Chương 2
Biên tập:.--. -.
Hiệu đính: Mày là bố tao
006
Lâm Thương Tuân được nhận nuôi.
Không nhiều người biết về chuyện này. Nếu không phải sống lại thêm một lần, Lâm Ngộ cũng sẽ không biết.
Đáng tiếc cậu biết đến quá muộn.
Nếu sớm biết rằng Lâm Thương Tuân không phải là anh trai ruột của mình, và họ thậm chí còn không ở trong cùng một hộ khẩu, cậu đã thổ lộ với Lâm Thương Tuân rồi, cũng sẽ không bao giờ nhận ra rằng Thẩm Quy bắt chước Lâm Thương Tuân trong mọi hành động của anh ta.
Nhưng có một số chuyện sẽ không xảy ra nếu cậu không chú ý đến Thẩm Quy.
Lâm Ngộ đè lại ngực.
Cậu có một trái tim không mấy khỏe mạnh trong lồng ngực.
Cứ như vừa được ráp xong đã phải xuất xưởng vậy.
Rất nhiều bác sĩ đều nói rằng cậu sẽ không thể sống đến khi trưởng thành.
Có lẽ vì lý do này mà sau khi cậu sinh ra, Lâm Thương Tuân vẫn được đào tạo trở thành người thừa kế của tập đoàn.
Lâm Ngộ ghét trái tim không khỏe mạnh này từ khi còn nhỏ.
Bởi vì nó, cậu thường xuyên cảm thấy không khỏe, ăn uống cũng khó khăn, khám sức khỏe đặc biệt phiền phức, còn không thể chơi đùa với những đứa trẻ khác.
Nhưng sau khi biết Lâm Thương Tuân được nhận làm con nuôi, Lâm Ngộ vô cùng biết ơn nó và cảm thấy có chút may mắn.
Khi cậu mới sinh ra, Lâm Thương Tuân đến nhà họ Lâm còn chưa đầy một năm.
Nếu cậu khỏe mạnh, Lâm Thương Tuân có thể sẽ bị gửi đến những nơi khác, ngay cả khi hắn ở lại nhà họ Lâm, cũng sẽ rơi vào tình trạng khó xử.
Trái tim này đã giữ Lâm Thương Tuân lại.
Nhưng cũng chính trái tim này đã khiến Lâm Thương Tuân và cả gia đình Lâm đi vào ngõ cụt.
007
Nhưng may mắn thay, tất cả vẫn chưa có gì xảy ra.
008
Lâm Ngộ liếc nhìn thời gian trên điện thoại.
Ngày 1 tháng 7 năm 2021.
Cậu thực sự không có ấn tượng gì về ngày hôm nay, ngay cả khi cậu vừa từ bệnh viện trở về.
Nhập viện đối với cậu mà nói là chuyện rất bình thường, và cậu thực sự không thể nhớ tại sao mình lại nhập viện.
Nhưng cậu nhớ rõ rằng một tháng sau, vào ngày 1 tháng 8 năm 2021, Lâm Thương Tuân sẽ đưa một chàng trai trẻ đẹp về nhà.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thương Tuân đưa ai đó về nhà, Lâm Ngộ còn tưởng bọn họ là bạn bè, nhưng lại được thông báo rằng đây là bạn trai của anh trai mình.
Dù sau này có bao nhiêu chuyện xảy ra, nhưng Lâm Ngộ sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc kia, dường như cả thế giới sụp đổ.
Kể từ khi cậu nhận ra rằng mình thích "anh trai" của mình vào năm mười bốn tuổi, cậu đã tự chuẩn bị sẵn sàng cho mình, vô số lần tưởng tượng cảnh Lâm Thương Tuân mang một người phụ nữ đến trước mặt cậu và nói với cậu "đây là chị dâu của em".
Những tưởng có thể nói cười vui vẻ với chị dâu tương lai mà mặt không biến sắc, nhưng tất cả lại vỡ òa sau khi cậu biết "chị dâu tương lai cũng là đàn ông".
May mắn thay, hai năm chuẩn bị tâm lí cũng không hề vô ích, ngày hôm đó cậu đã hoàn thành một màn trình diễn tuyệt vời trước mặt Lâm Thương Tuân:
Trái tim của cậu đau đến mức muốn ngất xỉu, nhưng Lâm Thương Tuân lại không hề nhận ra điều đó.
Ngay cả sau khi gật đầu chào hỏi với chàng trai họ Hàn kia, cậu vẫn vững vàng trở về phòng.
Sau đó, cậu đặt vé tàu cao tốc đến Thành Đô và ở lại Thành Đô chơi cho đến khi khai giảng mới trở về.
Cậu không dám ở nhà.
Cậu sợ Lâm Thương Tuân sẽ phát hiện ra điều gì đó không đúng.
Sau khi trở về, cậu phát hiện chàng trai bên cạnh Lâm Thương Tuân đã thay đổi.
Kể từ lần đó, những người xung quanh Lâm Thương Tuân đã duy trì tần suất thay đổi mỗi tháng.
Cho đến khi cậu gặp được Diệp Nhiên.
Diệp Nhiên và Lâm Thương Tuân sánh vai nhau hai năm.
Nếu không phải vì tai nạn xe cộ đã cướp đi mạng sống của người đó, có lẽ anh ấy đã có thể ở bên cạnh hắn lâu hơn.
Trước khi biết sự thật ở kiếp trước, Lâm Ngộ ghen tị với Diệp Nhiên đến nỗi sắp phát điên.
Diệp Nhiên khi còn sống khiến cậu rất ghét, nhưng ngay cả sau khi Diệp Nhiên chết, sự ghen ghét của cậu vẫn không hề giảm bớt.
Xung quanh Lâm Thương Tuân không còn ai nữa.
Thật giống như cả đời này hắn chỉ yêu một mình Diệp Nhiên.
Diệp Nhiên đi rồi, hắn vĩnh viễn sẽ không yêu bất luận kẻ nào khác.
Người sống không bao giờ có thể bằng được người đã chết.
Những lời này khiến Lâm Ngộ, người đã tìm được trái tim phù hợp vào thời điểm đó, nảy ra một ý tưởng:
Nếu cậu không được ghép tim... Nếu cậu cũng chết thì sao?
Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị tan biến.
Anh trai đã mất đi Diệp Nhiên, cậu không thể lại để cho anh trai của mình chịu đả kích.
Còn có bố mẹ, có trời mới biết họ đã chờ đợi trái tim phù hợp này bao lâu, cậu không thể để họ thất vọng được.
Cậu phải sống.
Cuộc phẫu thuật tiến hành rất thành công, bác sĩ nói chỉ cần chăm sóc tốt, cậu có thể sống thêm ít nhất ba mươi năm.
009
Nhưng ai có thể nghĩ rằng cậu sẽ chết trong vòng năm năm sau khi trải qua ca cấy ghép tim ở kiếp trước.
Chết vì xuất huyết nội do nhảy lầu.
010
Đời này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.
Lâm Ngộ đã gắn dấu sao "Ngày 1 tháng 8" trên lịch, sau đó mở sách trên bàn.
Tất cả nội dung cấp ba đều đã chữ thầy trả thầy vào kỳ nghỉ hè sau kì thi đại học.
Nếu không bù lại ngay bây giờ, hôm khai giảng sẽ tiêu đời.
Do đã học qua, Lâm Ngộ tiếp thu rất nhanh.
Đến ngày 1 tháng 8, cậu cảm thấy rằng việc trực tiếp tham gia kỳ thi đại học cũng sẽ không có vấn đề gì.
Trong một tháng cậu học hành chăm chỉ ở nhà, bố mẹ cậu mới về một lần. Thấy tình hình của cậu ổn định, liền vội vàng bay trở về Đức.
Lâm Thương Tuân vẫn luôn đi đi lại lại giữa nhà và công ty, không biết có phải vì Lâm Ngộ xin xuất viện sớm hay không, hắn ở nhà thường xuyên hơn trong trí nhớ của cậu rất nhiều.
Mãi cho đến mấy ngày nay hắn lại bắt đầu ngủ ở căn hộ gần công ty, Lâm Ngộ mới biết hôm nay hắn sẽ trở về, còn mang một chàng trai về theo.
Ở kiếp trước, Lâm Ngộ đang chơi game ở trong phòng, nghe thấy anh trai trở về, cậu vứt tay cầm đi xuống lầu. Trên cầu thang, cậu nhìn thấy bạn trai của anh mình đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Sau đó dựa vào tay vịn cầu thang để giữ cho mình đứng thẳng kẻo lên cơn đau thắt tim.
Ở đời này cũng vậy.
Lâm Ngộ đứng trên cầu thang thấy chàng trai trẻ tuổi đẹp trai trong phòng khách. Đối phương mặc bộ đồ ngắn tay phong cách Sporty, cười rạng rỡ, trông khỏe khoắn và tràn đầy sức sống.
Nhưng lần này có chút khác biệt so với kiếp trước.
Đối mặt với bạn trai của anh mình, Lâm Ngộ không còn cảm thấy ghen ghét nữa.
Cậu cảm thấy có chút áy náy.
Lâm Ngộ nắm chặt tay vịn.
Kiếp trước cậu giả vờ như không có việc gì, nhưng kiếp này cậu sẽ làm ngược lại.
Lâm Ngộ hồi tưởng lại chuyện đời trước, lại nhớ tới việc Thẩm Quy nói cho cậu biết sự thật, hô hấp lập tức trở nên khó khăn.
Cậu nghe thấy tiếng hô và tiếng bước chân.
Khi cậu sắp mất thăng bằng, cậu đã được người khác ôm lấy. Tuy tầm mắt bị mờ nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của Lâm Thương Tuân.
Vẻ mặt xa cách và nghiêm nghị thường ngày được thay thế bằng sự nóng vội, điều này khiến Lâm Ngộ cảm thấy có chút hài lòng.
Bình oxy nhanh chóng được mang qua.
Lâm Ngộ dựa vào cánh tay của Lâm Thương Tuân và hít vài ngụm oxy để bình tĩnh lại, cảm thấy như mình vừa mới sống lại vậy.
Cậu vốn chỉ định giả vờ thôi, tuy rằng cũng có chút đắm chìm trong kịch bản, nhưng đối với cậu cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.
"Anh cõng em trở về phòng". Lâm Thương Tuân nói.
Lâm Ngộ gật đầu.
Cậu nhìn về phía chàng trai được Lâm Thương Tuân mang về.
Từ lúc cậu ngã bệnh, chàng trai kia chỉ đứng một mình. Không ai chú ý đến anh.
Được đối tượng yêu đương đưa về nhà, em trai của đối tượng lên cơn đau tim khi vừa nhìn thấy mình... Lâm Ngộ có thể tưởng tượng được sự hoang mang và luống cuống của anh.
Nghĩ một lúc, Lâm Ngộ liền vẫy tay với anh chàng đó, ý bảo anh cùng bọn họ trở về phòng.
Hiệu đính: Mày là bố tao
006
Lâm Thương Tuân được nhận nuôi.
Không nhiều người biết về chuyện này. Nếu không phải sống lại thêm một lần, Lâm Ngộ cũng sẽ không biết.
Đáng tiếc cậu biết đến quá muộn.
Nếu sớm biết rằng Lâm Thương Tuân không phải là anh trai ruột của mình, và họ thậm chí còn không ở trong cùng một hộ khẩu, cậu đã thổ lộ với Lâm Thương Tuân rồi, cũng sẽ không bao giờ nhận ra rằng Thẩm Quy bắt chước Lâm Thương Tuân trong mọi hành động của anh ta.
Nhưng có một số chuyện sẽ không xảy ra nếu cậu không chú ý đến Thẩm Quy.
Lâm Ngộ đè lại ngực.
Cậu có một trái tim không mấy khỏe mạnh trong lồng ngực.
Cứ như vừa được ráp xong đã phải xuất xưởng vậy.
Rất nhiều bác sĩ đều nói rằng cậu sẽ không thể sống đến khi trưởng thành.
Có lẽ vì lý do này mà sau khi cậu sinh ra, Lâm Thương Tuân vẫn được đào tạo trở thành người thừa kế của tập đoàn.
Lâm Ngộ ghét trái tim không khỏe mạnh này từ khi còn nhỏ.
Bởi vì nó, cậu thường xuyên cảm thấy không khỏe, ăn uống cũng khó khăn, khám sức khỏe đặc biệt phiền phức, còn không thể chơi đùa với những đứa trẻ khác.
Nhưng sau khi biết Lâm Thương Tuân được nhận làm con nuôi, Lâm Ngộ vô cùng biết ơn nó và cảm thấy có chút may mắn.
Khi cậu mới sinh ra, Lâm Thương Tuân đến nhà họ Lâm còn chưa đầy một năm.
Nếu cậu khỏe mạnh, Lâm Thương Tuân có thể sẽ bị gửi đến những nơi khác, ngay cả khi hắn ở lại nhà họ Lâm, cũng sẽ rơi vào tình trạng khó xử.
Trái tim này đã giữ Lâm Thương Tuân lại.
Nhưng cũng chính trái tim này đã khiến Lâm Thương Tuân và cả gia đình Lâm đi vào ngõ cụt.
007
Nhưng may mắn thay, tất cả vẫn chưa có gì xảy ra.
008
Lâm Ngộ liếc nhìn thời gian trên điện thoại.
Ngày 1 tháng 7 năm 2021.
Cậu thực sự không có ấn tượng gì về ngày hôm nay, ngay cả khi cậu vừa từ bệnh viện trở về.
Nhập viện đối với cậu mà nói là chuyện rất bình thường, và cậu thực sự không thể nhớ tại sao mình lại nhập viện.
Nhưng cậu nhớ rõ rằng một tháng sau, vào ngày 1 tháng 8 năm 2021, Lâm Thương Tuân sẽ đưa một chàng trai trẻ đẹp về nhà.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thương Tuân đưa ai đó về nhà, Lâm Ngộ còn tưởng bọn họ là bạn bè, nhưng lại được thông báo rằng đây là bạn trai của anh trai mình.
Dù sau này có bao nhiêu chuyện xảy ra, nhưng Lâm Ngộ sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc kia, dường như cả thế giới sụp đổ.
Kể từ khi cậu nhận ra rằng mình thích "anh trai" của mình vào năm mười bốn tuổi, cậu đã tự chuẩn bị sẵn sàng cho mình, vô số lần tưởng tượng cảnh Lâm Thương Tuân mang một người phụ nữ đến trước mặt cậu và nói với cậu "đây là chị dâu của em".
Những tưởng có thể nói cười vui vẻ với chị dâu tương lai mà mặt không biến sắc, nhưng tất cả lại vỡ òa sau khi cậu biết "chị dâu tương lai cũng là đàn ông".
May mắn thay, hai năm chuẩn bị tâm lí cũng không hề vô ích, ngày hôm đó cậu đã hoàn thành một màn trình diễn tuyệt vời trước mặt Lâm Thương Tuân:
Trái tim của cậu đau đến mức muốn ngất xỉu, nhưng Lâm Thương Tuân lại không hề nhận ra điều đó.
Ngay cả sau khi gật đầu chào hỏi với chàng trai họ Hàn kia, cậu vẫn vững vàng trở về phòng.
Sau đó, cậu đặt vé tàu cao tốc đến Thành Đô và ở lại Thành Đô chơi cho đến khi khai giảng mới trở về.
Cậu không dám ở nhà.
Cậu sợ Lâm Thương Tuân sẽ phát hiện ra điều gì đó không đúng.
Sau khi trở về, cậu phát hiện chàng trai bên cạnh Lâm Thương Tuân đã thay đổi.
Kể từ lần đó, những người xung quanh Lâm Thương Tuân đã duy trì tần suất thay đổi mỗi tháng.
Cho đến khi cậu gặp được Diệp Nhiên.
Diệp Nhiên và Lâm Thương Tuân sánh vai nhau hai năm.
Nếu không phải vì tai nạn xe cộ đã cướp đi mạng sống của người đó, có lẽ anh ấy đã có thể ở bên cạnh hắn lâu hơn.
Trước khi biết sự thật ở kiếp trước, Lâm Ngộ ghen tị với Diệp Nhiên đến nỗi sắp phát điên.
Diệp Nhiên khi còn sống khiến cậu rất ghét, nhưng ngay cả sau khi Diệp Nhiên chết, sự ghen ghét của cậu vẫn không hề giảm bớt.
Xung quanh Lâm Thương Tuân không còn ai nữa.
Thật giống như cả đời này hắn chỉ yêu một mình Diệp Nhiên.
Diệp Nhiên đi rồi, hắn vĩnh viễn sẽ không yêu bất luận kẻ nào khác.
Người sống không bao giờ có thể bằng được người đã chết.
Những lời này khiến Lâm Ngộ, người đã tìm được trái tim phù hợp vào thời điểm đó, nảy ra một ý tưởng:
Nếu cậu không được ghép tim... Nếu cậu cũng chết thì sao?
Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị tan biến.
Anh trai đã mất đi Diệp Nhiên, cậu không thể lại để cho anh trai của mình chịu đả kích.
Còn có bố mẹ, có trời mới biết họ đã chờ đợi trái tim phù hợp này bao lâu, cậu không thể để họ thất vọng được.
Cậu phải sống.
Cuộc phẫu thuật tiến hành rất thành công, bác sĩ nói chỉ cần chăm sóc tốt, cậu có thể sống thêm ít nhất ba mươi năm.
009
Nhưng ai có thể nghĩ rằng cậu sẽ chết trong vòng năm năm sau khi trải qua ca cấy ghép tim ở kiếp trước.
Chết vì xuất huyết nội do nhảy lầu.
010
Đời này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.
Lâm Ngộ đã gắn dấu sao "Ngày 1 tháng 8" trên lịch, sau đó mở sách trên bàn.
Tất cả nội dung cấp ba đều đã chữ thầy trả thầy vào kỳ nghỉ hè sau kì thi đại học.
Nếu không bù lại ngay bây giờ, hôm khai giảng sẽ tiêu đời.
Do đã học qua, Lâm Ngộ tiếp thu rất nhanh.
Đến ngày 1 tháng 8, cậu cảm thấy rằng việc trực tiếp tham gia kỳ thi đại học cũng sẽ không có vấn đề gì.
Trong một tháng cậu học hành chăm chỉ ở nhà, bố mẹ cậu mới về một lần. Thấy tình hình của cậu ổn định, liền vội vàng bay trở về Đức.
Lâm Thương Tuân vẫn luôn đi đi lại lại giữa nhà và công ty, không biết có phải vì Lâm Ngộ xin xuất viện sớm hay không, hắn ở nhà thường xuyên hơn trong trí nhớ của cậu rất nhiều.
Mãi cho đến mấy ngày nay hắn lại bắt đầu ngủ ở căn hộ gần công ty, Lâm Ngộ mới biết hôm nay hắn sẽ trở về, còn mang một chàng trai về theo.
Ở kiếp trước, Lâm Ngộ đang chơi game ở trong phòng, nghe thấy anh trai trở về, cậu vứt tay cầm đi xuống lầu. Trên cầu thang, cậu nhìn thấy bạn trai của anh mình đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Sau đó dựa vào tay vịn cầu thang để giữ cho mình đứng thẳng kẻo lên cơn đau thắt tim.
Ở đời này cũng vậy.
Lâm Ngộ đứng trên cầu thang thấy chàng trai trẻ tuổi đẹp trai trong phòng khách. Đối phương mặc bộ đồ ngắn tay phong cách Sporty, cười rạng rỡ, trông khỏe khoắn và tràn đầy sức sống.
Nhưng lần này có chút khác biệt so với kiếp trước.
Đối mặt với bạn trai của anh mình, Lâm Ngộ không còn cảm thấy ghen ghét nữa.
Cậu cảm thấy có chút áy náy.
Lâm Ngộ nắm chặt tay vịn.
Kiếp trước cậu giả vờ như không có việc gì, nhưng kiếp này cậu sẽ làm ngược lại.
Lâm Ngộ hồi tưởng lại chuyện đời trước, lại nhớ tới việc Thẩm Quy nói cho cậu biết sự thật, hô hấp lập tức trở nên khó khăn.
Cậu nghe thấy tiếng hô và tiếng bước chân.
Khi cậu sắp mất thăng bằng, cậu đã được người khác ôm lấy. Tuy tầm mắt bị mờ nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của Lâm Thương Tuân.
Vẻ mặt xa cách và nghiêm nghị thường ngày được thay thế bằng sự nóng vội, điều này khiến Lâm Ngộ cảm thấy có chút hài lòng.
Bình oxy nhanh chóng được mang qua.
Lâm Ngộ dựa vào cánh tay của Lâm Thương Tuân và hít vài ngụm oxy để bình tĩnh lại, cảm thấy như mình vừa mới sống lại vậy.
Cậu vốn chỉ định giả vờ thôi, tuy rằng cũng có chút đắm chìm trong kịch bản, nhưng đối với cậu cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.
"Anh cõng em trở về phòng". Lâm Thương Tuân nói.
Lâm Ngộ gật đầu.
Cậu nhìn về phía chàng trai được Lâm Thương Tuân mang về.
Từ lúc cậu ngã bệnh, chàng trai kia chỉ đứng một mình. Không ai chú ý đến anh.
Được đối tượng yêu đương đưa về nhà, em trai của đối tượng lên cơn đau tim khi vừa nhìn thấy mình... Lâm Ngộ có thể tưởng tượng được sự hoang mang và luống cuống của anh.
Nghĩ một lúc, Lâm Ngộ liền vẫy tay với anh chàng đó, ý bảo anh cùng bọn họ trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất