Chương 4
Biên tập:.--. -.
Hiệu đính: Mày là bố tao
Lâm Ngộ chỉ thuận miệng nói.
Hoặc có thể nói là cậu hơi ích kỷ.
Cậu đặt mình vào vị trí "người được Lâm Thương Tuân yêu thương nhất".
Nhưng cậu không có ý gì khác.
Cậu không cảm thấy rằng kiếp trước cậu phải chịu quả báo vì Lâm Thương Tuân.
Phải nói rằng bản thân Lâm Thương Tuân đã lạc lối vì cậu.
Lâm Thương Tuân là người lên kế hoạch và thực hiện, còn cha mẹ cậu là người cảm kích, mặc dù cậu không biết chuyện gì nhưng cậu lại là người được lợi cuối cùng.
Ai cũng có thể chỉ trích Lâm Thương Tuân, nói rằng hắn không phải là người tốt.
Lâm Ngộ không thể.
Lâm Ngộ cũng sẽ không.
Lâm Ngộ chỉ muốn bóp chết kế hoạch của Lâm Thương Tuân từ trong trứng nước.
Cậu không biết Lâm Thương Tuân có tình cảm nào khác ngoài tình anh em không, nhưng cậu chắc chắn rằng mình là người quan trọng nhất của Lâm Thương Tuân.
Sự thật đã chứng minh rằng việc dùng chính mình để đe dọa Lâm Thương Tuân thực sự rất hữu dụng.
Chỉ là hiệu quả có vẻ hơi quá.
Lâm Thương Tuân dường như đã nhớ ra điều gì đó tồi tệ, sắc mặt vô cùng đáng sợ.
Cậu Lâm không sợ sắc mặt của anh trai mình, liền hắng giọng gọi: "Anh ơi?".
Lâm Thương Tuân nhìn về phía cậu, một lúc lâu sau, hắn thở dài.
Lâm Ngộ lại được anh trai xoa đầu.
"Sẽ không có báo ứng". Lâm Thương Tuân nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều".
015
Rốt cuộc cậu có thành công trong việc thuyết phục Lâm Thương Tuân không?
Lâm Ngộ lo nghĩ và ngủ thiếp đi trước khi đưa ra kết luận.
Lần này cậu ngủ rất say, đến lúc mặt trời đã lên cao mới tỉnh.
Lâm Thương Tuân đã đến công ty. Bác Khâu hỏi cậu muốn ăn gì vào bữa sáng, Lâm Ngộ nói ra những thứ mình muốn ăn rồi ngồi xuống bàn ăn, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Thương Tuân, phát hiện hắn đã gửi cho cậu một tin nhắn.
Một số tài liệu và phát biểu về việc từ thiện mà nhà họ Lâm đã làm trong những năm gần đây đã được sắp xếp.
Đại ý là đừng suy nghĩ nhiều, Lâm Ngộ là người tốt thì sẽ được đền đáp, nhất định sẽ sống lâu khỏe mạnh.
Hắn cũng hỏi Lâm Ngộ dạo gần đây có gặp phải ác mộng không, và cuối cùng nói rằng hắn đã chia tay với Hàn Mộc.
016
Khi Lâm Ngộ nhìn thấy câu cuối cùng, mới nhận ra rằng có điều gì đó mà cậu đã bỏ qua.
Cậu đã thú nhận tình cảm của mình với Lâm Thương Tuân ngày hôm qua, nhưng Lâm Thương Tuân vẫn chưa đáp lại cậu.
Lâm Ngộ vội vàng soạn tin nhắn.
Đầu tiên, theo lời của Lâm Thương Tuân, cậu bảo rằng gần đây cậu gặp ác mộng và Lâm Thương Tuân có thể cùng cậu đi lễ chùa khi rảnh không.
Lại khéo léo hỏi lại, Lâm Thương Tuân đã nghĩ gì về chuyện kia của tối qua.
Lâm Thương Tuân có lẽ đang bận.
Lâm Ngộ đợi cho đến khi ăn sáng xong mới nhận được hồi âm.
[Tối nói.]
Lâm Ngộ sau đó lập tức hỏi hắn hôm nay có về ăn tối không, và sau khi nhận được câu khẳng định, liền đem điện thoại vứt sang một bên.
Cậu có chút căng thẳng.
Cậu cảm thấy rằng bản thân đã che giấu tình yêu của mình với Lâm Thương Tuân rất tốt, cậu lo rằng lời thú nhận tình cảm ngày hôm qua của cậu có vẻ hơi đột ngột.
Cậu muốn tăng cơ hội chiến thắng của mình.
Lâm Ngộ gõ mặt bàn, ánh mắt rơi vào đĩa đồ ăn trống không.
Cậu muốn nấu bữa tối cho Lâm Thương Tuân.
017
Cậu chủ chưa bao giờ tự tay làm bất cứ thứ gì mời quản gia ra khỏi phòng bếp.
Sau gần 2 tiếng loay hoay với video "Dạy bạn nấu ăn", quản gia lại được mời về.
018
Thất bại trong nấu ăn sẽ không làm giảm nhiệt huyết của cậu chủ nhỏ nhà họ Lâm.
Sau khi ăn trưa, cậu trở về phòng và lôi ra những thứ nho nhỏ chứng minh rằng "cậu đã nhận ra rằng mình thích Lâm Thương Tuân từ lâu".
Có rất nhiều đồ vật nhỏ linh tinh, và Lâm Ngộ đã giấu chúng ở nhiều nơi không ngờ tới.
May mắn thay, cậu có trí nhớ tốt, nên có thể tìm ra chúng mà không tốn chút sức lực nào.
Sau đó, Lâm Ngộ tìm thấy một trung tâm đào tạo pha chế được đánh giá cao trên mạng và nhờ tài xế đưa mình đến đó.
Cậu đã luyện tập trong đó gần ba giờ, và cuối cùng cậu đã có thể vẽ ra được một trái tim tiêu chuẩn.
Trước khi rời đi, cậu đã mua một chiếc máy đánh bọt sữa do người quản lý giới thiệu.
019
Lâm Thương Tuân bảo tối, đúng là như thế thật.
Cả hai cùng nhau ăn tối như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sau bữa tối, Lâm Thương Tuân đến phòng làm việc để họp với một công ty nước ngoài, Lâm Ngộ trở về phòng làm bài tập hè.
Mãi đến chín giờ, Lâm Thương Tuân mới gõ cửa phòng Lâm Ngộ.
Hai người ngồi trên chiếc ghế sô pha đôi trong phòng Lâm Ngộ.
Lâm Ngộ nhớ rằng bản thân đã luyện tập cả buổi chiều về latte art.
"Anh chờ một chút."
Lâm Ngộ vừa đi vào bếp vừa nói chuyện, một lúc sau, một cốc sôcôla nóng có hình trái tim được bưng lên.
Cậu đặt chiếc cốc trước mặt Lâm Thương Tuân, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.
Khi cậu học vào buổi chiều, tâm trí cậu tràn ngập suy nghĩ rằng anh trai sẽ biết cậu nghiêm túc thế nào khi nhìn thấy trái tim tình yêu trên cốc sôcôla nóng.
Nhưng khi cậu đặt tình yêu của mình trước mặt Lâm Thương Tuân, cậu cảm thấy hành vi của mình thật ngu ngốc.
Trông khá bốc đồng.
Như đang dỗ dành một cô bé ngây thơ vậy.
Lâm Ngộ hối hận đến nỗi muốn uống sạch chỗ sôcôla nóng đấy. Cậu chú ý đến nó đến nỗi quên cả lo lắng.
Sau đó liền nghe Lâm Thương Tuân nói: "Tiểu Ngộ, không nên yêu sớm".
"Em còn nhỏ, có lẽ là vì ở trường chán quá nên mới cho rằng bản thân thích anh."
"Khi em vào đại học và gặp gỡ nhiều người hơn, suy nghĩ của em có thể sẽ thay đổi."
020
Không nên yêu sớm.
Có lẽ là vì ở trường chán quá nên mới cho rằng bản thân thích anh.
Khi em vào đại học, suy nghĩ của em có thể sẽ thay đổi.
Lâm Ngộ cúi đầu.
Cậu gần như không thể kiềm chế được biểu cảm của mình.
Cậu sắp phá lên cười, giống như hàng ngàn chàng trai và cô gái đã tỏ tình thành công vậy.
Có trời mới biết cậu sợ Lâm Thương Tuân nói với cậu rằng hắn chỉ coi cậu là em trai đến mức nào.
Nhưng Lâm Thương Tuân không hề nói những lời này, hắn chỉ lo mình mê mẩn nhất thời, sau này sẽ hối hận.
Điều này có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.
Lâm Ngộ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà vòng tay qua cổ Lâm Thương Tuân, thấy hắn không kịp phản ứng, cậu đã hôn một cái lên má hắn, nói một cách đắc ý: "Anh trai cũng thích em phải không?".
Nếu là đời trước, có cho Lâm Ngộ một trăm lá gan thì cậu cũng không dám làm ra chuyện như vậy.
Cậu lo lắng quá nhiều, không dám thổ lộ.
Bây giờ thì khác rồi.
Cậu căn bản không chút do dự, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều.
Cậu chỉ muốn ở bên anh trai mình.
Lâm Thương Tuân không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nói: "Không ai quan trọng hơn em".
Khóe miệng Lâm Ngộ không kìm được mà nhếch lên, cậu hỏi Lâm Thương Tuân: "Nếu như sau khi tốt nghiệp đại học, em vẫn thích anh thì làm sao bây giờ?".
Cậu thực sự muốn hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không thể sống cho đến lúc tốt nghiệp đại học. Nhưng cậu biết nếu cậu hỏi điều này, Lâm Thương Tuân sẽ không vui, vì vậy cậu đã khôn ngoan không hỏi.
Lâm Thương Tuân trả lời: "Lúc đó chúng ta sẽ nói sau".
Lâm Ngộ muốn nghe "rồi chúng ta sẽ ở bên nhau" hơn câu trả lời này. Nhưng cậu cũng biết, cậu không lo lắng không có nghĩa là Lâm Thương Tuân cũng vậy, dù sao Lâm Thương Tuân cũng không có trí nhớ của đời trước.
Anh trai không phủ nhận tình cảm của cậu đã khiến Lâm Ngộ đủ hạnh phúc rồi.
Bác sĩ yêu cầu Lâm Ngộ duy trì tâm trạng thoải mái và vui vẻ, nói rằng điều này sẽ có lợi cho tình trạng của cậu.
Lâm Ngộ từng coi thường câu nói này, nhưng bây giờ cậu nghĩ những gì bác sĩ nói cũng đúng.
"Anh". Cậu nở một nụ cười tươi rói với Lâm Thương Tuân, "hiện tại em cảm thấy mình có thể sống thêm mười, hai mươi năm nữa".
Hiệu đính: Mày là bố tao
Lâm Ngộ chỉ thuận miệng nói.
Hoặc có thể nói là cậu hơi ích kỷ.
Cậu đặt mình vào vị trí "người được Lâm Thương Tuân yêu thương nhất".
Nhưng cậu không có ý gì khác.
Cậu không cảm thấy rằng kiếp trước cậu phải chịu quả báo vì Lâm Thương Tuân.
Phải nói rằng bản thân Lâm Thương Tuân đã lạc lối vì cậu.
Lâm Thương Tuân là người lên kế hoạch và thực hiện, còn cha mẹ cậu là người cảm kích, mặc dù cậu không biết chuyện gì nhưng cậu lại là người được lợi cuối cùng.
Ai cũng có thể chỉ trích Lâm Thương Tuân, nói rằng hắn không phải là người tốt.
Lâm Ngộ không thể.
Lâm Ngộ cũng sẽ không.
Lâm Ngộ chỉ muốn bóp chết kế hoạch của Lâm Thương Tuân từ trong trứng nước.
Cậu không biết Lâm Thương Tuân có tình cảm nào khác ngoài tình anh em không, nhưng cậu chắc chắn rằng mình là người quan trọng nhất của Lâm Thương Tuân.
Sự thật đã chứng minh rằng việc dùng chính mình để đe dọa Lâm Thương Tuân thực sự rất hữu dụng.
Chỉ là hiệu quả có vẻ hơi quá.
Lâm Thương Tuân dường như đã nhớ ra điều gì đó tồi tệ, sắc mặt vô cùng đáng sợ.
Cậu Lâm không sợ sắc mặt của anh trai mình, liền hắng giọng gọi: "Anh ơi?".
Lâm Thương Tuân nhìn về phía cậu, một lúc lâu sau, hắn thở dài.
Lâm Ngộ lại được anh trai xoa đầu.
"Sẽ không có báo ứng". Lâm Thương Tuân nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều".
015
Rốt cuộc cậu có thành công trong việc thuyết phục Lâm Thương Tuân không?
Lâm Ngộ lo nghĩ và ngủ thiếp đi trước khi đưa ra kết luận.
Lần này cậu ngủ rất say, đến lúc mặt trời đã lên cao mới tỉnh.
Lâm Thương Tuân đã đến công ty. Bác Khâu hỏi cậu muốn ăn gì vào bữa sáng, Lâm Ngộ nói ra những thứ mình muốn ăn rồi ngồi xuống bàn ăn, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Thương Tuân, phát hiện hắn đã gửi cho cậu một tin nhắn.
Một số tài liệu và phát biểu về việc từ thiện mà nhà họ Lâm đã làm trong những năm gần đây đã được sắp xếp.
Đại ý là đừng suy nghĩ nhiều, Lâm Ngộ là người tốt thì sẽ được đền đáp, nhất định sẽ sống lâu khỏe mạnh.
Hắn cũng hỏi Lâm Ngộ dạo gần đây có gặp phải ác mộng không, và cuối cùng nói rằng hắn đã chia tay với Hàn Mộc.
016
Khi Lâm Ngộ nhìn thấy câu cuối cùng, mới nhận ra rằng có điều gì đó mà cậu đã bỏ qua.
Cậu đã thú nhận tình cảm của mình với Lâm Thương Tuân ngày hôm qua, nhưng Lâm Thương Tuân vẫn chưa đáp lại cậu.
Lâm Ngộ vội vàng soạn tin nhắn.
Đầu tiên, theo lời của Lâm Thương Tuân, cậu bảo rằng gần đây cậu gặp ác mộng và Lâm Thương Tuân có thể cùng cậu đi lễ chùa khi rảnh không.
Lại khéo léo hỏi lại, Lâm Thương Tuân đã nghĩ gì về chuyện kia của tối qua.
Lâm Thương Tuân có lẽ đang bận.
Lâm Ngộ đợi cho đến khi ăn sáng xong mới nhận được hồi âm.
[Tối nói.]
Lâm Ngộ sau đó lập tức hỏi hắn hôm nay có về ăn tối không, và sau khi nhận được câu khẳng định, liền đem điện thoại vứt sang một bên.
Cậu có chút căng thẳng.
Cậu cảm thấy rằng bản thân đã che giấu tình yêu của mình với Lâm Thương Tuân rất tốt, cậu lo rằng lời thú nhận tình cảm ngày hôm qua của cậu có vẻ hơi đột ngột.
Cậu muốn tăng cơ hội chiến thắng của mình.
Lâm Ngộ gõ mặt bàn, ánh mắt rơi vào đĩa đồ ăn trống không.
Cậu muốn nấu bữa tối cho Lâm Thương Tuân.
017
Cậu chủ chưa bao giờ tự tay làm bất cứ thứ gì mời quản gia ra khỏi phòng bếp.
Sau gần 2 tiếng loay hoay với video "Dạy bạn nấu ăn", quản gia lại được mời về.
018
Thất bại trong nấu ăn sẽ không làm giảm nhiệt huyết của cậu chủ nhỏ nhà họ Lâm.
Sau khi ăn trưa, cậu trở về phòng và lôi ra những thứ nho nhỏ chứng minh rằng "cậu đã nhận ra rằng mình thích Lâm Thương Tuân từ lâu".
Có rất nhiều đồ vật nhỏ linh tinh, và Lâm Ngộ đã giấu chúng ở nhiều nơi không ngờ tới.
May mắn thay, cậu có trí nhớ tốt, nên có thể tìm ra chúng mà không tốn chút sức lực nào.
Sau đó, Lâm Ngộ tìm thấy một trung tâm đào tạo pha chế được đánh giá cao trên mạng và nhờ tài xế đưa mình đến đó.
Cậu đã luyện tập trong đó gần ba giờ, và cuối cùng cậu đã có thể vẽ ra được một trái tim tiêu chuẩn.
Trước khi rời đi, cậu đã mua một chiếc máy đánh bọt sữa do người quản lý giới thiệu.
019
Lâm Thương Tuân bảo tối, đúng là như thế thật.
Cả hai cùng nhau ăn tối như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sau bữa tối, Lâm Thương Tuân đến phòng làm việc để họp với một công ty nước ngoài, Lâm Ngộ trở về phòng làm bài tập hè.
Mãi đến chín giờ, Lâm Thương Tuân mới gõ cửa phòng Lâm Ngộ.
Hai người ngồi trên chiếc ghế sô pha đôi trong phòng Lâm Ngộ.
Lâm Ngộ nhớ rằng bản thân đã luyện tập cả buổi chiều về latte art.
"Anh chờ một chút."
Lâm Ngộ vừa đi vào bếp vừa nói chuyện, một lúc sau, một cốc sôcôla nóng có hình trái tim được bưng lên.
Cậu đặt chiếc cốc trước mặt Lâm Thương Tuân, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.
Khi cậu học vào buổi chiều, tâm trí cậu tràn ngập suy nghĩ rằng anh trai sẽ biết cậu nghiêm túc thế nào khi nhìn thấy trái tim tình yêu trên cốc sôcôla nóng.
Nhưng khi cậu đặt tình yêu của mình trước mặt Lâm Thương Tuân, cậu cảm thấy hành vi của mình thật ngu ngốc.
Trông khá bốc đồng.
Như đang dỗ dành một cô bé ngây thơ vậy.
Lâm Ngộ hối hận đến nỗi muốn uống sạch chỗ sôcôla nóng đấy. Cậu chú ý đến nó đến nỗi quên cả lo lắng.
Sau đó liền nghe Lâm Thương Tuân nói: "Tiểu Ngộ, không nên yêu sớm".
"Em còn nhỏ, có lẽ là vì ở trường chán quá nên mới cho rằng bản thân thích anh."
"Khi em vào đại học và gặp gỡ nhiều người hơn, suy nghĩ của em có thể sẽ thay đổi."
020
Không nên yêu sớm.
Có lẽ là vì ở trường chán quá nên mới cho rằng bản thân thích anh.
Khi em vào đại học, suy nghĩ của em có thể sẽ thay đổi.
Lâm Ngộ cúi đầu.
Cậu gần như không thể kiềm chế được biểu cảm của mình.
Cậu sắp phá lên cười, giống như hàng ngàn chàng trai và cô gái đã tỏ tình thành công vậy.
Có trời mới biết cậu sợ Lâm Thương Tuân nói với cậu rằng hắn chỉ coi cậu là em trai đến mức nào.
Nhưng Lâm Thương Tuân không hề nói những lời này, hắn chỉ lo mình mê mẩn nhất thời, sau này sẽ hối hận.
Điều này có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.
Lâm Ngộ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà vòng tay qua cổ Lâm Thương Tuân, thấy hắn không kịp phản ứng, cậu đã hôn một cái lên má hắn, nói một cách đắc ý: "Anh trai cũng thích em phải không?".
Nếu là đời trước, có cho Lâm Ngộ một trăm lá gan thì cậu cũng không dám làm ra chuyện như vậy.
Cậu lo lắng quá nhiều, không dám thổ lộ.
Bây giờ thì khác rồi.
Cậu căn bản không chút do dự, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều.
Cậu chỉ muốn ở bên anh trai mình.
Lâm Thương Tuân không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nói: "Không ai quan trọng hơn em".
Khóe miệng Lâm Ngộ không kìm được mà nhếch lên, cậu hỏi Lâm Thương Tuân: "Nếu như sau khi tốt nghiệp đại học, em vẫn thích anh thì làm sao bây giờ?".
Cậu thực sự muốn hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không thể sống cho đến lúc tốt nghiệp đại học. Nhưng cậu biết nếu cậu hỏi điều này, Lâm Thương Tuân sẽ không vui, vì vậy cậu đã khôn ngoan không hỏi.
Lâm Thương Tuân trả lời: "Lúc đó chúng ta sẽ nói sau".
Lâm Ngộ muốn nghe "rồi chúng ta sẽ ở bên nhau" hơn câu trả lời này. Nhưng cậu cũng biết, cậu không lo lắng không có nghĩa là Lâm Thương Tuân cũng vậy, dù sao Lâm Thương Tuân cũng không có trí nhớ của đời trước.
Anh trai không phủ nhận tình cảm của cậu đã khiến Lâm Ngộ đủ hạnh phúc rồi.
Bác sĩ yêu cầu Lâm Ngộ duy trì tâm trạng thoải mái và vui vẻ, nói rằng điều này sẽ có lợi cho tình trạng của cậu.
Lâm Ngộ từng coi thường câu nói này, nhưng bây giờ cậu nghĩ những gì bác sĩ nói cũng đúng.
"Anh". Cậu nở một nụ cười tươi rói với Lâm Thương Tuân, "hiện tại em cảm thấy mình có thể sống thêm mười, hai mươi năm nữa".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất