Chương 3: Quá khứ (2) Bắt cóc
Một bên khác, Tịch Du vừa xuống đã gặp ngay cảnh tượng mọi người đồng lòng đưa vị đồng đội kia lên băng ca rồi đẩy lên xe cứu thương, bấy giờ cậu mới thở phào, tự nói với lòng mình cậu ta chưa chết.
Sau vụ việc này, tổ của cậu đã lập được công lớn, tuy chưa bắt được mấy tên tàng trữ nhưng tổ đã tóm gọn cả ổ ma túy. Chỉ sợ khó mà gặp được của hời này lần nữa nên nguyên tổ quyết định tổ chức tiệc ăn mừng, mọi người rủ nhau đến một quán nhậu lớn, cùng nhau cụng li no say. Tuy nhiên, Tịch Du thì chẳng biết uống bia rượu, gắng gượng vài hớp đã bị cơn buồn nôn quấn lấy. May cho cậu, cạnh đấy có cửa sau, gần hơn nhà vệ sinh xa tít, không cần nghĩ, cậu đã vội nhảy ra ngoài, đối mặt với tường nôn thốc nôn tháo.
"Thảm thật... Vốn không uống được mà mình cứ cậy mạnh."
Cậu bụm miệng, cơn khó chịu cứ vây đến, cậu cứ tự mắng bản thân. Đứng bên ngoài nghe mọi người trong quán đang cười đùa vui vẻ mà cảm thấy mình lập dị, như chim khác loài tự tách biệt với đàn. Đang thầm buồn tủi, cậu bỗng nghe được tổ trưởng nói về mình.
"Tổ trưởng, trong tổ em chỉ thấy mỗi cậu Tịch Du là khác người nhất. Lúc nào cũng lầm lầm lì lì, hôm vây cái ổ chim, cậu ta còn tự tiện đuổi theo con chim lớn mà chẳng báo cáo gì."
Họ dùng mật ngữ nói về vụ việc ấy, "cái ổ chim" mà tên kia râm rấp nói to là nơi tàng trữ chất cấm, còn "con chim lớn" là kẻ đầu xỏ, tội phạm số 15. Cậu kiềm lại sự buồn nôn, gắng nghe hết lời họ nói.
Tổ trưởng gương mặt thân thiện, cầm ly bia tuôn vào miệng. Uống cạn, ông ta đáp.
"Tịch Du ấy à. Không sao, cậu nhóc đó sống không dễ dàng gì, bây giờ lớn rồi, tách biệt với thế giới là đúng."
Ông dừng chút, gắp miếng mồi vô chén, lại dùng ánh mắt và lời lẽ cảm tình tiếp lời.
"Còn nhớ hồi đấy, cha cậu cũng là đặc công, nhưng do một lần sơ suất, vợ con bị đám giang hồ bắt giữ, ông ấy không thể làm gì hơn ngoài đi xin ứng cứu từ tổ chức. Mà khi đó, người lãnh đạo là một kẻ độc tài, mặc kệ ông van xin vẫn không thèm cứu giúp, chúng tôi vốn bạn thân cùng tổ cùng xóm cùng nơi, không thể trơ mắt đứng nhìn được nên đã ra tay tương trợ."
Nói đoạn, tổ trưởng thở dài.
"Chỉ tiếc, lúc cứu người thì cứu được vợ con ông nhưng ông vì giúp chúng tôi cản bước bọn giang hồ nên đã bỏ mạng. Vợ ông ấy đau lòng quá, gắng gượng sinh cậu ta ra rồi chẳng do dự cắt cổ tay tự vẫn theo người."
Cả bàn im lặng như tờ, đều chăm chú nghe tổ trưởng kể.
"Sau đó tôi có đến thăm hỏi nhưng chưa được cho phép nên chẳng thể dẫn cậu nhóc về tổ chức. Cậu bị đưa vào trại trẻ mồ côi, mấy năm trong đấy sống nhờ chút trợ cấp của viện, tôi thì ngày nào cũng lặng lẽ quan sát cậu ấy. Qua mấy năm, cậu bắt đầu trải nghiệm gió sương cuộc đời, vừa học xong cao trung bằng năng lực nuôi sống bản thân, cậu ấy liền tìm đến tôi, chỉ nói vỏn vẹn năm chữ: "Cháu muốn làm đặc công!"."
Tổ trưởng thao thao bất tuyệt một hồi, vui vẻ cười khà khà, tán dương Tịch Du.
"Sao hả? Cậu ta có phải lợi hại lắm không."
"Mấy đứa nhỏ" trên bàn bị tổ trưởng xoay vòng vòng, đôi mắt sáng rỡ, dường như thấy được ở đấy, những ngôi sao sáng chói hơn cả kim cương hay pha lê quý giá.
"Cậu ấy giỏi quá."
"Ôi, không tin được, còn có người có thể sống kiên cường vậy à?!"
Họ reo lên. Tịch Du bên ngoài nghe thôi đã ấm lòng, môi nhẹ nhàng cong.
"Anh sống cực khổ quá nhỉ? Biết thế thì em đã đến sớm hơn rồi."
Tịch Du sực người, quay ngay sang bắt được dáng người cao ráo của giọng nói ấy. Hắn đang dựa tường, hai ngón tay kẹp một tấm căn cước công dân, ánh đèn mờ ảo cũng có thể thấy được hình nhỏ trên đấy là dung mạo của hắn. . Truyện Đông Phương
"Choang!!"
Chậu hoa bên cạnh vỡ nát, cậu lần nữa, tay nhanh hơn não chộp lấy bất cứ đồ vật gì có ở đấy, vô tình vớ được chậu hoa, cậu ném đến hắn vô cùng dứt khoát. Nhưng sau đó, âm thanh đổ vỡ vang lên, lớn đến nỗi, vọng vào cả trong quán.
Mọi đặc công đang ngồi đấy, theo phản xạ mở tung cửa, ngó ra bên ngoài. Ấy vậy mà ngoài cửa vắng tanh, chỉ có dấu tích chậu hoa vỡ là còn đó.
"Lạ thật. Sao chậu hoa đột nhiên bể nát hết trơn vậy nè."
Một người đi ra, kiểm tra xung quanh. Người bên trong hỏi vọng ra ngoài.
"Có Tịch Du ngoài đó không? Có khi là cậu ta làm vỡ ấy."
Người ngoài đáp.
"Không có, không thấy Tịch Du."
Tổ trưởng nghe vậy, bĩu môi.
"Nãy mới chạy ra đó. Hay là mượn cớ đi nôn trốn về trước rồi. Cái thằng này!'
Ông nhằng nhằng, sau đó làm như chẳng có chuyện gì, cũng không nghi ngờ, tiếp tục no say. Trong lúc mọi người lại chìm vào vui vẻ, Tịch Du hiện bị đè sát sau thân cây gần đấy, hai tay bị hắn chế ngự dưới eo, miệng không thể phát ra tiếng do bị chặn lại bởi tay kia của hắn. Hắn nhìn cậu, đôi mắt màu lam tràn ngập vẻ thâm tình. Hắn cúi đầu, trán chạm trán với cậu, nhỏ giọng thủ thỉ.
"Lại muốn mưu sát em?"
Tịch Du có vẻ hơi hoảng, tròng mắt dao động không chủ đích. Sau lời ấy, cậu mới hơi bình tĩnh lại, nhanh trí cắn vào lòng bàn tay hắn khiến hắn giật mình.
"Sh! Còn cắn?"
Hắn chau mày, không hề hài lòng nhưng cũng chẳng vì đau mà bỏ tay ra, vì hắn biết, chỉ cần không bịt miệng cậu lại, âm thanh cầu cứu chắc chắn sẽ vang lên.
"Sao, bất ngờ chưa anh Du."
Lời này quả thật có chút đúng, ban đầu khi thấy hắn, cậu đúng là nghĩ hồn về đòi mạng nhưng hiện tại, mấy lời nói vô liêm sỉ đây, nhiệt độ ấm nóng này, nếu không phải con người thì làm gì có khả năng khác. Cho nên, kết luận lại là hắn chưa chết, tên tội phạm 15 đó.
"Suỵt! Lúc sáng hỗn loạn quá, chắc anh chưa tin "Châu Dương Uất" là tên em nhỉ. Nên lần này em có mang cả chứng minh nè."
Vừa nói, hắn vừa giơ bàn tay đang cố ghìm chặt hai tay cậu lên, giữa sự chịu lực của đầu ngón cái và ngón trỏ là tấm thẻ căn cước ban nãy, trên đấy rõ mồn một thông tin cá nhân của hắn. "Họ và tên: Châu Dương Uất; Ngày sinh: 25/1/2000; Giới tính: Nam; Quốc tịch... Quê quán" còn có "Đặc điểm nhận dạng: nốt ruồi lệ cách 0.2cm dưới mí mắt phải" và dấu vân tay. Tịch Du nhìn đến đỏ cả mắt, chỉ muốn giựt lấy làm vật chứng dẫn đến tận gốc tận nơi nhà hắn. Đáng tiếc, cậu giờ đã bị trói chặt còn hơn cả dây thừng.
"...nhìn anh này...làm em muốn mang về nhốt lại ghê."
Đang nghĩ, Tịch Du bỗng hoảng hốt trước lời nói của hắn, sợ rằng chốc nữa bản thân có biến đi đâu cũng chẳng ai biết.
"Lần đầu tiên gặp một kẻ đáng ghét khiến em xao xuyến đến vậy. Ừm, em quyết định rồi. Mang anh về ở chơi vài hôm, chắc bạn anh sẽ không để ý đâu ha."
Châu Dương Uất cười tà, hắn nhanh tay nhanh chân từ đâu lấy ra chiếc khăn, bụm mũi cậu lại, sự kháng cự chưa dứt, cậu đã chìm vào cơn mê, còn hắn thì thành công bắt cóc một đặc công có gương mặt kiều diễm.
*Lưu ý: Trong quá trình xem, đọc, kiểm tra lại của tác giả sẽ có một vài sửa chữa để truyện ngày một tiến bộ. Độc giả có thể tham gia góp ý cùng chữa lỗi, yêu cầu thêm cách sửa để nội dung rõ ràng hơn. Tác giả chấp nhận mỗi ý kiến đúng đắn để cải thiện truyện. Chân thành cảm ơn!
Được đăng bởi: Can tràng tấc đoạn.
#Chim sẻ còn biết dựng tổ ấm.
Sau vụ việc này, tổ của cậu đã lập được công lớn, tuy chưa bắt được mấy tên tàng trữ nhưng tổ đã tóm gọn cả ổ ma túy. Chỉ sợ khó mà gặp được của hời này lần nữa nên nguyên tổ quyết định tổ chức tiệc ăn mừng, mọi người rủ nhau đến một quán nhậu lớn, cùng nhau cụng li no say. Tuy nhiên, Tịch Du thì chẳng biết uống bia rượu, gắng gượng vài hớp đã bị cơn buồn nôn quấn lấy. May cho cậu, cạnh đấy có cửa sau, gần hơn nhà vệ sinh xa tít, không cần nghĩ, cậu đã vội nhảy ra ngoài, đối mặt với tường nôn thốc nôn tháo.
"Thảm thật... Vốn không uống được mà mình cứ cậy mạnh."
Cậu bụm miệng, cơn khó chịu cứ vây đến, cậu cứ tự mắng bản thân. Đứng bên ngoài nghe mọi người trong quán đang cười đùa vui vẻ mà cảm thấy mình lập dị, như chim khác loài tự tách biệt với đàn. Đang thầm buồn tủi, cậu bỗng nghe được tổ trưởng nói về mình.
"Tổ trưởng, trong tổ em chỉ thấy mỗi cậu Tịch Du là khác người nhất. Lúc nào cũng lầm lầm lì lì, hôm vây cái ổ chim, cậu ta còn tự tiện đuổi theo con chim lớn mà chẳng báo cáo gì."
Họ dùng mật ngữ nói về vụ việc ấy, "cái ổ chim" mà tên kia râm rấp nói to là nơi tàng trữ chất cấm, còn "con chim lớn" là kẻ đầu xỏ, tội phạm số 15. Cậu kiềm lại sự buồn nôn, gắng nghe hết lời họ nói.
Tổ trưởng gương mặt thân thiện, cầm ly bia tuôn vào miệng. Uống cạn, ông ta đáp.
"Tịch Du ấy à. Không sao, cậu nhóc đó sống không dễ dàng gì, bây giờ lớn rồi, tách biệt với thế giới là đúng."
Ông dừng chút, gắp miếng mồi vô chén, lại dùng ánh mắt và lời lẽ cảm tình tiếp lời.
"Còn nhớ hồi đấy, cha cậu cũng là đặc công, nhưng do một lần sơ suất, vợ con bị đám giang hồ bắt giữ, ông ấy không thể làm gì hơn ngoài đi xin ứng cứu từ tổ chức. Mà khi đó, người lãnh đạo là một kẻ độc tài, mặc kệ ông van xin vẫn không thèm cứu giúp, chúng tôi vốn bạn thân cùng tổ cùng xóm cùng nơi, không thể trơ mắt đứng nhìn được nên đã ra tay tương trợ."
Nói đoạn, tổ trưởng thở dài.
"Chỉ tiếc, lúc cứu người thì cứu được vợ con ông nhưng ông vì giúp chúng tôi cản bước bọn giang hồ nên đã bỏ mạng. Vợ ông ấy đau lòng quá, gắng gượng sinh cậu ta ra rồi chẳng do dự cắt cổ tay tự vẫn theo người."
Cả bàn im lặng như tờ, đều chăm chú nghe tổ trưởng kể.
"Sau đó tôi có đến thăm hỏi nhưng chưa được cho phép nên chẳng thể dẫn cậu nhóc về tổ chức. Cậu bị đưa vào trại trẻ mồ côi, mấy năm trong đấy sống nhờ chút trợ cấp của viện, tôi thì ngày nào cũng lặng lẽ quan sát cậu ấy. Qua mấy năm, cậu bắt đầu trải nghiệm gió sương cuộc đời, vừa học xong cao trung bằng năng lực nuôi sống bản thân, cậu ấy liền tìm đến tôi, chỉ nói vỏn vẹn năm chữ: "Cháu muốn làm đặc công!"."
Tổ trưởng thao thao bất tuyệt một hồi, vui vẻ cười khà khà, tán dương Tịch Du.
"Sao hả? Cậu ta có phải lợi hại lắm không."
"Mấy đứa nhỏ" trên bàn bị tổ trưởng xoay vòng vòng, đôi mắt sáng rỡ, dường như thấy được ở đấy, những ngôi sao sáng chói hơn cả kim cương hay pha lê quý giá.
"Cậu ấy giỏi quá."
"Ôi, không tin được, còn có người có thể sống kiên cường vậy à?!"
Họ reo lên. Tịch Du bên ngoài nghe thôi đã ấm lòng, môi nhẹ nhàng cong.
"Anh sống cực khổ quá nhỉ? Biết thế thì em đã đến sớm hơn rồi."
Tịch Du sực người, quay ngay sang bắt được dáng người cao ráo của giọng nói ấy. Hắn đang dựa tường, hai ngón tay kẹp một tấm căn cước công dân, ánh đèn mờ ảo cũng có thể thấy được hình nhỏ trên đấy là dung mạo của hắn. . Truyện Đông Phương
"Choang!!"
Chậu hoa bên cạnh vỡ nát, cậu lần nữa, tay nhanh hơn não chộp lấy bất cứ đồ vật gì có ở đấy, vô tình vớ được chậu hoa, cậu ném đến hắn vô cùng dứt khoát. Nhưng sau đó, âm thanh đổ vỡ vang lên, lớn đến nỗi, vọng vào cả trong quán.
Mọi đặc công đang ngồi đấy, theo phản xạ mở tung cửa, ngó ra bên ngoài. Ấy vậy mà ngoài cửa vắng tanh, chỉ có dấu tích chậu hoa vỡ là còn đó.
"Lạ thật. Sao chậu hoa đột nhiên bể nát hết trơn vậy nè."
Một người đi ra, kiểm tra xung quanh. Người bên trong hỏi vọng ra ngoài.
"Có Tịch Du ngoài đó không? Có khi là cậu ta làm vỡ ấy."
Người ngoài đáp.
"Không có, không thấy Tịch Du."
Tổ trưởng nghe vậy, bĩu môi.
"Nãy mới chạy ra đó. Hay là mượn cớ đi nôn trốn về trước rồi. Cái thằng này!'
Ông nhằng nhằng, sau đó làm như chẳng có chuyện gì, cũng không nghi ngờ, tiếp tục no say. Trong lúc mọi người lại chìm vào vui vẻ, Tịch Du hiện bị đè sát sau thân cây gần đấy, hai tay bị hắn chế ngự dưới eo, miệng không thể phát ra tiếng do bị chặn lại bởi tay kia của hắn. Hắn nhìn cậu, đôi mắt màu lam tràn ngập vẻ thâm tình. Hắn cúi đầu, trán chạm trán với cậu, nhỏ giọng thủ thỉ.
"Lại muốn mưu sát em?"
Tịch Du có vẻ hơi hoảng, tròng mắt dao động không chủ đích. Sau lời ấy, cậu mới hơi bình tĩnh lại, nhanh trí cắn vào lòng bàn tay hắn khiến hắn giật mình.
"Sh! Còn cắn?"
Hắn chau mày, không hề hài lòng nhưng cũng chẳng vì đau mà bỏ tay ra, vì hắn biết, chỉ cần không bịt miệng cậu lại, âm thanh cầu cứu chắc chắn sẽ vang lên.
"Sao, bất ngờ chưa anh Du."
Lời này quả thật có chút đúng, ban đầu khi thấy hắn, cậu đúng là nghĩ hồn về đòi mạng nhưng hiện tại, mấy lời nói vô liêm sỉ đây, nhiệt độ ấm nóng này, nếu không phải con người thì làm gì có khả năng khác. Cho nên, kết luận lại là hắn chưa chết, tên tội phạm 15 đó.
"Suỵt! Lúc sáng hỗn loạn quá, chắc anh chưa tin "Châu Dương Uất" là tên em nhỉ. Nên lần này em có mang cả chứng minh nè."
Vừa nói, hắn vừa giơ bàn tay đang cố ghìm chặt hai tay cậu lên, giữa sự chịu lực của đầu ngón cái và ngón trỏ là tấm thẻ căn cước ban nãy, trên đấy rõ mồn một thông tin cá nhân của hắn. "Họ và tên: Châu Dương Uất; Ngày sinh: 25/1/2000; Giới tính: Nam; Quốc tịch... Quê quán" còn có "Đặc điểm nhận dạng: nốt ruồi lệ cách 0.2cm dưới mí mắt phải" và dấu vân tay. Tịch Du nhìn đến đỏ cả mắt, chỉ muốn giựt lấy làm vật chứng dẫn đến tận gốc tận nơi nhà hắn. Đáng tiếc, cậu giờ đã bị trói chặt còn hơn cả dây thừng.
"...nhìn anh này...làm em muốn mang về nhốt lại ghê."
Đang nghĩ, Tịch Du bỗng hoảng hốt trước lời nói của hắn, sợ rằng chốc nữa bản thân có biến đi đâu cũng chẳng ai biết.
"Lần đầu tiên gặp một kẻ đáng ghét khiến em xao xuyến đến vậy. Ừm, em quyết định rồi. Mang anh về ở chơi vài hôm, chắc bạn anh sẽ không để ý đâu ha."
Châu Dương Uất cười tà, hắn nhanh tay nhanh chân từ đâu lấy ra chiếc khăn, bụm mũi cậu lại, sự kháng cự chưa dứt, cậu đã chìm vào cơn mê, còn hắn thì thành công bắt cóc một đặc công có gương mặt kiều diễm.
*Lưu ý: Trong quá trình xem, đọc, kiểm tra lại của tác giả sẽ có một vài sửa chữa để truyện ngày một tiến bộ. Độc giả có thể tham gia góp ý cùng chữa lỗi, yêu cầu thêm cách sửa để nội dung rõ ràng hơn. Tác giả chấp nhận mỗi ý kiến đúng đắn để cải thiện truyện. Chân thành cảm ơn!
Được đăng bởi: Can tràng tấc đoạn.
#Chim sẻ còn biết dựng tổ ấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất