Chương 106: Phần 1
Đột nhiên nhìn thấy một vật nhỏ mềm như sợi mì, Đoan Trạch nhất thời còn có chút chưa hoàn hồn lại, tối hôm qua hắn ở đây cả một đêm, dĩ nhiên không biết trong nhà này còn có một đứa nhỏ.
Mà Quyển Quyển cũng chưa từng thấy vị thúc thúc xa lạ này, không khỏi nghiêng đầu trừng mắt nhìn.
Vì vậy, hai người một lớn một nhỏ, một người đứng một người nằm úp sấp, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, bầu không khí hiện ra khá là quái dị.
Lúc này, Quyển Quyển không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên cong lên cái mông nhỏ uốn éo một cái bò về phía Đoan Trạch, trong lúc Đoan Trạch hoàn toàn chưa kịp phản ứng, duỗi ra móng vuốt nhỏ bắt được ống quần của hắn, trong lúc còn muốn tiếp tục trèo lên trên, cái mông dùng sức một chút, cái bụng lại bị chân của Đoạn Trạch kẹp lại.
Trên chân đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ mềm nhũn đáng yêu, cả người Đoan Trạch không nhúc nhích nổi, hiếm thấy lộ ra thần sắc không biết làm sao.
"A... A oa..."
Đứa nhỏ lầu bầu một tiếng, giống như con rùa đen nhỏ nằm nhoài trên chân Đoan Trạch, vẫn chưa từ bỏ ý định dùng sức cong lên cái mông nhỏ muốn bò lên, Đoan Trạch cúi đầu xuống lại đối diện một đôi mắt tròn vo, theo bản năng muốn đem viên thịt kia bế lên.
Hắn gọi là "Ôm" không bằng nói là "Uỷ thác" chuẩn xác hơn, hắn chưa từng tiếp xúc với đứa nhỏ, căn bản không dám dùng sức, sợ mình dùng sức một chút sẽ bóp chết viên thịt kia, hai tay chỉ có thể dừng lại ở giữa không trung, dùng một tư thế cực kỳ cổ quái bế thằng nhóc lên.
Quyển Quyển được bế lên cao, cao hứng "Khanh khách" cười ngây ngô vài tiếng, ngồi ở trên cánh tay Đoan Trạch, theo bản năng vồ vồ hai má thúc thúc, sau đó lại nhanh chóng thu lại tay nhỏ.
Tay nhỏ mũm mĩm còn mang theo mùi hương sữa nhàn nhạt, khiến sắc mặt Đoan Trạch trong nháy mắt càng thêm cứng ngắc, lỗ tai không khống chế được đỏ lên một chút.
Nhìn hình ảnh này khiến Yến Thù Thanh không nhịn được cười một chút, nắm tóc nói, "Anh có thể chăm sóc nó một lát hay không... Tôi muốn đi thay quần áo."
Nói xong anh có chút lúng túng sờ sờ chóp mũi, lúc này Đoan Trạch mới ý thức được trên người Yến Thù Thanh còn để trần, trong đầu không khống chế được hiện ra hình ảnh kiều diễm trong mộng tối hôm qua, trong nháy mắt cả người hắn cứng ngắc, không nói được một câu, bế viên thịt nhỏ cứng ngắc đi ra khỏi phòng ngủ.
Chờ đến khi đi ra cửa phòng ngồi ở trên ghế sa lon, hắn mới phục hồi tinh thần lại, cúi đầu liếc mắt nhìn viên thịt nhỏ cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không biết mình làm sao cứ như vậy nghe lời đáp ứng giúp cái tên kia chăm sóc đứa nhỏ này.
Từ tối hôm qua bắt đầu tất cả mọi chuyện phát triển đều theo hướng hắn không thể khống chế, hắn chỉ là có lòng tốt đưa một tên sâu rượu về nhà, thế nhưng không phải trải qua một đêm hoang đường giúp tên kia chăm sóc con nhỏ.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy mình không hiểu ra sao, vừa định đem viên thịt nhỏ trên người thả ở trên ghế salon, thằng nhóc lại đột nhiên bĩu môi "oa" một cái gào lên một tiếng, hai con mắt to nhanh chóng chảy ra nước mắt, thật giống như Đoan Trạch dám buông nó xuống, nó liền khóc to lên cho hắn coi.
Đoan Trạch hoàn toàn không có kinh nghiệm, đứa nhỏ này vừa khóc hắn liền hoảng rồi, vội vàng ôm lấy viên thịt này, kết quả thằng nhóc này tiếp tục mắt lệ bĩu môi, trong miệng phát ra âm thanh "Nha nha nha nha", kháng nghị vừa nãy thúc thúc ôm nó không phải cái tư thế này, cái tư thế vừa nãy cơ.
Thế nhưng Đoan Trạch nào có hiểu nó có ý gì, theo bản năng vỗ vỗ phía sau lưng đứa nhỏ, muốn động viên nó một chút, kết quả không giữ được sức lực, lập tức vỗ đau đứa nhỏ, thằng nhóc rốt cục "Oa" một tiếng khóc lớn lên.
Nước mắt thi nhau chảy xuống, gương mặt mềm nhũn đỏ ửng, Đoan Trạch triệt để hoảng rồi, đứng tại chỗ đi cũng không được ở lại cũng không xong.
Lúc này trong phòng truyền đến âm thanh Yến Thù Thanh, "Nó có thể là đói bụng, trong phòng bếp có sữa bò tôi pha rồi đấy, anh hâm lại cho nó uống."
Vừa nghe lời này, Đoan Trạch chỉ có thể kiên trì đi tới nhà bếp, cuối cùng cũng nhìn thấy sữa bột, nhưng là nhìn từng chiếc bình trước mặt, hắn vẫn là lâm vào nghi hoặc cực lớn, những đồ chơi này hắn hoàn toàn không biết cách dùng như thế nào...
Hắn luống cuống tay chân pha sữa bột, thằng nhỏ nằm nhoài trên bả vai hắn thút tha thút thít khóc, tay nhỏ còn siết lỗ tai hắn.
Đoan Trạch từ khi có ký ức hắn chưa bao giờ gặp cảnh như vậy, không nhịn được nhấc lên cổ tay đứa nhỏ muốn hù dọa nó, nếu như nó lại khóc thì sẽ đem nó ném ra ngoài, kết quả nhing thấy một đôi mắt tròn vo cùng lúm đồng tiền đáng yêu trên mặt đứa nhỏ, dù như thế nào hắn cũng không mở miệng được, chỉ có thể nghiêm mặt mặc cho thằng nhóc tiếp tục "Chà đạp" mặt của hắn.
May là có người máy giúp chỉnh nhiệt độ, hắn lung ta lung tung hâm nóng sữa bột, nhét vào trong miệng đứa nhỏ.
Quyển Quyển ngậm lấy núm vú cao su, rốt cục nín khóc mỉm cười, ngỏng lên cái mông ở bên trong cánh tay Đoan Trạch thoải mái thay đổi tư thế, vẫn không có ý tứ từ trên người hắn nhảy xuống.
Đoan Trạch không thể làm gì khác hơn là bế nó một lần nữa đi về phòng khách, một lớn một nhỏ ngồi ở trên ghế sa lon tiếp tục nhìn nhau.
Vừa nãy quá mức vội vàng hắn chưa kịp xem mặt đứa nhỏ này, vào lúc này yên tĩnh lại mới chú ý tới diện mạo của đứa nhỏ này thật sự rất đẹp, mắt to lông mi dài, hai cái má trắng trắng hồng hồng giống như quả trứng gà bóc, làm cho hắn khó giải thích được cảm thấy... Có chút đáng yêu.
Có lẽ là chú ý tới tầm mắt của thúc thúc phía đối diện, Quyển Quyển ăn uống no đủ hướng hắn nhếch miệng nở nụ cười, hai con mắt nhắm tịt không thấy ánh mặt trời.
"..."
Đoan Trạch ho nhẹ một tiếng, quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, sau khi xác định Yến Thù Thanh còn chưa có đi ra, không nhịn được giơ tay đâm một chút cái bụng trắng của đứa nhỏ.
Bụng tròn vo, mềm như vậy, còn mập nữa, chỉ đâm một cái như thế liền cảm thấy run rẩy.
Hắn co quắp nghiêm mặt, giơ tay muốn đâm một chút, lần này là cái mông nhỏ giống như quả đáo, thằng nhóc "Nha" một tiếng, muốn chui vào cổ áo hắn.
Lỗ tai Đoan Trạch đỏ ửng, không nhịn được trầm giọng hỏi, "Này, nhóc từ đâu nhô ra, tại sao lúc trước chú chưa từng thấy nhóc."
"... A oa?" Quyển Quyển ôm bình sữa, gương mặt không rõ vì sao.
"Người trong phòng là ba ba nhóc?"
Thằng nhóc không thể hoàn toàn nghe hiểu lời người lời nói, nhưng là vẫn nhạy bén bắt lấy hai chữ "Ba ba", trong nháy mắt hai mắt uốn cong, hướng về phía Đoan Trạch khanh khách cười khúc khích, "Ba... Bánh..."
Hai chữ này khó giải thích được khiến trái tim Đoan Trạch nhảy một cái, ngực xông tới một luồng cảm giác kỳ dị, hắn ôm thằng nhóc vào trong ngực, đang chuẩn bị lừa nó gọi thêm hai tiếng, kết quả thằng nhóc đột nhiên hắt xì hơi, mũi cọ ở trên mặt Đoan Trạch, khiến mặt hắn dính đầy nước.
"..."
Trong nháy mắt Đoan Trạch cứng ngắc tại chỗ, lúc này phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp, vừa quay đầu lại Yến Thù Thanh không biết đã đứng ở phía sau bao lâu.
Trong lúc nhất thời lỗ tai Đoan Trạch đỏ bừng lên, ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao hắn sẽ có phản ứng như thế này.
Trong phút chốc hắn đứng lên, hắn vừa muốn đem đứa nhỏ nhét vào trong lồng ngực Yến Thù Thanh, ai nghĩ đến Quyển Quyển như là không muốn rời xa hắn, một cái tay nhỏ siết cổ áo của hắn, hoàn toàn không có ý tứ buông ra, trong miệng còn kêu ê a, nghe tới như là đang làm nũng.
Thái độ của đứa nhỏ làm cho Đoan Trạch sững người lại, trên mặt lộ ra biểu tình không được tự nhiên, cái biểu tình xấu hổ này quá quen thuộc, trước đây Yến Thù Thanh nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, bây giờ rốt cục nhìn thấy lần thứ hai, anh nhịn không được trầm thấp nở nụ cười, "Thoạt nhìn con trai của tôi rất yêu thích anh, lúc thường nó cũng không để cho người khác ôm lâu như vậy."
Lời này khiến lỗ tai Đoan Trạch đỏ hơn mấy phần, hắn chỉ cảm thấy đi đến bước này thực sự là vô cùng gay go, thấp giọng khụ một tiếng, hắn trầm giọng nói, "Vậy đứa nhỏ cũng thật giống cậu, cũng thích làm phiền người khác như thế."
Lời này khiến nụ cười trên khoé miệng Yến Thù Thanh cứng lại, nếu như không phải biết đến cái tên này trên bản chất nói một đằng làm một nẻo, vào lúc này thực sự là hận không thể đạp cho hắn một cước.
Thế nhưng trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, trên mặt của anh lại lộ ra thần sắc khó xử, nắm tóc nói, "... Có phải là tối hôm qua tôi làm ra chuyện khác người? Còn có anh có thể nói cho tôi anh là ai hay không... Tôi thực sự là không nhớ nổi ngày hôm qua đến cùng xảy ra chuyện gì."
Đoan Trạch hoàn toàn không nghĩ tới Yến Thù Thanh sẽ say đến trình độ như thế này, dĩ nhiên không nhớ nổi một chút nào chuyện tối ngày hôm qua, điều này làm cho trong lòng hắn không khỏi vui mừng một trận, thế nhưng mơ hồ lại cảm thấy có chút không thoải mái khó nói ra, cảm giác này lại giống như tối hôm qua người đắm chìm trong kia trong giấc mộng kiều diễm chỉ có một mình hắn, bây giờ tỉnh mộng, người chủ động trêu ghẹo hắn lại muốn xoá bỏ sạch sành sanh.
Đè xuống tâm lý quỷ dị trong lòng, lý trí nói cho hắn biết kỳ thực đây là một chuyện tốt, ít nhất hắn không cần tiếp rục phí hết tâm tư giải thích cả một đêm hoang đường tối qua.
Nhưng người này thật sự quên hết toàn bộ sao, hay là... Luôn luôn cố ý ngụy trang?
Đoan Trạch bất động thần sắc liếc mắt nhìn Yến Thù Thanh một cái, đôi mắt như nước vẫn cứ trong suốt, bên trong có lúng túng hổ thẹn, lại chỉ có không có né tránh cùng tính kế.
Điều này làm cho hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó vừa nghĩ lại, không nhịn ở trong lòng xì cười một tiếng.
Đêm đó dùng thuốc mê lợi hại bao nhiêu trong lòng hắn rõ ràng nhất, liều lượng lớn như vậy, Yến Thù Thanh có thể nhớ kỹ mặt của hắn mới có quỷ, huống hồ ngày hôm qua đối phương uống nhiều rượu như vậy, nếu quả như thật nhận ra hắn là ai, sẽ không chờ tới bây giờ.
Đè xuống tâm tư phức tạp trong lòng, trên mặt hắn khôi phục thần sắc lạnh như băng không hề có cảm xúc, bất động thần sắc nhìn Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, "Cậu không cảm thấy hiện tại mới hỏi tôi chuyện này có hơi trễ à."
Lời này khiến trên mặt Yến Thù Thanh càng thêm xấu hổ, "... Hiện tại trong đầu tôi rất loạn, tôi chỉ nhớ tối hôm qua tôi đi ra ngoài uống rượu, còn đến cùng xảy ra chuyện gì, làm sao gặp phải anh, làm thế nào trở về nhà hoàn toàn không nhớ được, kết quả tỉnh lại sau giấc ngủ liền thấy anh, thực sự có chút bị dọa... Tối hôm qua hai chúng ta... Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nói xong lời cuối cùng, khẩu khí của Yến Thù Thanh trở nên cẩn thận từng li từng tí một, thậm chí còn mang theo chút kinh hoảng, điều này làm cho khoé miệng Đoan Trạch câu lên một chút không dễ phát hiện, cảm thấy được chọc đối phương cũng rất thú vị.
"Cậu cảm thấy được tối hôm qua hai chúng ta đã xảy ra chuyện gì?"
Biểu tình trên mặt Yến Thù Thanh biến đổi liên tục, gương mặt trở nên đỏ ửng, "Tôi nằm mơ một giấc mơ rất loạn, anh vừa nói như thế thật thật giả giả tôi đều không nhận rõ, anh có thể đừng làm ta sợ không."
Lời này khiến Đoan Trạch nhướng mày lên, "Cậu nằm mơ thấy cái gì?"
"Tôi nói anh đừng nóng giận a..." Yến Thù Thanh thận trọng liếc hắn một cái, mặt đỏ lên gần như bốc khói.
Cái biểu tình này lấy lòng Đoan Trạch, thậm chí ngay cả hắn cũng không biết mình vì sao hắn lại thích xem một người đàn ông xa lạ thẹn thùng như thế, rõ ràng hắn không phải người thích mập mờ, dựa theo tính cách bình thường, hắn không chờ Yến Thù Thanh mở miệng trước tiên rũ sạch quan hệ, làm sao sẽ giống như bây giờ cố ý làm mấy chuyện xấu.
Đối diện đôi mắt xem trò vui của Đoan Trạch, Yến Thù Thanh rũ mắt xuống giơ tay bưng kín lỗ tai Quyển Quyển.
Hết chương 66-phần 1.
Mà Quyển Quyển cũng chưa từng thấy vị thúc thúc xa lạ này, không khỏi nghiêng đầu trừng mắt nhìn.
Vì vậy, hai người một lớn một nhỏ, một người đứng một người nằm úp sấp, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, bầu không khí hiện ra khá là quái dị.
Lúc này, Quyển Quyển không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên cong lên cái mông nhỏ uốn éo một cái bò về phía Đoan Trạch, trong lúc Đoan Trạch hoàn toàn chưa kịp phản ứng, duỗi ra móng vuốt nhỏ bắt được ống quần của hắn, trong lúc còn muốn tiếp tục trèo lên trên, cái mông dùng sức một chút, cái bụng lại bị chân của Đoạn Trạch kẹp lại.
Trên chân đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ mềm nhũn đáng yêu, cả người Đoan Trạch không nhúc nhích nổi, hiếm thấy lộ ra thần sắc không biết làm sao.
"A... A oa..."
Đứa nhỏ lầu bầu một tiếng, giống như con rùa đen nhỏ nằm nhoài trên chân Đoan Trạch, vẫn chưa từ bỏ ý định dùng sức cong lên cái mông nhỏ muốn bò lên, Đoan Trạch cúi đầu xuống lại đối diện một đôi mắt tròn vo, theo bản năng muốn đem viên thịt kia bế lên.
Hắn gọi là "Ôm" không bằng nói là "Uỷ thác" chuẩn xác hơn, hắn chưa từng tiếp xúc với đứa nhỏ, căn bản không dám dùng sức, sợ mình dùng sức một chút sẽ bóp chết viên thịt kia, hai tay chỉ có thể dừng lại ở giữa không trung, dùng một tư thế cực kỳ cổ quái bế thằng nhóc lên.
Quyển Quyển được bế lên cao, cao hứng "Khanh khách" cười ngây ngô vài tiếng, ngồi ở trên cánh tay Đoan Trạch, theo bản năng vồ vồ hai má thúc thúc, sau đó lại nhanh chóng thu lại tay nhỏ.
Tay nhỏ mũm mĩm còn mang theo mùi hương sữa nhàn nhạt, khiến sắc mặt Đoan Trạch trong nháy mắt càng thêm cứng ngắc, lỗ tai không khống chế được đỏ lên một chút.
Nhìn hình ảnh này khiến Yến Thù Thanh không nhịn được cười một chút, nắm tóc nói, "Anh có thể chăm sóc nó một lát hay không... Tôi muốn đi thay quần áo."
Nói xong anh có chút lúng túng sờ sờ chóp mũi, lúc này Đoan Trạch mới ý thức được trên người Yến Thù Thanh còn để trần, trong đầu không khống chế được hiện ra hình ảnh kiều diễm trong mộng tối hôm qua, trong nháy mắt cả người hắn cứng ngắc, không nói được một câu, bế viên thịt nhỏ cứng ngắc đi ra khỏi phòng ngủ.
Chờ đến khi đi ra cửa phòng ngồi ở trên ghế sa lon, hắn mới phục hồi tinh thần lại, cúi đầu liếc mắt nhìn viên thịt nhỏ cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không biết mình làm sao cứ như vậy nghe lời đáp ứng giúp cái tên kia chăm sóc đứa nhỏ này.
Từ tối hôm qua bắt đầu tất cả mọi chuyện phát triển đều theo hướng hắn không thể khống chế, hắn chỉ là có lòng tốt đưa một tên sâu rượu về nhà, thế nhưng không phải trải qua một đêm hoang đường giúp tên kia chăm sóc con nhỏ.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy mình không hiểu ra sao, vừa định đem viên thịt nhỏ trên người thả ở trên ghế salon, thằng nhóc lại đột nhiên bĩu môi "oa" một cái gào lên một tiếng, hai con mắt to nhanh chóng chảy ra nước mắt, thật giống như Đoan Trạch dám buông nó xuống, nó liền khóc to lên cho hắn coi.
Đoan Trạch hoàn toàn không có kinh nghiệm, đứa nhỏ này vừa khóc hắn liền hoảng rồi, vội vàng ôm lấy viên thịt này, kết quả thằng nhóc này tiếp tục mắt lệ bĩu môi, trong miệng phát ra âm thanh "Nha nha nha nha", kháng nghị vừa nãy thúc thúc ôm nó không phải cái tư thế này, cái tư thế vừa nãy cơ.
Thế nhưng Đoan Trạch nào có hiểu nó có ý gì, theo bản năng vỗ vỗ phía sau lưng đứa nhỏ, muốn động viên nó một chút, kết quả không giữ được sức lực, lập tức vỗ đau đứa nhỏ, thằng nhóc rốt cục "Oa" một tiếng khóc lớn lên.
Nước mắt thi nhau chảy xuống, gương mặt mềm nhũn đỏ ửng, Đoan Trạch triệt để hoảng rồi, đứng tại chỗ đi cũng không được ở lại cũng không xong.
Lúc này trong phòng truyền đến âm thanh Yến Thù Thanh, "Nó có thể là đói bụng, trong phòng bếp có sữa bò tôi pha rồi đấy, anh hâm lại cho nó uống."
Vừa nghe lời này, Đoan Trạch chỉ có thể kiên trì đi tới nhà bếp, cuối cùng cũng nhìn thấy sữa bột, nhưng là nhìn từng chiếc bình trước mặt, hắn vẫn là lâm vào nghi hoặc cực lớn, những đồ chơi này hắn hoàn toàn không biết cách dùng như thế nào...
Hắn luống cuống tay chân pha sữa bột, thằng nhỏ nằm nhoài trên bả vai hắn thút tha thút thít khóc, tay nhỏ còn siết lỗ tai hắn.
Đoan Trạch từ khi có ký ức hắn chưa bao giờ gặp cảnh như vậy, không nhịn được nhấc lên cổ tay đứa nhỏ muốn hù dọa nó, nếu như nó lại khóc thì sẽ đem nó ném ra ngoài, kết quả nhing thấy một đôi mắt tròn vo cùng lúm đồng tiền đáng yêu trên mặt đứa nhỏ, dù như thế nào hắn cũng không mở miệng được, chỉ có thể nghiêm mặt mặc cho thằng nhóc tiếp tục "Chà đạp" mặt của hắn.
May là có người máy giúp chỉnh nhiệt độ, hắn lung ta lung tung hâm nóng sữa bột, nhét vào trong miệng đứa nhỏ.
Quyển Quyển ngậm lấy núm vú cao su, rốt cục nín khóc mỉm cười, ngỏng lên cái mông ở bên trong cánh tay Đoan Trạch thoải mái thay đổi tư thế, vẫn không có ý tứ từ trên người hắn nhảy xuống.
Đoan Trạch không thể làm gì khác hơn là bế nó một lần nữa đi về phòng khách, một lớn một nhỏ ngồi ở trên ghế sa lon tiếp tục nhìn nhau.
Vừa nãy quá mức vội vàng hắn chưa kịp xem mặt đứa nhỏ này, vào lúc này yên tĩnh lại mới chú ý tới diện mạo của đứa nhỏ này thật sự rất đẹp, mắt to lông mi dài, hai cái má trắng trắng hồng hồng giống như quả trứng gà bóc, làm cho hắn khó giải thích được cảm thấy... Có chút đáng yêu.
Có lẽ là chú ý tới tầm mắt của thúc thúc phía đối diện, Quyển Quyển ăn uống no đủ hướng hắn nhếch miệng nở nụ cười, hai con mắt nhắm tịt không thấy ánh mặt trời.
"..."
Đoan Trạch ho nhẹ một tiếng, quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, sau khi xác định Yến Thù Thanh còn chưa có đi ra, không nhịn được giơ tay đâm một chút cái bụng trắng của đứa nhỏ.
Bụng tròn vo, mềm như vậy, còn mập nữa, chỉ đâm một cái như thế liền cảm thấy run rẩy.
Hắn co quắp nghiêm mặt, giơ tay muốn đâm một chút, lần này là cái mông nhỏ giống như quả đáo, thằng nhóc "Nha" một tiếng, muốn chui vào cổ áo hắn.
Lỗ tai Đoan Trạch đỏ ửng, không nhịn được trầm giọng hỏi, "Này, nhóc từ đâu nhô ra, tại sao lúc trước chú chưa từng thấy nhóc."
"... A oa?" Quyển Quyển ôm bình sữa, gương mặt không rõ vì sao.
"Người trong phòng là ba ba nhóc?"
Thằng nhóc không thể hoàn toàn nghe hiểu lời người lời nói, nhưng là vẫn nhạy bén bắt lấy hai chữ "Ba ba", trong nháy mắt hai mắt uốn cong, hướng về phía Đoan Trạch khanh khách cười khúc khích, "Ba... Bánh..."
Hai chữ này khó giải thích được khiến trái tim Đoan Trạch nhảy một cái, ngực xông tới một luồng cảm giác kỳ dị, hắn ôm thằng nhóc vào trong ngực, đang chuẩn bị lừa nó gọi thêm hai tiếng, kết quả thằng nhóc đột nhiên hắt xì hơi, mũi cọ ở trên mặt Đoan Trạch, khiến mặt hắn dính đầy nước.
"..."
Trong nháy mắt Đoan Trạch cứng ngắc tại chỗ, lúc này phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp, vừa quay đầu lại Yến Thù Thanh không biết đã đứng ở phía sau bao lâu.
Trong lúc nhất thời lỗ tai Đoan Trạch đỏ bừng lên, ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao hắn sẽ có phản ứng như thế này.
Trong phút chốc hắn đứng lên, hắn vừa muốn đem đứa nhỏ nhét vào trong lồng ngực Yến Thù Thanh, ai nghĩ đến Quyển Quyển như là không muốn rời xa hắn, một cái tay nhỏ siết cổ áo của hắn, hoàn toàn không có ý tứ buông ra, trong miệng còn kêu ê a, nghe tới như là đang làm nũng.
Thái độ của đứa nhỏ làm cho Đoan Trạch sững người lại, trên mặt lộ ra biểu tình không được tự nhiên, cái biểu tình xấu hổ này quá quen thuộc, trước đây Yến Thù Thanh nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, bây giờ rốt cục nhìn thấy lần thứ hai, anh nhịn không được trầm thấp nở nụ cười, "Thoạt nhìn con trai của tôi rất yêu thích anh, lúc thường nó cũng không để cho người khác ôm lâu như vậy."
Lời này khiến lỗ tai Đoan Trạch đỏ hơn mấy phần, hắn chỉ cảm thấy đi đến bước này thực sự là vô cùng gay go, thấp giọng khụ một tiếng, hắn trầm giọng nói, "Vậy đứa nhỏ cũng thật giống cậu, cũng thích làm phiền người khác như thế."
Lời này khiến nụ cười trên khoé miệng Yến Thù Thanh cứng lại, nếu như không phải biết đến cái tên này trên bản chất nói một đằng làm một nẻo, vào lúc này thực sự là hận không thể đạp cho hắn một cước.
Thế nhưng trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, trên mặt của anh lại lộ ra thần sắc khó xử, nắm tóc nói, "... Có phải là tối hôm qua tôi làm ra chuyện khác người? Còn có anh có thể nói cho tôi anh là ai hay không... Tôi thực sự là không nhớ nổi ngày hôm qua đến cùng xảy ra chuyện gì."
Đoan Trạch hoàn toàn không nghĩ tới Yến Thù Thanh sẽ say đến trình độ như thế này, dĩ nhiên không nhớ nổi một chút nào chuyện tối ngày hôm qua, điều này làm cho trong lòng hắn không khỏi vui mừng một trận, thế nhưng mơ hồ lại cảm thấy có chút không thoải mái khó nói ra, cảm giác này lại giống như tối hôm qua người đắm chìm trong kia trong giấc mộng kiều diễm chỉ có một mình hắn, bây giờ tỉnh mộng, người chủ động trêu ghẹo hắn lại muốn xoá bỏ sạch sành sanh.
Đè xuống tâm lý quỷ dị trong lòng, lý trí nói cho hắn biết kỳ thực đây là một chuyện tốt, ít nhất hắn không cần tiếp rục phí hết tâm tư giải thích cả một đêm hoang đường tối qua.
Nhưng người này thật sự quên hết toàn bộ sao, hay là... Luôn luôn cố ý ngụy trang?
Đoan Trạch bất động thần sắc liếc mắt nhìn Yến Thù Thanh một cái, đôi mắt như nước vẫn cứ trong suốt, bên trong có lúng túng hổ thẹn, lại chỉ có không có né tránh cùng tính kế.
Điều này làm cho hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó vừa nghĩ lại, không nhịn ở trong lòng xì cười một tiếng.
Đêm đó dùng thuốc mê lợi hại bao nhiêu trong lòng hắn rõ ràng nhất, liều lượng lớn như vậy, Yến Thù Thanh có thể nhớ kỹ mặt của hắn mới có quỷ, huống hồ ngày hôm qua đối phương uống nhiều rượu như vậy, nếu quả như thật nhận ra hắn là ai, sẽ không chờ tới bây giờ.
Đè xuống tâm tư phức tạp trong lòng, trên mặt hắn khôi phục thần sắc lạnh như băng không hề có cảm xúc, bất động thần sắc nhìn Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, "Cậu không cảm thấy hiện tại mới hỏi tôi chuyện này có hơi trễ à."
Lời này khiến trên mặt Yến Thù Thanh càng thêm xấu hổ, "... Hiện tại trong đầu tôi rất loạn, tôi chỉ nhớ tối hôm qua tôi đi ra ngoài uống rượu, còn đến cùng xảy ra chuyện gì, làm sao gặp phải anh, làm thế nào trở về nhà hoàn toàn không nhớ được, kết quả tỉnh lại sau giấc ngủ liền thấy anh, thực sự có chút bị dọa... Tối hôm qua hai chúng ta... Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nói xong lời cuối cùng, khẩu khí của Yến Thù Thanh trở nên cẩn thận từng li từng tí một, thậm chí còn mang theo chút kinh hoảng, điều này làm cho khoé miệng Đoan Trạch câu lên một chút không dễ phát hiện, cảm thấy được chọc đối phương cũng rất thú vị.
"Cậu cảm thấy được tối hôm qua hai chúng ta đã xảy ra chuyện gì?"
Biểu tình trên mặt Yến Thù Thanh biến đổi liên tục, gương mặt trở nên đỏ ửng, "Tôi nằm mơ một giấc mơ rất loạn, anh vừa nói như thế thật thật giả giả tôi đều không nhận rõ, anh có thể đừng làm ta sợ không."
Lời này khiến Đoan Trạch nhướng mày lên, "Cậu nằm mơ thấy cái gì?"
"Tôi nói anh đừng nóng giận a..." Yến Thù Thanh thận trọng liếc hắn một cái, mặt đỏ lên gần như bốc khói.
Cái biểu tình này lấy lòng Đoan Trạch, thậm chí ngay cả hắn cũng không biết mình vì sao hắn lại thích xem một người đàn ông xa lạ thẹn thùng như thế, rõ ràng hắn không phải người thích mập mờ, dựa theo tính cách bình thường, hắn không chờ Yến Thù Thanh mở miệng trước tiên rũ sạch quan hệ, làm sao sẽ giống như bây giờ cố ý làm mấy chuyện xấu.
Đối diện đôi mắt xem trò vui của Đoan Trạch, Yến Thù Thanh rũ mắt xuống giơ tay bưng kín lỗ tai Quyển Quyển.
Hết chương 66-phần 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất