Chương 3
Biên tập:.--. -.
Hiệu đính: Mày là bố tao
011
Lâm Ngộ đưa ra lời giải thích cho sự phát bệnh đột ngột vừa rồi:
Mải chơi game nên không ăn trưa. Cảm thấy chóng mặt khi ở trên cầu thang, do đó mới suýt ngã, vì có hơi sợ hãi nên mới dẫn đến khó thở.
Nói xong, cậu ngượng ngùng cười với Hàn Mộc: "Sức khỏe của em không tốt, em làm anh sợ rồi".
Hàn Mộc, chàng trai trẻ được Lâm Thương Tuân mang về, rõ ràng biết rằng Lâm Thương Tuân có một người em trai sức khỏe không tốt.
Nghe thấy Lâm Ngộ nói như vậy, anh vội vàng hỏi: "Chỗ nào thế?". Vừa nói vừa nhìn Lâm Ngộ đầy thương cảm.
Lâm Ngộ trông có vẻ gầy vì phải kiêng khem nhiều thứ. Vừa rồi lại ngã xuống cầu thang, sắc mặt có chút tái nhợt. Nhưng cậu trông đẹp trai, tuy không thể che giấu việc sức khỏe kém, nhưng ngược lại nó khơi dậy mong muốn bảo vệ cậu của mọi người.
Lâm Thương Tuân nhìn Lâm Ngộ, người đang thở đều đặn dưới sự trợ giúp của bình oxy, và nói với Hàn Mộc, "xin lỗi, vốn định sẽ ăn tối cùng nhau, tôi sẽ bảo tài xế đưa cậu về".
Hàn Mộc cũng biết Lâm Thương Tuân không thể đi vì em trai bị bệnh, nên hiểu ý nói: "Không cần xin lỗi, chỉ cần dành thời gian cho em trai anh nhiều hơn là được".
Sau khi Hàn Mộc rời đi, Lâm Thương Tuân kéo một cái ghế đến gần, ngồi ở bên giường của Lâm Ngộ, hỏi cậu chuyện gì xảy ra.
Lời giải thích của Lâm Ngộ chỉ có thể lừa dối được người ngoài chứ căn bản không qua được mắt Lâm Thương Tuân.
Nếu như buổi trưa hôm nay cậu thật sự không ăn cơm, không cần đợi đến vừa rồi, cậu sẽ gọi điện thoại cho Lâm Thương Tuân trước giờ ăn trưa.
Lâm Ngộ không trả lời mà hỏi vặn lại hắn: "Anh ta là ai?".
"Cậu ấy tên là Hàn Mộc, là...". Lâm Thương Tuân dừng một lát, "là bạn trai mới của anh".
Lâm Thương Tuân vừa nói vừa chú ý đến phản ứng của Lâm Ngộ.
Thấy em trai mình bình tĩnh, Lâm Thương Tuân thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút trống rỗng.
Hắn xoa tóc Lâm Ngộ: "Tiểu Ngộ, em không thích cậu ấy sao? Nếu không thích cậu ấy, anh có thể...".
Lâm Ngộ ngắt lời Lâm Thương Tuân: "Em rất thích anh ấy".
Lâm Thương Tuân ngừng lại động tác chạm vào tóc em trai, khẽ rút tay lại: "Thật không?".
Lâm Ngộ gật đầu rồi tiếp tục: "Với điều kiện tiên quyết là anh ta không phải là bạn trai của anh".
012
Lâm Ngộ nói thẳng: "Em thích anh".
013
Lâm Thương Tuân hiếm khi lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
"Em đã nhận ra điều này từ lâu. Sau khi biết em và anh không có quan hệ huyết thống, em đã rất khó để coi anh là 'anh trai' của mình."
Đời trước, Lâm Ngộ không biết rằng cậu và Lâm Thương Tuân không có quan hệ máu mủ cho tới lúc chết.
Kiếp này, cậu không ngại thúc đẩy chuyện này sớm hơn một chút.
"Em có thể nhìn ra được, anh không yêu cái anh Hàn kia, em cũng không muốn ép anh phải thích em, chỉ hy vọng anh có thể đáp ứng em một yêu cầu."
"Nếu sau này anh có thích người nào, cũng đừng nói cho em biết, chờ em chết rồi, hai người có thể ở bên nhau thoải mái."
Lâm Ngộ có chút thờ ơ mà nói thêm: "Dù sao em cũng không sống được mấy năm nữa".
Lời vừa dứt, Lâm Ngộ liỏa thấy Lâm Thương Tuân đứng dậy.
Cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông ôm chặt lấy.
Trong ký ức, Lâm Thương Tuân hiếm khi ôm cậu mạnh như vậy.
Hắn luôn cảm thấy cậu mỏng manh cũng như rất yếu ớt, lo rằng chỉ cần dùng một chút sức cậu liền vỡ nát.
Lâm Ngộ có hơi lưu luyến khi được ôm như vậy, nhưng Lâm Thương Tuân đã nhanh chóng buông cậu ra.
"Không được nói như vậy". Lâm Thương Tuân nhéo nhẹ khóe miệng của Lâm Ngộ, "bác sĩ nói, chỉ cần tìm được trái tim phù hợp, tiểu Ngộ của chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi".
"Cho dù cấy ghép tim thành công, tuổi thọ của em cũng sẽ không kéo dài được bao nhiêu năm". Lâm Ngộ dừng một chút, cho rằng đây không phải trọng điểm, "vả lại tìm được một trái tim thích hợp cũng rất khó...".
Lâm Thương Tuân cắt lời cậu: "Cũng không hẳn. Mỗi ngày có rất nhiều người vì tai nạn ngoài ý muốn mà...".
"Anh". Lần này đến lượt Lâm Ngộ ngắt lời Lâm Thương Tuân, "không thể bởi vì em cần trái tim mà hy vọng người khác chết đi, sẽ gặp báo ứng".
Lâm Thương Tuân nhìn chăm chú vào em trai mình: "Anh không sợ quả báo".
Tất nhiên Lâm Ngộ biết rằng hắn không sợ.
Hàn Mộc là người đầu tiên, Diệp Nhiên là người cuối cùng, và những người ở giữa mà Lâm Ngộ không thể nhớ được hết tên của họ, đếm hết một bàn tay cũng không xuể. Lâm Thương Tuân có quá nhiều người yêu, mỗi người đều là người có khả năng hiến tặng trái tim cho cậu.
Lâm Thương Tuân sẽ lấy mẫu máu của họ và gửi đến phòng thí nghiệm để xác định HLA phù hợp với máu của cậu.
Nếu mức độ phù hợp thấp, họ liền chia tay, nếu mức độ phù hợp cao... Kiếp trước, chỉ có Diệp Nhiên đủ điều kiện, Lâm Thương Tuân hẹn hò với cậu ta trong hai năm, tạo ra một tai nạn ngoài ý muốn giúp Lâm Ngộ có cơ hội được ghép tim và trở nên khỏe mạnh.
Lâm Ngộ cụp mắt, nắm lấy tay phải của Lâm Thương Tuân, hỏi hắn: "Nếu em là người chịu báo ứng thì sao?". Ngôn Tình Nữ Phụ
"Có câu 'báo ứng sẽ đến với người mà bạn yêu thương nhất'."
"Anh ơi, nếu em là người gặp quả báo thì sao?"
Hiệu đính: Mày là bố tao
011
Lâm Ngộ đưa ra lời giải thích cho sự phát bệnh đột ngột vừa rồi:
Mải chơi game nên không ăn trưa. Cảm thấy chóng mặt khi ở trên cầu thang, do đó mới suýt ngã, vì có hơi sợ hãi nên mới dẫn đến khó thở.
Nói xong, cậu ngượng ngùng cười với Hàn Mộc: "Sức khỏe của em không tốt, em làm anh sợ rồi".
Hàn Mộc, chàng trai trẻ được Lâm Thương Tuân mang về, rõ ràng biết rằng Lâm Thương Tuân có một người em trai sức khỏe không tốt.
Nghe thấy Lâm Ngộ nói như vậy, anh vội vàng hỏi: "Chỗ nào thế?". Vừa nói vừa nhìn Lâm Ngộ đầy thương cảm.
Lâm Ngộ trông có vẻ gầy vì phải kiêng khem nhiều thứ. Vừa rồi lại ngã xuống cầu thang, sắc mặt có chút tái nhợt. Nhưng cậu trông đẹp trai, tuy không thể che giấu việc sức khỏe kém, nhưng ngược lại nó khơi dậy mong muốn bảo vệ cậu của mọi người.
Lâm Thương Tuân nhìn Lâm Ngộ, người đang thở đều đặn dưới sự trợ giúp của bình oxy, và nói với Hàn Mộc, "xin lỗi, vốn định sẽ ăn tối cùng nhau, tôi sẽ bảo tài xế đưa cậu về".
Hàn Mộc cũng biết Lâm Thương Tuân không thể đi vì em trai bị bệnh, nên hiểu ý nói: "Không cần xin lỗi, chỉ cần dành thời gian cho em trai anh nhiều hơn là được".
Sau khi Hàn Mộc rời đi, Lâm Thương Tuân kéo một cái ghế đến gần, ngồi ở bên giường của Lâm Ngộ, hỏi cậu chuyện gì xảy ra.
Lời giải thích của Lâm Ngộ chỉ có thể lừa dối được người ngoài chứ căn bản không qua được mắt Lâm Thương Tuân.
Nếu như buổi trưa hôm nay cậu thật sự không ăn cơm, không cần đợi đến vừa rồi, cậu sẽ gọi điện thoại cho Lâm Thương Tuân trước giờ ăn trưa.
Lâm Ngộ không trả lời mà hỏi vặn lại hắn: "Anh ta là ai?".
"Cậu ấy tên là Hàn Mộc, là...". Lâm Thương Tuân dừng một lát, "là bạn trai mới của anh".
Lâm Thương Tuân vừa nói vừa chú ý đến phản ứng của Lâm Ngộ.
Thấy em trai mình bình tĩnh, Lâm Thương Tuân thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút trống rỗng.
Hắn xoa tóc Lâm Ngộ: "Tiểu Ngộ, em không thích cậu ấy sao? Nếu không thích cậu ấy, anh có thể...".
Lâm Ngộ ngắt lời Lâm Thương Tuân: "Em rất thích anh ấy".
Lâm Thương Tuân ngừng lại động tác chạm vào tóc em trai, khẽ rút tay lại: "Thật không?".
Lâm Ngộ gật đầu rồi tiếp tục: "Với điều kiện tiên quyết là anh ta không phải là bạn trai của anh".
012
Lâm Ngộ nói thẳng: "Em thích anh".
013
Lâm Thương Tuân hiếm khi lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
"Em đã nhận ra điều này từ lâu. Sau khi biết em và anh không có quan hệ huyết thống, em đã rất khó để coi anh là 'anh trai' của mình."
Đời trước, Lâm Ngộ không biết rằng cậu và Lâm Thương Tuân không có quan hệ máu mủ cho tới lúc chết.
Kiếp này, cậu không ngại thúc đẩy chuyện này sớm hơn một chút.
"Em có thể nhìn ra được, anh không yêu cái anh Hàn kia, em cũng không muốn ép anh phải thích em, chỉ hy vọng anh có thể đáp ứng em một yêu cầu."
"Nếu sau này anh có thích người nào, cũng đừng nói cho em biết, chờ em chết rồi, hai người có thể ở bên nhau thoải mái."
Lâm Ngộ có chút thờ ơ mà nói thêm: "Dù sao em cũng không sống được mấy năm nữa".
Lời vừa dứt, Lâm Ngộ liỏa thấy Lâm Thương Tuân đứng dậy.
Cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông ôm chặt lấy.
Trong ký ức, Lâm Thương Tuân hiếm khi ôm cậu mạnh như vậy.
Hắn luôn cảm thấy cậu mỏng manh cũng như rất yếu ớt, lo rằng chỉ cần dùng một chút sức cậu liền vỡ nát.
Lâm Ngộ có hơi lưu luyến khi được ôm như vậy, nhưng Lâm Thương Tuân đã nhanh chóng buông cậu ra.
"Không được nói như vậy". Lâm Thương Tuân nhéo nhẹ khóe miệng của Lâm Ngộ, "bác sĩ nói, chỉ cần tìm được trái tim phù hợp, tiểu Ngộ của chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi".
"Cho dù cấy ghép tim thành công, tuổi thọ của em cũng sẽ không kéo dài được bao nhiêu năm". Lâm Ngộ dừng một chút, cho rằng đây không phải trọng điểm, "vả lại tìm được một trái tim thích hợp cũng rất khó...".
Lâm Thương Tuân cắt lời cậu: "Cũng không hẳn. Mỗi ngày có rất nhiều người vì tai nạn ngoài ý muốn mà...".
"Anh". Lần này đến lượt Lâm Ngộ ngắt lời Lâm Thương Tuân, "không thể bởi vì em cần trái tim mà hy vọng người khác chết đi, sẽ gặp báo ứng".
Lâm Thương Tuân nhìn chăm chú vào em trai mình: "Anh không sợ quả báo".
Tất nhiên Lâm Ngộ biết rằng hắn không sợ.
Hàn Mộc là người đầu tiên, Diệp Nhiên là người cuối cùng, và những người ở giữa mà Lâm Ngộ không thể nhớ được hết tên của họ, đếm hết một bàn tay cũng không xuể. Lâm Thương Tuân có quá nhiều người yêu, mỗi người đều là người có khả năng hiến tặng trái tim cho cậu.
Lâm Thương Tuân sẽ lấy mẫu máu của họ và gửi đến phòng thí nghiệm để xác định HLA phù hợp với máu của cậu.
Nếu mức độ phù hợp thấp, họ liền chia tay, nếu mức độ phù hợp cao... Kiếp trước, chỉ có Diệp Nhiên đủ điều kiện, Lâm Thương Tuân hẹn hò với cậu ta trong hai năm, tạo ra một tai nạn ngoài ý muốn giúp Lâm Ngộ có cơ hội được ghép tim và trở nên khỏe mạnh.
Lâm Ngộ cụp mắt, nắm lấy tay phải của Lâm Thương Tuân, hỏi hắn: "Nếu em là người chịu báo ứng thì sao?". Ngôn Tình Nữ Phụ
"Có câu 'báo ứng sẽ đến với người mà bạn yêu thương nhất'."
"Anh ơi, nếu em là người gặp quả báo thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất