Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
Chương 28: Bộc bạch đáng yêu.
Mang theo suy nghĩ ngồn ngang ngủ mất lúc nào không hay, sáng hôm sau Hạ Quý Linh tỉnh lại vẫn còn mang theo ánh mắt kỳ quái nhìn người bên cạnh vẫn còn đang ngủ.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, so với thời gian rời giường của người đàn ông nào đó thì quả thật là trễ rồi.
Trong lòng vừa sinh ra nghi hoặc, Hạ Quý Linh nương theo ánh nắng buổi sáng bất chợt nhìn thấy vần thâm nhợt nhạt dưới mắt người đàn ông vẫn còn đang ngủ. Tư thể ngủ của hắn vô cùng quy củ, gần như cả đêm không thay đổi. Thế nhưng thời điểm ngủ rất say, cả người hắn lẫn mái đầu giống như vùi cả vào gối, trông đặt biệt dính giường, ngược lại có phần đáng yêu.
Hạ Quý Linh bất giác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ kia, trong đầu suy nghĩ miên man.
Chẳng lẽ hôm qua không làm gì cả là do quá mệt mỏi?
Mấy hôm rồi hắn chưa ngủ ngon đi?
Mặc dù không cảm thấy Hằng Thời là một người cuồng công việc, nhưng trong nhận thức của Hạ Quý Linh, người này cực kỳ có trách nhiệm, làm việc cũng nghiêm túc. Nếu công việc dạo này bận rộn như vậy sao hẳn còn tới đây?
Hạ Quý Linh cảm thấy mình đã chạm đến chân tướng, trong lòng khó hiểu cảm thấy thỏa mãn.
Bởi vì mãi lo suy tư nên cô không phát hiện người đang ngủ kia đã mở ra đôi mắt, sâu thằm, mang theo một tia mờ mịt lúc mới ngủ dậy nhìn cô.
"Em nhìn gì vậy?"
Cho đến khi hắn lên tiếng Hạ Quý Linh mới giật mình ngửa đầu ra sau như chột dạ, sau đó nhìn hắn cười lả giả định giả vờ không có gì nhỏm người muốn rời giường: "Ha ha... Không có gì..."
"บา"
Nhưng cô vừa nhỏm dậy đã bị người ta kéo lại, mém chút ngã thẳng lên người hắn.
Cô theo bản năng định trừng mắt lại đụng vào một đôi tròng mắt thâm thúy chuyên chú mang theo chấp nhất cùng cô đơn nhàn nhạt khiến cô ngần ngơ. 4
Đây là... Làm sao nữa vậy.
Người đàn ông này từ đêm qua đã rất khó hiểu, trong lòng cứ như tràn ngập tâm sự. Nhìn cả một đêm, lúc này Hạ Quý Linh không nhịn được nữa bất giác hỏi: "Anh bị làm sao vậy?"
"Ai chọc anh à?"
Cô thể, cô chỉ hỏi vui vui thôi. Làm gì có ai dám chọc hắn kia chứ.
"Em."
"..."
Không nhìn đến biểu tình câm nín của cô, người đàn ông vẫn nhìn thẳng vào cô bằng ánh mắt sâu thằm, cứ như vậy hỏi thăm một vấn đề rất khó khiến cho Hạ Quý Linh nghĩ được nó có thể phát ra từ miệng hắn: "Làm người yêu tôi rất miễn cưỡng với em sao?"
Hạ Quý Linh ngây ngần.
Cái gì?
Nhưng người đàn ông kia vẫn còn đang nói: "Nhân viên nữ trong công ty tôi rất thích khoe khoang về người yêu của mình với đồng nghiệp rằng anh ta tốt thế này, nhiều tiền thế kia, yêu cô ấy nhiều như vậy."
"..."
"Cho nên em cảm thấy rất bất mãn, mới không tình nguyện nói cho người khác biết tôi là người yêu em."
Hạ Quý Linh từ cạn lời đến giật mình nhìn người đàn ông giống như chỉ đang bàn luận về một hạn mục đầu tư nào đó. Khuôn mặt mới ngủ dậy trầm tĩnh, không đặc biệt có cảm xúc, nhưng lời nói mang theo mê mang cùng cô đơn khó hiểu đánh thẳng vào lòng cô.
Bất giác cô nghĩ, người đàn ông này từ khi nào trở nên đa sầu đa cảm như vậy, rồi lại suy nghĩ điều gì đã khiến hắn thể hiện trước mặt cô. Hắn không phải nên cường thế cưỡng chế hành động thôi là được rồi sao?
"Tôi đã suy nghĩ cả đêm."
Hạ Quý Linh bị âm thanh như thì thầm này làm giật mình, hoàn hồn nhìn người đàn ông vẫn còn đang bộc bạch:
"Trước em, tôi mới biết đến cảm giác rung động với một người. Tôi cũng chẳng biết đó là cảm giác gì, nhưng mà tôi vẫn sẽ nghiêm túc đi đối đãi với nó, làm những chuyện mà khi thích một người người ta nên làm."
"Tôi cho rằng mình đã làm rất tốt, kết quả người ta không nói một lời đã bỏ rơi tôi."
"Lúc đó tôi vừa giận vừa mê mang không hiểu vì sao."
Hạ Quý Linh bất giác muốn ôm tim vì biểu hiện nghiêm chỉnh quá mức đáng yêu bỗng nhiên nổ mạnh của người trước mặt.
Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến hắn trở nên như vậy Hạ Quý Linh không nghĩ ra, nhưng một Hằng Thời như vậy trong mắt cô lại vô cùng đặc biệt. Đặc biệt có thể đánh sâu vào nội tâm, khiến cho cố gắng trầm ổn bao lâu nay của cô nháy mắt tan rã.
Người đàn ông kia bỗng nhiên nhìn cô nói một câu: "Có lẽ người như tôi không thích hợp để yêu thích một người."
Hạ Quý Linh giật mình, lại gấp gáp muốn phản bác khi nghe thấy giọng điệu chán chường toát ra từ trong câu nói của hắn.
Nhưng lại không nhanh bằng người nào đó giống như đã rơi vào trạng thái thiếu tự tin.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, so với thời gian rời giường của người đàn ông nào đó thì quả thật là trễ rồi.
Trong lòng vừa sinh ra nghi hoặc, Hạ Quý Linh nương theo ánh nắng buổi sáng bất chợt nhìn thấy vần thâm nhợt nhạt dưới mắt người đàn ông vẫn còn đang ngủ. Tư thể ngủ của hắn vô cùng quy củ, gần như cả đêm không thay đổi. Thế nhưng thời điểm ngủ rất say, cả người hắn lẫn mái đầu giống như vùi cả vào gối, trông đặt biệt dính giường, ngược lại có phần đáng yêu.
Hạ Quý Linh bất giác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ kia, trong đầu suy nghĩ miên man.
Chẳng lẽ hôm qua không làm gì cả là do quá mệt mỏi?
Mấy hôm rồi hắn chưa ngủ ngon đi?
Mặc dù không cảm thấy Hằng Thời là một người cuồng công việc, nhưng trong nhận thức của Hạ Quý Linh, người này cực kỳ có trách nhiệm, làm việc cũng nghiêm túc. Nếu công việc dạo này bận rộn như vậy sao hẳn còn tới đây?
Hạ Quý Linh cảm thấy mình đã chạm đến chân tướng, trong lòng khó hiểu cảm thấy thỏa mãn.
Bởi vì mãi lo suy tư nên cô không phát hiện người đang ngủ kia đã mở ra đôi mắt, sâu thằm, mang theo một tia mờ mịt lúc mới ngủ dậy nhìn cô.
"Em nhìn gì vậy?"
Cho đến khi hắn lên tiếng Hạ Quý Linh mới giật mình ngửa đầu ra sau như chột dạ, sau đó nhìn hắn cười lả giả định giả vờ không có gì nhỏm người muốn rời giường: "Ha ha... Không có gì..."
"บา"
Nhưng cô vừa nhỏm dậy đã bị người ta kéo lại, mém chút ngã thẳng lên người hắn.
Cô theo bản năng định trừng mắt lại đụng vào một đôi tròng mắt thâm thúy chuyên chú mang theo chấp nhất cùng cô đơn nhàn nhạt khiến cô ngần ngơ. 4
Đây là... Làm sao nữa vậy.
Người đàn ông này từ đêm qua đã rất khó hiểu, trong lòng cứ như tràn ngập tâm sự. Nhìn cả một đêm, lúc này Hạ Quý Linh không nhịn được nữa bất giác hỏi: "Anh bị làm sao vậy?"
"Ai chọc anh à?"
Cô thể, cô chỉ hỏi vui vui thôi. Làm gì có ai dám chọc hắn kia chứ.
"Em."
"..."
Không nhìn đến biểu tình câm nín của cô, người đàn ông vẫn nhìn thẳng vào cô bằng ánh mắt sâu thằm, cứ như vậy hỏi thăm một vấn đề rất khó khiến cho Hạ Quý Linh nghĩ được nó có thể phát ra từ miệng hắn: "Làm người yêu tôi rất miễn cưỡng với em sao?"
Hạ Quý Linh ngây ngần.
Cái gì?
Nhưng người đàn ông kia vẫn còn đang nói: "Nhân viên nữ trong công ty tôi rất thích khoe khoang về người yêu của mình với đồng nghiệp rằng anh ta tốt thế này, nhiều tiền thế kia, yêu cô ấy nhiều như vậy."
"..."
"Cho nên em cảm thấy rất bất mãn, mới không tình nguyện nói cho người khác biết tôi là người yêu em."
Hạ Quý Linh từ cạn lời đến giật mình nhìn người đàn ông giống như chỉ đang bàn luận về một hạn mục đầu tư nào đó. Khuôn mặt mới ngủ dậy trầm tĩnh, không đặc biệt có cảm xúc, nhưng lời nói mang theo mê mang cùng cô đơn khó hiểu đánh thẳng vào lòng cô.
Bất giác cô nghĩ, người đàn ông này từ khi nào trở nên đa sầu đa cảm như vậy, rồi lại suy nghĩ điều gì đã khiến hắn thể hiện trước mặt cô. Hắn không phải nên cường thế cưỡng chế hành động thôi là được rồi sao?
"Tôi đã suy nghĩ cả đêm."
Hạ Quý Linh bị âm thanh như thì thầm này làm giật mình, hoàn hồn nhìn người đàn ông vẫn còn đang bộc bạch:
"Trước em, tôi mới biết đến cảm giác rung động với một người. Tôi cũng chẳng biết đó là cảm giác gì, nhưng mà tôi vẫn sẽ nghiêm túc đi đối đãi với nó, làm những chuyện mà khi thích một người người ta nên làm."
"Tôi cho rằng mình đã làm rất tốt, kết quả người ta không nói một lời đã bỏ rơi tôi."
"Lúc đó tôi vừa giận vừa mê mang không hiểu vì sao."
Hạ Quý Linh bất giác muốn ôm tim vì biểu hiện nghiêm chỉnh quá mức đáng yêu bỗng nhiên nổ mạnh của người trước mặt.
Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến hắn trở nên như vậy Hạ Quý Linh không nghĩ ra, nhưng một Hằng Thời như vậy trong mắt cô lại vô cùng đặc biệt. Đặc biệt có thể đánh sâu vào nội tâm, khiến cho cố gắng trầm ổn bao lâu nay của cô nháy mắt tan rã.
Người đàn ông kia bỗng nhiên nhìn cô nói một câu: "Có lẽ người như tôi không thích hợp để yêu thích một người."
Hạ Quý Linh giật mình, lại gấp gáp muốn phản bác khi nghe thấy giọng điệu chán chường toát ra từ trong câu nói của hắn.
Nhưng lại không nhanh bằng người nào đó giống như đã rơi vào trạng thái thiếu tự tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất