Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm

Chương 47: Mẹ con ngã bài

Trước Sau
Phía sau chị ta, Lục Tư Nhiên như kẻ điên điên cuồng thét chói tai. Nhưng cũng chẳng ai nghe thấy cả.

Người có thể nghe cô ta một chút cũng phiền không muốn nghe.

Hà Phỉ nhìn cửa phòng cười lạnh lẽo. Đến bây giờ mà Lục Tư Nhiên còn ảo tưởng đến người đàn ông kia vẫn còn chút tình cảm với cô ta. Quả thật mơ mộng hảo huyền. Cho nên đây là lý do cô ta dám làm những chuyện kia, nghĩ cho dù có bị phát hiện thì cũng không sao cả ư?

Lỡ lần này hắn thật sự tha cho Lục Tư Nhiên, cô ta sẽ cho rằng đó là do anh ta mà không phải do Hạ Quý Linh vốn không hề đặt cô ta vào mắt nên cũng mặc kệ luôn?

Hà Phỉ vô thức lắc đầu cười khinh miệt. Xem ra muốn đặt hết tiền cược vào Lục Tư Nhiên này là không có lời. Cô ta chính là người thích tìm đường chết lại còn bị lỏng não.

Tất cả những chuyện này Hạ Quý Linh nhắm mắt cũng có thể đoán được sơ sơ, nhưng cô chẳng hề quan tâm. Sau khi cám ơn các fan chung thành xong cô cũng không nán lại thêm mà dưới sự hộ tống của bảo vệ rời khỏi buổi tuyên truyền, mặc cho đám ký giả nháo nhào muốn lấy thêm thông tin.

Vừa vào trong xe Hạ Quý Linh đã nhận được điện thoại của Mặc Khiêm: “Cô thật biết làm, bây giờ trên hot search đều là tin tức có liên quan đến cô.”

Hạ Quý Linh nghe mà cười khổ: “Đối với anh hắc hồng cũng là hồng. Nhưng ai lại muốn dính vào lắm thị phi như thế.”

Cho nên cô mới không muốn ở lại giới giải trí.

Có lẽ Mặc Khiêm cũng hiểu được căn nguyên bên trong, cho nên hắn không nói nữa, chỉ chúc cô ngày sau mọi chuyện thuận lợi rồi cúp máy.

Hạ Quý Linh ném điện thoại qua một bên, nằm vật ra ghế thở phào nhẹ nhỏm.

Vậy là xong rồi.

Những chuyện còn lại không liên quan gì đến cô nữa… À không, vẫn còn thái độ của Hằng gia. Hạ Quý Linh cười chán nản đưa tay che trán.

Nói cô không quan tâm thái độ của Hằng gia là hoàn toàn không phải. Dù sao cô thích người đàn ông kia là thật, cũng muốn có được cái kết viên mãn sau tất cả.



Nếu Hằng gia phản đối… Thôi vậy, tới đâu hay tới đó đi.

Hằng gia đại trạch, Hằng Thời vừa bước xuống lầu đã nhìn thấy mẹ Hằng ngồi sẵn trên sofa đợi mình.

“Nói chuyện với cha con xong rồi?”

Giọng điệu mẹ Hằng có phần bất thiện, Hằng Thời nghe mà vô thức lắc đầu, nhưng vẫn đúng mực đáp: “Nói xong rồi.”

“Còn chưa kịp hỏi mẹ, mẹ tiếp cận em ấy làm gì?”

Mẹ Hằng vốn định giả bộ khởi binh vấn tội còn chưa mở miệng đã bị hắn chặn họng suýt thì nghẹn, trừng mắt nhìn hắn: “Mẹ làm sao?”

“Chẳng lẽ mẹ không thể tìm hiểu xem người con kết giao nhân phẩm thế nào à?”

“Vậy mẹ tìm hiểu tới đâu rồi?”

Hằng Thời ung dung ngồi xuống bên cạnh bà, hoàn toàn không để thái độ của bà trong lòng.

“Còn không phải có người nhìn không được, sợ mẹ làm khó nó nên làm đủ thứ chuyện để tách mẹ con ra sao.”

Mẹ Hằng liếc xéo.

Hằng Thời vẫn một bộ thiên vạn biến ta bất biến không chút chột dạ nói: “Chẳng lẽ mẹ không muốn đi du lịch với ba con?”

“Anh!”

Mẹ Hằng tức đến bật cười chỉ vào trán hắn mắng: “Anh giỏi rồi đó!”

Hằng Thời mặc cho bà chỉ chỏ, thái độ đúng mực đến mức khiến mẹ Hằng tức đủ, cười đủ rồi cũng bó tay hết cách.



Cuối cùng mẹ con mới tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng: “Con thật sự thích nó đến vậy sao?”

“Không sợ nó lại là một Lục Tư Nhiên khác?”

Hằng Thời liếc bà một cái rồi mới ung dung nói: “Con cho rằng mẹ đã có đáp án rồi.”

“Mẹ đang hỏi con.”

Mẹ Hằng tức cười: “Mẹ biết thì làm sao, lòng người rất dễ thay đổi.”

“Con cũng không thể nhìn trước tương lai.”

Hằng Thời lời ít mà ý nhiều đáp.

Đúng vậy, chuyện tương lai làm sao mà nói trước được. Quan trọng vẫn là coi trọng hiện tại, làm tốt nền tảng thì tương lai sao có thể nói không tốt đẹp được.

“Mặc dù con không tán thành chuyện trước đây mẹ làm nhưng vẫn muốn cảm ơn mẹ.”

“Có điều lần này con vẫn muốn mẹ đừng nhúng tay vào nữa.”

Chuyện trước đây đương nhiên là chuyện mẹ Hằng âm thầm thử thách Lục Tư Nhiên. Làm một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, Hằng Thời có kiêu ngạo riêng, đương nhiên không muốn mẹ mình tiếp tục nhúng tay vào chuyện tình cảm của hắn nữa. Dù sao cũng là tốt cho hắn, qua nhiều năm như vậy rồi có thể xí xóa cho qua. Lần này hắn không giận là vì vẫn trong tầm kiểm soát của hắn, nhưng không có nghĩ hắn không giận.

Hằng Thời bây giờ không phải Hằng Thời trước đây. Trước đây hắn có thể chỉ đưa mắt nhìn Lục Tư Nhiên rời đi mà không làm gì để giữ lại có thể là do hắn không đủ thích cô ta. Nhưng hiện tại cho dù có phải giam cầm Hạ Quý Linh hắn cũng sẽ không để cho cô rời đi. Cho nên bất kể Hạ Quý Linh có thật tâm với hắn hay không, hắn vẫn sẽ dùng cách riêng của mình để giữ lấy cô.

Mẹ Hằng nhìn bóng lưng hắn rời đi, nhất thời cũng không nói được nên lời.

Con của bà, lớn thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau