Chương 4
Ta ngồi ở bên phải Lâm tướng quân, cao cao nhìn xuống một đám binh sĩ đang chuẩn bị thương với kiếm, buồn chán mà ngáp dài một cái, Lâm tướng quân ở bên sốt ruột lấy tay gạt mồ hôi.
“Xin hỏi công chúa, những… kẻ đang thao luyện dưới kia đều là những kẻ ưu tú nhất theo nhận xét của mạt tướng, công chúa chẳng nhẽ không để ý kẻ nào sao?”
“A!” Ta tinh thần tự nhiên hăm hở lên, “Không phải, lính của tướng quân huấn luyện rất có chất, mỗi người đều mạnh mẽ đầy uy lực, đều là người tài. Thế nhưng ta hiện tại chỉ muốn tuyển một người cận vệ thân thiết, còn lại ba mươi cận vệ, nhờ tướng quân toàn quyền lựa chọn.”
Ta vậy cũng coi như nể mặt Lâm tướng quân, sắc mặt Lâm tướng quân cũng chuyển màu dễ coi hơn. Ta lại chuyển ánh mắt xuống quan sát thao trường.
Cái loại quân mà theo lời Lâm tướng quân là ưu tú, cũng chỉ đi ra múa múa đùa giỡn mấy cái mà thôi, ta quan sát cả nửa ngày cũng không tìm ra kẻ mà mình thật sự muốn tìm, hơn nữa binh sĩ lòng bất kính, đem kỹ năng ra đùa giỡn, vừa nhìn đã biết chỉ có một vài người là thực sự nguyện ý bồi một công chúa nghèo túng không quyền thế lẫn địa vị đi đến Hiên Viên quốc xa xôi. Nếu công chúa đẹp như tiên thì may ra, chứ đằng này, công chúa khuyết điểm vô số, bị nàng tuyển trúng coi như cả đời mốc meo bên đấy.
Ta ngồi thật sự rất buồn chán, liền hướng Lâm tướng quân, ý bảo mang theo người hầu rời khỏi chỗ này, Lâm tướng quân cho rằng chúng ta muốn đi “nhà vệ sinh” nên cũng không hỏi han gì, gật đầu ừ hử cho qua.
Ta lật đật đi lung tung trong quân doanh, dạo đến phía trên một cái thao trường tương đối. Thao trường này không một bóng người, đa số quân đã qua đại thao trường tham gia duyệt binh, ở lại chỗ nhỏ này chắc chỉ có mấy tên tiểu binh tôm cua. Thế nhưng, ngay giữa thao trường có một người đang quỳ gối trên tiêm thạch (*), này nam nhân tráng kiện, tuấn tú đang giơ hai tay xách hai quả cân nặng cũng một trăm cân, hắn thế nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của ta.
Ta chạy đến phía sau hắn hỏi, “Chẳng hay vị huynh đài này đã mạo phạm chuyện gì? Vì phải theo quân pháp xử phạt nên không thể tham gia cuộc tuyển chọn cận vệ sao?”
Tiểu hỏa này cũng không thốt ra lời nào, cứ quỳ trên mặt đất như kẻ chết, ta xem sau lưng hắn đầy những vết lằn roi. Mặt trời gay gắt chiếu xuống, mồ hôi theo thân thể cường tráng chảy xuống phía dưới, dính vào vết thương phía sau lưng làm hắn hơi run rẩy.
Ta quay đầu bảo tên hạ nhân tìm một tên lính gần đấy để hỏi chuyện. Ta ôn nhu “uy bức lợi dụ” (vừa uy hiếp vừa dụ khị) tên tiểu binh, hắn cho ta biết tiểu hỏa quỳ trên mặt đất kia tên gọi Vệ Tình. Do nhà nghèo, mẫu thân đã cao tuổi lại bị bệnh nan y, không có tiền trị liệu. Hắn đành phải tòng quân kiếm chút tiền trợ cấp cho mẫu thân chữa bệnh. Thế nhưng đệ muội của hắn tuổi còn nhỏ, hắn tòng quân nên không ai chiếu cố chúng, mà tiền kiếm về cũng hết sạch rất nhanh, trước đó không lâu mẫu thân hắn mất, hắn trốn quân doanh ra ngoài lo tang sự cho mẫu thân, sau đó bị Lâm tướng quân sai người bắt trở về. Bởi vì Đại Á vương triều lấy nhân nghĩa trị thiên hạ, Vệ Tình tuy phạm tội đào ngũ ứng với xử tử, nhưng sự tình có thể tha thứ, chỉ bị giáng xuống làm lao dịch, chịu quân pháp xử phạt.
Ta gật đầu, tên đầy tớ thông minh liền thưởng cho tên tiểu binh ít tiền. Ta vòng ra trước mặt Vệ Tình, hắn vẫn nhìn thẳng không chớp mắt, xem ta như không khí. Ta mỉm cười, hắn có một cặp mắt kiêu ngạo vô lễ giống như loài sói, mà hắn cũng có lòng trọng tình và trung thành của sói, thật không uổng phí ta mất nhiều thời gian như vậy tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được người ta muốn.
“Đệ muội của ngươi…” — Tốt lắm, nếu đã bắt được yếu điểm của hắn, thì nên rèn sắt ngay khi còn nóng — “Ta sẽ hảo hảo an trí đệ muội của ngươi, ta sẽ cho bọn hắn cuộc sống tốt nhất, chăm sóc tốt nhất và dạy dỗ tốt nhất, mộ phần của mẫu thân nhà ngươi ta sẽ phái người tu sửa lại từ đầu, cũng vì người mà lập từ đường thờ cúng linh vị. Nhưng với một điều kiện — ngươi sẽ là người của ta. Thế nào?”
Ình một tiếng, hai quả cân trên tay Vệ Tình bị quăng lăn lóc qua một bên, tiếng động lớn làm cho tiểu nha hoàn cạnh ta bị dọa sợ hãi, nhưng ta lại bất vi sở động, trước sau như một chỉ mỉm cười, ta biết cách thuyết phục, ta không cần xuất ra chút sức lực nào, nhưng vẫn chiếm được một bảo vật quý giá – một con sói trung thành.
Hắn từng bước một tiến tới phía ta, tên đầy tớ bên cạnh bị dọa sợ hãi, hàm răng đánh cầm cập mà quát: “Ngươi! Ngươi! Không được vô lễ, đây chính là đương kim công chúa thứ mười tám…”
Vệ Tình không đợi tên đầy tớ kết thúc câu nói, hắn đã quỳ trước mặt ta và dập đầu ba cái: “Tính mạng của Vệ Tình ta, từ hôm nay trở đi là của công chúa.”
Ta ngay lập tức mang chiến lợi phẩm quay lại chủ doanh, báo với Lâm tướng quân đang kinh ngạc rằng ta đã tìm được người. Tướng quân tất nhiên là không ngừng giật mình, nhưng vì thể diện của ta nên không nói gì. Sau cùng, Lâm tướng quân thay ta chọn ra ba mươi binh sĩ, ta thỏa mãn mà ly khai quân doanh.
———————-
————————————————————–
(*) Tiêm thạch: tảng đá hình chữ nhật được mài nhẵn các mặt, mặt trên cùng được đục đẽo thành hình răng cưa nhọn. Tội nhân quỳ trên cái mặt ấy.
“Xin hỏi công chúa, những… kẻ đang thao luyện dưới kia đều là những kẻ ưu tú nhất theo nhận xét của mạt tướng, công chúa chẳng nhẽ không để ý kẻ nào sao?”
“A!” Ta tinh thần tự nhiên hăm hở lên, “Không phải, lính của tướng quân huấn luyện rất có chất, mỗi người đều mạnh mẽ đầy uy lực, đều là người tài. Thế nhưng ta hiện tại chỉ muốn tuyển một người cận vệ thân thiết, còn lại ba mươi cận vệ, nhờ tướng quân toàn quyền lựa chọn.”
Ta vậy cũng coi như nể mặt Lâm tướng quân, sắc mặt Lâm tướng quân cũng chuyển màu dễ coi hơn. Ta lại chuyển ánh mắt xuống quan sát thao trường.
Cái loại quân mà theo lời Lâm tướng quân là ưu tú, cũng chỉ đi ra múa múa đùa giỡn mấy cái mà thôi, ta quan sát cả nửa ngày cũng không tìm ra kẻ mà mình thật sự muốn tìm, hơn nữa binh sĩ lòng bất kính, đem kỹ năng ra đùa giỡn, vừa nhìn đã biết chỉ có một vài người là thực sự nguyện ý bồi một công chúa nghèo túng không quyền thế lẫn địa vị đi đến Hiên Viên quốc xa xôi. Nếu công chúa đẹp như tiên thì may ra, chứ đằng này, công chúa khuyết điểm vô số, bị nàng tuyển trúng coi như cả đời mốc meo bên đấy.
Ta ngồi thật sự rất buồn chán, liền hướng Lâm tướng quân, ý bảo mang theo người hầu rời khỏi chỗ này, Lâm tướng quân cho rằng chúng ta muốn đi “nhà vệ sinh” nên cũng không hỏi han gì, gật đầu ừ hử cho qua.
Ta lật đật đi lung tung trong quân doanh, dạo đến phía trên một cái thao trường tương đối. Thao trường này không một bóng người, đa số quân đã qua đại thao trường tham gia duyệt binh, ở lại chỗ nhỏ này chắc chỉ có mấy tên tiểu binh tôm cua. Thế nhưng, ngay giữa thao trường có một người đang quỳ gối trên tiêm thạch (*), này nam nhân tráng kiện, tuấn tú đang giơ hai tay xách hai quả cân nặng cũng một trăm cân, hắn thế nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của ta.
Ta chạy đến phía sau hắn hỏi, “Chẳng hay vị huynh đài này đã mạo phạm chuyện gì? Vì phải theo quân pháp xử phạt nên không thể tham gia cuộc tuyển chọn cận vệ sao?”
Tiểu hỏa này cũng không thốt ra lời nào, cứ quỳ trên mặt đất như kẻ chết, ta xem sau lưng hắn đầy những vết lằn roi. Mặt trời gay gắt chiếu xuống, mồ hôi theo thân thể cường tráng chảy xuống phía dưới, dính vào vết thương phía sau lưng làm hắn hơi run rẩy.
Ta quay đầu bảo tên hạ nhân tìm một tên lính gần đấy để hỏi chuyện. Ta ôn nhu “uy bức lợi dụ” (vừa uy hiếp vừa dụ khị) tên tiểu binh, hắn cho ta biết tiểu hỏa quỳ trên mặt đất kia tên gọi Vệ Tình. Do nhà nghèo, mẫu thân đã cao tuổi lại bị bệnh nan y, không có tiền trị liệu. Hắn đành phải tòng quân kiếm chút tiền trợ cấp cho mẫu thân chữa bệnh. Thế nhưng đệ muội của hắn tuổi còn nhỏ, hắn tòng quân nên không ai chiếu cố chúng, mà tiền kiếm về cũng hết sạch rất nhanh, trước đó không lâu mẫu thân hắn mất, hắn trốn quân doanh ra ngoài lo tang sự cho mẫu thân, sau đó bị Lâm tướng quân sai người bắt trở về. Bởi vì Đại Á vương triều lấy nhân nghĩa trị thiên hạ, Vệ Tình tuy phạm tội đào ngũ ứng với xử tử, nhưng sự tình có thể tha thứ, chỉ bị giáng xuống làm lao dịch, chịu quân pháp xử phạt.
Ta gật đầu, tên đầy tớ thông minh liền thưởng cho tên tiểu binh ít tiền. Ta vòng ra trước mặt Vệ Tình, hắn vẫn nhìn thẳng không chớp mắt, xem ta như không khí. Ta mỉm cười, hắn có một cặp mắt kiêu ngạo vô lễ giống như loài sói, mà hắn cũng có lòng trọng tình và trung thành của sói, thật không uổng phí ta mất nhiều thời gian như vậy tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được người ta muốn.
“Đệ muội của ngươi…” — Tốt lắm, nếu đã bắt được yếu điểm của hắn, thì nên rèn sắt ngay khi còn nóng — “Ta sẽ hảo hảo an trí đệ muội của ngươi, ta sẽ cho bọn hắn cuộc sống tốt nhất, chăm sóc tốt nhất và dạy dỗ tốt nhất, mộ phần của mẫu thân nhà ngươi ta sẽ phái người tu sửa lại từ đầu, cũng vì người mà lập từ đường thờ cúng linh vị. Nhưng với một điều kiện — ngươi sẽ là người của ta. Thế nào?”
Ình một tiếng, hai quả cân trên tay Vệ Tình bị quăng lăn lóc qua một bên, tiếng động lớn làm cho tiểu nha hoàn cạnh ta bị dọa sợ hãi, nhưng ta lại bất vi sở động, trước sau như một chỉ mỉm cười, ta biết cách thuyết phục, ta không cần xuất ra chút sức lực nào, nhưng vẫn chiếm được một bảo vật quý giá – một con sói trung thành.
Hắn từng bước một tiến tới phía ta, tên đầy tớ bên cạnh bị dọa sợ hãi, hàm răng đánh cầm cập mà quát: “Ngươi! Ngươi! Không được vô lễ, đây chính là đương kim công chúa thứ mười tám…”
Vệ Tình không đợi tên đầy tớ kết thúc câu nói, hắn đã quỳ trước mặt ta và dập đầu ba cái: “Tính mạng của Vệ Tình ta, từ hôm nay trở đi là của công chúa.”
Ta ngay lập tức mang chiến lợi phẩm quay lại chủ doanh, báo với Lâm tướng quân đang kinh ngạc rằng ta đã tìm được người. Tướng quân tất nhiên là không ngừng giật mình, nhưng vì thể diện của ta nên không nói gì. Sau cùng, Lâm tướng quân thay ta chọn ra ba mươi binh sĩ, ta thỏa mãn mà ly khai quân doanh.
———————-
————————————————————–
(*) Tiêm thạch: tảng đá hình chữ nhật được mài nhẵn các mặt, mặt trên cùng được đục đẽo thành hình răng cưa nhọn. Tội nhân quỳ trên cái mặt ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất