Chương 12
Chặng đường còn lại coi như gió êm sóng lặng, không có rắc rối nào xảy ra nữa, thế nhưng đám đạo tặc chết tiệt cũng đã kịp làm cho mọi thứ rối tung lên, kiệu hoa của công chúa nguyên bản là màu vàng rực rỡ thế mà giờ giống như tấm bạt đầy bụi đất, phượng hoàng màu vàng cũng bị gãy mất một cánh. Này đống đồ cưới vô giá tuy không tổn thất lớn, nhưng những hộp chứa bằng gỗ lim điêu khắc tinh xảo đã bị phá, phải dùng nhưng tấm tơ lụa bao lại như bao bố mà gánh đi, thảm hơn cả là đội ngũ hòa thân, kẻ tay bị gãy, chân bị chém, mặt đầy vết bầm y như gấu trúc. Nguyên một đội quân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đã bị đánh cho mặt trắng bệch, một chút khí thế cũng chẳng còn.
Rốt cuộc cũng vào đến lãnh thổ Hiên Viên vương triều, dân chúng Hiên Viên sớm biết công chúa Đại Á vương triều muốn đến hòa thân, việc trọng đại như vậy nên ai ai cũng kéo cả nhà ra ngoài xem, sự kiện náo nhiệt trăm năm khó gặp, trên đường tự nhiên tấp nập, ồn ào.
Nhưng đến lúc chứng kiến đội ngũ cùng công chúa đầy bụi đất, thì bên dưới bắt đầu phát ra trận trận xì xào bàn tán, có kẻ thậm chí đã cười vang, tựa hồ châm biếm rằng Đại Á vương triều công chúa thật có tiếng mà không có miếng. (hữu danh vô thực)
Ta vẫn như cũ cưỡi trên lưng ngựa, mắt lạnh nhìn tất cả mọi sự xung quanh. Đừng nói đến đám dân chúng, ngay cả đội hộ quân Hiên Viên vương triều phụng chỉ ra nghênh tiếp chúng ta cũng một bộ khinh thường như nhau, xem ra lần này là đòn ra oai phủ đầu, Hiên Viên hoàng đế cũng thật nhọc lòng trù tính cả rồi. Nếu không gặp đám đạo tặc sa mạc, quân không bị thương hay chết, tài vật không bị tổn thất thì tình huống bị khinh thường thế này còn lâu mới phát sinh.
Ta đương nhiên đã đổi về nam trang, để tiện che giấu thân phận, trên mặt bôi thêm một lớp dầu đen. Dù sao thì hiện tại kẻ địch đang ở trong tối còn chúng ta ở ngoài sáng, Hiên Viên hoàng đế đã lộ rõ dụng ý đem chúng ta làm đồ chơi. Cái gì đến cũng đến, đang ở địa bàn của kẻ khác, bị khinh thường cũng là chuyện đã dự liệu, chỉ không nghĩ nó xảy ra sớm như vậy.
Từ biên giới Hiên Viên quốc đi khoảng nửa tháng mới đến được Hiên Viên hoàng thành. Không giống như hoàng thành Đại Á lề lối trang nhã, Hiên Viên hoàng thành khổng lồ cực kỳ khí thế và huy hoàng, vừa nhìn đã biết văn hóa hai nước rất khác biệt, thảo nào ngoại giao hai bên khó đạt được một thỏa thuận nên mới không ngừng phát sinh mâu thuẫn thế này.
Vào hoàng thành rồi, nơi đầu tiên đi chính là biệt viện Hiên Viên vương triều dành cho công chúa (chưa cử hành hôn lễ thì không được trực tiếp ở hậu cung hoàng đế), trước hết là đi sửa soạn lại, sau đó sẽ đi yết kiến hoàng đế. Thế nhưng chúng ta không được đến biệt viện ngay mà phải tiến cung gặp hoàng đế trước. Theo lời tên lễ nghi quan kia, thì hoàng đế “đã mộ danh công chúa từ lâu, mong sớm có ngày được nhìn thấy công chúa”. Ta kháo, tên hoàng đế tiểu tử chính là cố tình đây, không cho chúng ta một chút thời gian nghỉ ngơi.
Bước vào Hiên Viên vương triều hoàng cung, ta đã một lần chứng kiến đại điện nhưng lần này cũng không khỏi thán phục trong lòng, công tượng tay nghề thật tinh xảo cùng với quốc gia hùng hậu, Vệ Tình ở một bên, tuy trên mặt không có biểu cảm gì nhiều lắm, nhưng trong ánh mắt lại hiện rõ sự kinh ngạc thán phục. May là chỉ có cận vệ và nha hoàn thân cận là đủ tư cách cùng công chúa tiến nhập hoàng cung, sai nha với lính hộ tống đồ cưới đã được an trí nghỉ ngơi ở chỗ khác, nếu không, đám tiểu binh đó thấy được tràng điện uy nghi thế này, hàm không rớt mới là lạ.
Trước mắt là mười tám long trụ (cột có rồng quấn quanh = cột rồng) sừng sững chống đỡ Hiên Viên điện lộng lẫy, hoàng đế ngồi ở đại điện phía trên. Chúng ta trên đường đến đây đã được lễ nghi quan chỉ dẫn n (n là một số tự nhiên) những thứ đại lễ, nên mới có thể đứng đây nghe “lời dạy bảo” của hoàng đế.
Ta lặng lẽ giương mắt lướt một chút long nhan của Hiên Viên hoàng đế — xem thử mặt có đẹp trai không, nhưng vừa nhìn ta ngay lập tức đứng người tại chỗ! Hoàng đế đạo mạo đang ngồi trên ngai rồng kia không phải là tên đầu lĩnh đạo tặc khốn nạn hôm đó sao?
Đảo mắt xuống các quần thần, bên phải là võ quan cao nhất uy vũ Đại tướng quân, bên trái quan văn tối cao Thừa tướng, cả hai kẻ đấy đều chính là hai tên phó đầu lĩnh che chở cho hoàng đế xông thẳng đến trướng của công chúa ngày đó.
Ta cắn chặt răng, móng tay bấm vào lòng bàn tay nhưng ta không còn cảm thấy đau đớn, đã lâu rồi không bị kẻ nào đùa giỡn như vậy. Tuy rằng ta sớm đoán ra trò cướp đường là do tên cẩu hoàng đế an bài, biến chúng ta thành trò cười, nhưng không ngờ hắn cũng là diễn viên tham gia vào trò xiếc đó, thật là không để cho Đại Á vương triều chút mặt mũi nào.
Tên thừa tướng kia, chính là kẻ hôm ấy đã khinh bạc Tiểu Tình nhà ta, vừa thấy Vệ Tình cái mặt hắn đã thay đổi, bộ dáng muốn chạy một mạch tới đây, nhưng vì hoàn cảnh hiện giờ nên không có cách nào bước qua, chỉ có thể dùng ánh mắt nồng cháy bắn về hướng Vệ Tình. Cái loại ánh mắt này, đừng nói là Vệ Tình, ngay cả ta cũng cảm thấy xấu hổ, sắc mặt Vệ Tình trở nên cực kỳ khó coi.
Còn tên hoàng đế đáng chết kia — Hiên Viên Dực, giả mù sa mưa hỏi han ân cần chúng ta, còn nói cái gì mà thông cảm công chúa đường xa vất vả cực nhọc, nhưng thực sự ngưỡng mộ công chúa đại danh đã lâu, nên mới mong sớm sớm gặp mặt công chúa. Hắn vừa lao thao nhảm nhí, vừa dùng mắt quét tới quét lui đám nữ quyến, hình như đang tìm gì đó.
Phi, (tiếng nhổ nước bọt) nói trắng ra là triệu kiến chúng ta sớm như vậy là muốn thấy bộ dạng bị đánh cho chật vật của chúng ta mà thôi. Hiên Viên Dực, thù này ta sẽ cho ngươi nhớ kỹ! Khóe miệng ta ẩn hiện một tia cười nhạt, nếu tại hiện đại, đám thủ hạ mà thấy ta cười thế này là sẽ vã hết mồ hôi lạnh ra, vì bọn họ biết có ai đó sẽ gặp họa.
Rốt cuộc cũng vào đến lãnh thổ Hiên Viên vương triều, dân chúng Hiên Viên sớm biết công chúa Đại Á vương triều muốn đến hòa thân, việc trọng đại như vậy nên ai ai cũng kéo cả nhà ra ngoài xem, sự kiện náo nhiệt trăm năm khó gặp, trên đường tự nhiên tấp nập, ồn ào.
Nhưng đến lúc chứng kiến đội ngũ cùng công chúa đầy bụi đất, thì bên dưới bắt đầu phát ra trận trận xì xào bàn tán, có kẻ thậm chí đã cười vang, tựa hồ châm biếm rằng Đại Á vương triều công chúa thật có tiếng mà không có miếng. (hữu danh vô thực)
Ta vẫn như cũ cưỡi trên lưng ngựa, mắt lạnh nhìn tất cả mọi sự xung quanh. Đừng nói đến đám dân chúng, ngay cả đội hộ quân Hiên Viên vương triều phụng chỉ ra nghênh tiếp chúng ta cũng một bộ khinh thường như nhau, xem ra lần này là đòn ra oai phủ đầu, Hiên Viên hoàng đế cũng thật nhọc lòng trù tính cả rồi. Nếu không gặp đám đạo tặc sa mạc, quân không bị thương hay chết, tài vật không bị tổn thất thì tình huống bị khinh thường thế này còn lâu mới phát sinh.
Ta đương nhiên đã đổi về nam trang, để tiện che giấu thân phận, trên mặt bôi thêm một lớp dầu đen. Dù sao thì hiện tại kẻ địch đang ở trong tối còn chúng ta ở ngoài sáng, Hiên Viên hoàng đế đã lộ rõ dụng ý đem chúng ta làm đồ chơi. Cái gì đến cũng đến, đang ở địa bàn của kẻ khác, bị khinh thường cũng là chuyện đã dự liệu, chỉ không nghĩ nó xảy ra sớm như vậy.
Từ biên giới Hiên Viên quốc đi khoảng nửa tháng mới đến được Hiên Viên hoàng thành. Không giống như hoàng thành Đại Á lề lối trang nhã, Hiên Viên hoàng thành khổng lồ cực kỳ khí thế và huy hoàng, vừa nhìn đã biết văn hóa hai nước rất khác biệt, thảo nào ngoại giao hai bên khó đạt được một thỏa thuận nên mới không ngừng phát sinh mâu thuẫn thế này.
Vào hoàng thành rồi, nơi đầu tiên đi chính là biệt viện Hiên Viên vương triều dành cho công chúa (chưa cử hành hôn lễ thì không được trực tiếp ở hậu cung hoàng đế), trước hết là đi sửa soạn lại, sau đó sẽ đi yết kiến hoàng đế. Thế nhưng chúng ta không được đến biệt viện ngay mà phải tiến cung gặp hoàng đế trước. Theo lời tên lễ nghi quan kia, thì hoàng đế “đã mộ danh công chúa từ lâu, mong sớm có ngày được nhìn thấy công chúa”. Ta kháo, tên hoàng đế tiểu tử chính là cố tình đây, không cho chúng ta một chút thời gian nghỉ ngơi.
Bước vào Hiên Viên vương triều hoàng cung, ta đã một lần chứng kiến đại điện nhưng lần này cũng không khỏi thán phục trong lòng, công tượng tay nghề thật tinh xảo cùng với quốc gia hùng hậu, Vệ Tình ở một bên, tuy trên mặt không có biểu cảm gì nhiều lắm, nhưng trong ánh mắt lại hiện rõ sự kinh ngạc thán phục. May là chỉ có cận vệ và nha hoàn thân cận là đủ tư cách cùng công chúa tiến nhập hoàng cung, sai nha với lính hộ tống đồ cưới đã được an trí nghỉ ngơi ở chỗ khác, nếu không, đám tiểu binh đó thấy được tràng điện uy nghi thế này, hàm không rớt mới là lạ.
Trước mắt là mười tám long trụ (cột có rồng quấn quanh = cột rồng) sừng sững chống đỡ Hiên Viên điện lộng lẫy, hoàng đế ngồi ở đại điện phía trên. Chúng ta trên đường đến đây đã được lễ nghi quan chỉ dẫn n (n là một số tự nhiên) những thứ đại lễ, nên mới có thể đứng đây nghe “lời dạy bảo” của hoàng đế.
Ta lặng lẽ giương mắt lướt một chút long nhan của Hiên Viên hoàng đế — xem thử mặt có đẹp trai không, nhưng vừa nhìn ta ngay lập tức đứng người tại chỗ! Hoàng đế đạo mạo đang ngồi trên ngai rồng kia không phải là tên đầu lĩnh đạo tặc khốn nạn hôm đó sao?
Đảo mắt xuống các quần thần, bên phải là võ quan cao nhất uy vũ Đại tướng quân, bên trái quan văn tối cao Thừa tướng, cả hai kẻ đấy đều chính là hai tên phó đầu lĩnh che chở cho hoàng đế xông thẳng đến trướng của công chúa ngày đó.
Ta cắn chặt răng, móng tay bấm vào lòng bàn tay nhưng ta không còn cảm thấy đau đớn, đã lâu rồi không bị kẻ nào đùa giỡn như vậy. Tuy rằng ta sớm đoán ra trò cướp đường là do tên cẩu hoàng đế an bài, biến chúng ta thành trò cười, nhưng không ngờ hắn cũng là diễn viên tham gia vào trò xiếc đó, thật là không để cho Đại Á vương triều chút mặt mũi nào.
Tên thừa tướng kia, chính là kẻ hôm ấy đã khinh bạc Tiểu Tình nhà ta, vừa thấy Vệ Tình cái mặt hắn đã thay đổi, bộ dáng muốn chạy một mạch tới đây, nhưng vì hoàn cảnh hiện giờ nên không có cách nào bước qua, chỉ có thể dùng ánh mắt nồng cháy bắn về hướng Vệ Tình. Cái loại ánh mắt này, đừng nói là Vệ Tình, ngay cả ta cũng cảm thấy xấu hổ, sắc mặt Vệ Tình trở nên cực kỳ khó coi.
Còn tên hoàng đế đáng chết kia — Hiên Viên Dực, giả mù sa mưa hỏi han ân cần chúng ta, còn nói cái gì mà thông cảm công chúa đường xa vất vả cực nhọc, nhưng thực sự ngưỡng mộ công chúa đại danh đã lâu, nên mới mong sớm sớm gặp mặt công chúa. Hắn vừa lao thao nhảm nhí, vừa dùng mắt quét tới quét lui đám nữ quyến, hình như đang tìm gì đó.
Phi, (tiếng nhổ nước bọt) nói trắng ra là triệu kiến chúng ta sớm như vậy là muốn thấy bộ dạng bị đánh cho chật vật của chúng ta mà thôi. Hiên Viên Dực, thù này ta sẽ cho ngươi nhớ kỹ! Khóe miệng ta ẩn hiện một tia cười nhạt, nếu tại hiện đại, đám thủ hạ mà thấy ta cười thế này là sẽ vã hết mồ hôi lạnh ra, vì bọn họ biết có ai đó sẽ gặp họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất