn, anh đưa mắt nhìn Đoàn Sâm, lúc hắn nhìn qua thì anh lại thu hồi tầm mắt.
Anh vô vị cắn một miếng sushi gunkan, lại ngước mắt lên, Đoàn Sâm đã bắt đầu vô thức gãi cổ. Diệp Bạch Tư đặt đồ ăn xuống, có lẽ Đoàn Sâm thấy khát nên vươn tay định lấy rượu, Diệp Bạch Tư trực tiếp đẩy nước qua nói: "Uống cái này đi."
Đoàn Sâm uống được hai ngụm thì dần cảm thấy khó thở, hắn kéo cà vạt ra, sau đó dường như chợt nhớ ra điều gì đó, thở dốc nhìn Diệp Bạch Tư.
Diệp Bạch Tư lẳng lặng nhìn hắn, ngón tay anh vô thức cuộn lại.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến động tĩnh: "Ai gọi xe cứu thương vậy?!"
Diệp Bạch Tư đột nhiên thả lỏng, anh nói: "Ở đây."
Cửa bị mở ra, một y tá mặc áo trắng xông vào: "Ai bị dị ứng?"
Không cần Diệp Bạch Tư trả lời, đối phương đã phát hiện Đoàn Sâm với cổ áo bị xé toạc đang khó khăn thở dốc, hắn đã bắt đầu thiếu dưỡng khí, các y tá đi theo vội vàng vây quanh.
Diệp Bạch Tư đứng dậy nhường chỗ, nhìn Đoàn Sâm đang bị bao vây bởi y tá, đối phương vẫn đang nhìn anh, bởi vì sự thờ ơ của anh mà ánh mắt trống rỗng mờ mịt dần dần lấp loáng nước.
"Anh bị dị ứng hải sản." Trong lúc hít thở càng lúc càng khó khăn, hắn vẫn nghe thấy Diệp Bạch Tư nói rất rõ: "Lần này anh đã nhớ kỹ chưa?"
...
Diệp Bạch Tư đi theo vào bệnh viện, anh hoàn tất thủ tục xong thì trở về phòng bệnh, lúc này Hứa Tâm Nguyệt và Đoàn Cao Sơn đã chạy đến.
Anh đứng ở ngoài cửa, nghe thấy giọng của Hứa Tâm Nguyệt: "Sao vậy con, con đi ăn với ai thế? Sao không có ai nhắc nhở con vậy? Làm mẹ sợ chết khiếp."
Sau đó là giọng của Đoàn Cao Sơn: "Được rồi được rồi, người không bị sao là được."
Hứa Tâm Nguyệt vẫn rất khó chịu: "Tôi biết bây giờ nó không sao, nhưng rốt cuộc là nó đi ăn với ai vậy? Sao nó có thể ăn sashimi được? Sao trợ lý Tạ của nó lại không đi theo cơ chứ."
"Ôi, do nó không để tâm chuyện của mình mà, bà không thể trách người khác được."
"Nhưng tôi muốn biết rốt cuộc nó đã đi ăn với ai."
Diệp Bạch Tư đẩy cửa bước vào, Hứa Tâm Nguyệt vừa nhìn thấy anh thì sửng sốt: "Diệp Diệp?"
Bà nhìn Đoàn Sâm rồi lại nhìn Diệp Bạch Tư, do dự hỏi: "Chẳng lẽ, con, hai đứa đi ăn chung à?"
Diệp Bạch Tư nhìn Đoàn Sâm, người nọ chỉ chừa lại một cái ót hướng về phía bên này. Anh gật đầu nói với Hứa Tâm Nguyệt: "Là con đi với anh ấy."
Hứa Tâm Nguyệt ngờ vực: "Thế sao con không nhắc nhở nó vậy?"
Đoàn Cao Sơn liếc nhìn vẻ mặt của Diệp Bạch Tư, ông kéo tay Hứa Tâm Nguyệt nói: "Bà đừng nói nữa."
"Tôi làm sao ấy nhỉ? Diệp Diệp có bao giờ chăm sóc nó mà mắc sai lầm đâu." Hứa Tâm Nguyệt dừng lại một chút, tìm lý do cho Diệp Bạch Tư, bà nói: "Chắc là do con không để ý."
Đoàn Cao Sơn cười, giơ tay lên bảo: "Diệp Diệp, con đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đi."
Diệp Bạch Tư đặt hóa đơn và thẻ y tế lên bàn, anh nói: "Không phải là con không để ý đâu, con cố ý làm vậy đấy."
Hứa Tâm Nguyệt im lặng, vẻ mặt bất an nhìn Đoàn Cao Sơn, Đoàn Cao Sơn vẫn duy trì mỉm cười, trong lòng ông còn thấp thỏm hơn cả bà nữa.
"Con chỉ muốn để anh ấy nhớ thật lâu thôi." Diệp Bạch Tư nhìn bọn họ, anh nói: "Không ai có thể để ý giúp anh ấy mãi được, con tin là bác gái cũng nghĩ như vậy đúng không?"
Hứa Tâm Nguyệt nhìn Đoàn Cao Sơn, Đoàn Cao Sơn cũng nhìn Hứa Tâm Nguyệt, Hứa Tâm Nguyệt đành phải thu hồi ánh mắt, bà nói: "Con, con nói rất đúng, nhưng mà không phải nó có con rồi sao, Diệp Diệp... Con, có phải con vẫn còn giận Đoàn Sâm không?"
Bà nói xong thì vươn tay nhéo Đoàn Sâm một cái.
Đoàn Sâm kéo chăn bông xuống, cuối cùng hắn cũng trở mình để lộ khuôn mặt ra.
"Hình như bác gái nhầm rồi, con với Đoàn Sâm..."
"Ài ——" Đoàn Cao Sơn cắt lời anh, ông nói: "Đúng, đúng thật là nổi trận lôi đình, thế nhưng bây giờ hai đứa đã làm lành rồi, phải không Diệp Diệp?"
Vẻ mặt ông chờ mong nhìn Diệp Bạch Tư, đối phương lại lắc đầu đáp: "Hình như bác trai cũng nhầm rồi, con với Đoàn Sâm đã kết thúc, tụi con không hòa giải, sau này cũng sẽ không hòa giải, con với Đoàn Sâm đã nói rõ chuyện này với nhau rồi."
Nụ cười trên mặt Hứa Tâm Nguyệt cứng đờ.
Đoàn Cao Sơn đẩy kính lão lên, xoay người đi qua một bên cọ xát.
Cổ họng của Đoàn Sâm sưng lên, hắn yếu ớt nói: "Con không đồng ý, chỉ có em ấy tự tiện quyết định thôi."
Nụ cười của Hứa Tâm Nguyệt lại trở nên sống động, bà bước tới nắm lấy tay Diệp Bạch Tư: "Diệp Diệp, bác biết là mấy năm nay con phải chịu uất ức..."
"Nếu bác gái đã biết con chịu uất ức rồi." Diệp Bạch Tư nhẹ nhàng rút tay về, điềm đạm nói: "Vậy thì đừng khiến con phải uất ức thêm nữa."
Hứa Tâm Nguyệt cứng đờ, "Con biết tính của thằng Đoàn Sâm này mà, nó, nó mà rời khỏi con thì không sống nổi đâu, Diệp Diệp, con tha thứ cho nó một lần nữa đi, được không con?"
"Cảm ơn bác gái đã quan tâm, nhưng con đã quyết định rồi ạ." Diệp Bạch Tư không muốn nán lại lâu hơn nữa, anh lễ phép cúi đầu nói: "Nếu hai bác đã ở đây rồi thì con xin phép về trước."
Hứa Tâm Nguyệt đuổi theo: "Diệp Diệp, bác và bác trai đã quyết định xong rồi, sang năm sẽ cho hai đứa kết hôn, chắc chắn sang năm sẽ cho hai đứa kết hôn mà!"
Diệp Bạch Tư rời khỏi phòng bệnh, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Trái tim của Hứa Tâm Nguyệt dần trở nên lạnh lẽo.
Bà kinh hồn bạt vía quay lại, Đoàn Cao Sơn chậm rãi bước tới trước cửa sổ, nói: "Không, không còn cách nào đâu, chuyện này, bữa giờ tôi với Đoàn Sâm cũng nghĩ hết cách rồi."
"Tôi biết." Hứa Tâm Nguyệt nói: "Tôi không thể nghe hai bố con ông nói nữa, hai bố con ông... Hai bố con ông, Đoàn Cao Sơn, lúc đó ông nói với tôi thế nào, hả? Ba ngày, ông nói với tôi ba ngày, có phải là ông nói hay không?"
Đoàn Cao Sơn cũng không ngờ mình từng tuổi này rồi mà còn có thể lật xe, sắc mặt ông khó coi nói: "Tôi đâu có biết Đoàn Sâm nó không có tiền đồ như vậy đâu."
"Được, ông nhớ kỹ lời ông nói đó, ngày mai đến công ty dọn dẹp nộp hồ sơ đi." Hứa Tâm Nguyệt lại nhìn về phía Đoàn Sâm, bà nói: "Còn con, Đoàn Sâm con... Hôm nay rốt cuộc con biểu diễn cái gì vậy? Khổ nhục kế à?"
"Mẹ đừng nói nữa."
"Mẹ mà không nói thì mày sẽ không tỉnh ngộ đâu!" Hứa Tâm Nguyệt giận dữ nói: "Năm ngoái mẹ đã bảo hai đứa kết hôn đi, cho người ta cái danh phận sớm một chút, mày yêu mà làm như bao dưỡng người ta, đã thế còn không giải thích cho người ngoài rõ ràng, tính tình của Diệp Diệp tốt như thế, ngay cả mẹ cũng chưa chắc có thể chiều mày bằng thằng bé đâu!"
Sắc mặt Đoàn Sâm tối tăm: "Nếu em ấy giống như mẹ nói thì em ấy sẽ không thể không nói lời nào đã đá con đi, khiến cho con trắng tay như vậy."
"Mày mà trắng tay, mày trắng tay chỗ nào? Rõ ràng mày còn có mặt mũi, còn có mặt mũi đi oán giận người khác, vậy mà mày vẫn cảm thấy mình không hề sai!"
"Cái này, cái này hơi quá đáng đó." Đoàn Cao Sơn ho khan, Hứa Tâm Nguyệt nói: "Quá đáng cũng là tại ông chiều nó hư chứ ai!"
"Tôi chiều?" Đoàn Cao Sơn không phục: "Ai trong chúng ta mới là người chiều nó hư? Lúc nó lấy được hoa hồng ở trường mẫu giáo, tôi không muốn nó cưỡi cổ tôi, chẳng phải bà đã ấn tôi xuống cho nó cưỡi sao?"
"Vậy lúc nó giành giải Nhất Olympic toán học, tôi đã nói là không cần phải phô trương ầm ĩ, là ai muốn mở tiệc ba ngày ba đêm, nói thế nào cũng không nghe? Ôi, không những ông mà còn thêm ông già nhà ông nữa!"
"Năm mười sáu tuổi nó lấy bằng tiến sĩ, tôi đã nói nó lớn rồi phải tự lập đi, là ai thuê bảo mẫu chăm sóc cho nó, là ai nói con mình chỉ cần có đầu óc là được, những cái khác chỉ cần bỏ tiền ra là có thể giải quyết được hả?"
"Tính tình tự cao ngạo mạn và chuyện tình cảm thất bại của nó đều dính líu đến ông và bố ông đấy!"
"Nó không biết lo liệu cho cuộc sống của nó thì là lỗi của tôi sao?"
Sắc mặt Đoàn Sâm không chút thay đổi giơ bình nước lên, mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
Hai người này không phải đang chửi nhau, rõ ràng là bọn họ đang chửi chó mắng mèo.
Hắn tìm cái giá để treo nhỏ giọt ngoài hành lang, trực tiếp ngồi xuống ghế dài.
"Anh bị dị ứng hải sản." Hắn nghĩ đến lời nói lãnh đạm khác thường kia của Diệp Bạch Tư: "Lần này anh đã nhớ kỹ chưa?"
Hắn cúi đầu nhìn miếng băng dán màu trắng trên mu bàn tay mình.
Lúc này cảm giác không thể thở nổi vẫn rõ mồn một trước mắt, mà Diệp Bạch Tư vốn nhớ rõ hắn bị dị ứng từ lâu, anh gọi xe cứu thương trước, sau đó lại hờ hững lạnh nhạt như vậy, cho dù là đối với người lạ anh cũng sẽ không lãnh đạm đến thế.
Nhớ kỹ.
Đoàn Sâm cảm thấy cả đời này mình sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay, cũng sẽ không bao giờ quên được câu "Lần này đã nhớ kỹ chưa?" mà Diệp Bạch Tư nói.
Diệp Bạch Tư thật sự không còn yêu hắn nữa, trong mắt anh không còn một chút ấm áp nào.
Hắn nghiêm túc suy nghĩ tại sao giữa hắn và Diệp Bạch Tư lại ra nông nỗi này.
Rõ ràng lúc đầu mọi chuyện không phải như vậy, Diệp Bạch Tư yêu hắn rất nhiều, hắn nói với Diệp Bạch Tư rằng nếu anh để tóc dài thì chắc sẽ đẹp lắm, thời điểm hoàn hồn lại, Diệp Bạch Tư đã vì hắn mà nuôi tóc dài.
Hắn nói hắn hy vọng Diệp Bạch Tư có thể đến chăm sóc cho mình, Diệp Bạch Tư đã đáp ứng, anh còn nói: "Về sau sinh mạng của anh sẽ do em tiếp quản."
Hắn đã giúp Diệp Bạch Tư chi trả tiền thuốc men cho em trai, giúp anh giải quyết những vấn đề của nhà máy mà mẹ anh để lại, Diệp Bạch Tư đi từ bất an đến chân thành cảm kích, sau đó giữa hai người đã nảy sinh tình yêu.
Lần đầu tiên nắm tay, Diệp Bạch Tư không trốn tránh, lần đầu tiên hôn hắn, Diệp Bạch Tư cũng không trốn tránh, vào Giáng Sinh năm đó, trong phòng tổng thống của khách sạn, hắn ám chỉ việc phát sinh quan hệ, Diệp Bạch Tư vẫn không hề trốn tránh chút nào.
Từ nhất kiến chung tình đến lưỡng tình tương duyệt, toàn bộ đều là nước chảy thành sông. Đoàn Sâm vẫn luôn cho rằng trên thế giới này không có người nào có thể tốt hơn hắn và Diệp Bạch Tư cả.
Cho đến ngày hôm nay, Diệp Bạch Tư rời đi, ngay cả Hứa Tâm Nguyệt cũng đang mắng mỏ hắn.
Hắn vẫn luôn đúng mà.
Diệp Bạch Tư là người tốt nhất, trên thế giới này không có ai tốt hơn Diệp Bạch Tư.
Thế nhưng nếu mối quan hệ xảy ra vấn đề, nhất định là đã có một người trở nên tồi tệ. Diệp Bạch Tư tốt như vậy, người tồi tệ chắc chắn phải là hắn.
Mọi chuyện bây giờ đều là do hắn gây ra.
Bởi vì hắn không chịu kết hôn sao? Nhưng vừa rồi Hứa Tâm Nguyệt cũng nói đến chuyện kết hôn, Diệp Bạch Tư vẫn hoàn toàn hờ hững mà.
Vậy... bởi vì hắn để cho người khác nói hai người là mối quan hệ bao dưỡng sao? Nhưng Diệp Bạch Tư nói anh không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
"Đoàn Sâm." Cuối cùng Hứa Tâm Nguyệt cũng phát hiện con trai mất tích, bà mở cửa phòng bệnh đi đến, liếc mắt nhìn hắn một cái, khẽ thả lỏng, bất đắc dĩ tức giận: "Con ngồi đây làm gì?"
"Con đang suy nghĩ." Đoàn Sâm cúi đầu nhìn mặt đất, chậm rãi khàn giọng nói: "Con đã bắt đầu trở nên tồi tệ như thế từ lúc nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất