Chịu, Không Đặt Được Tên

Chương 5

Trước Sau
Biên tập:.--. -.

Hiệu đính: Tao là bố mày

021

Lâm Thương Tuân quay lại phòng làm việc sau khi đã đem chiếc cốc đi.

Cửa vừa đóng lại, Lâm Ngộ liền nhảy lên giường, ôm gối lăn lộn một hồi.

Lăn xong, cậu lấy điện thoại di động ra, nằm xuống giường gửi tin nhắn cho Lâm Thương Tuân ở phòng bên cạnh.

[Đúng rồi, anh ơi, không cần lo lắng yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học của em. Em trực tiếp tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học cũng không sao.]

Sau khi sống lại, Lâm Ngộ có rất nhiều việc muốn làm, vì vậy cậu không thể lãng phí thời gian vào việc học được.

Cậu không trông chờ Lâm Thương Tuân sẽ trả lời cậu, nhưng cậu cũng không ngờ rằng một giây sau liền nhận được tin nhắn từ Lâm Thương Tuân: [Mang sách hướng dẫn vài môn đến phòng sách.]

022

Anh trai cậu là một con quái vật.

Làm gì có ai có thể kiểm tra bài tập về nhà bằng cách điền vào chỗ trống những bài thơ?

Lâm Ngộ nhắc lại những gì cậu phải đọc thuộc lòng cho các kỳ thi trong tương lai, còn cậu thì không trả lời được câu hỏi của Lâm Thương Tuân.

Lâm Thương Tuân nhướng mày nhìn cậu.



Lâm Ngộ da mặt mỏng, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng. Cậu lật sách dạy kèm toán lý hóa sang tờ hướng dẫn, làm bừa vài câu hỏi, chỉ muốn lấy lại một chút thể diện.

Lâm Thương Tuân nhìn những câu mà cậu đã làm: "Em đã xem trước?".

Đương nhiên, Lâm Ngộ không thể nói rằng kiếp trước đã từng học qua, chỉ có thể gật đầu: "Em ở trong lớp buồn chán nên tự mình học".

Ở đời trước, Lâm Ngộ thực sự đã tự học.

Lâm Thương Tuân kết giao với những người khác đã có ảnh hưởng lớn đến cậu. Để không bị người khác nhìn ra manh mối, cậu dành toàn bộ thời gian suy nghĩ về Lâm Thương Tuân để học tốt hơn.

Nghĩ về Lâm Thương Tuân và bạn trai của anh ấy một lần, Lâm Ngộ sẽ làm đề một lần.

Thành tích trong khoảng thời gian đó cũng đã được cải thiện vượt bậc.

Sau này còn được nhận vào một trường đại học tốt bằng chính khả năng của mình. Nghĩ đến đây, Lâm Ngộ không khỏi có chút đắc ý.

Lâm Thương Tuân bật cười nhìn dáng vẻ tinh thần trẻ trung phơi phới của cậu. Hắn giơ tay lên xoa đầu Lâm Ngộ: "Không tệ, em muốn khen thưởng gì?".

Lâm Ngộ hai mắt lấp lánh: "Thưởng? Anh hôn em một cái".

"Một nụ hôn coi như phần thưởng."

022

Tất nhiên, Lâm Ngộ không nhận được một nụ hôn coi như phần thưởng.

Cậu cũng không vì thế chán nản, cười tủm tỉm thay đổi yêu cầu, nhờ Lâm Thương Tuân đưa mình đến Thành Đô chơi.

Kiếp trước, cậu ở Thành Đô một mình buồn bực, nhưng kiếp này, Lâm Thương Tuân phải đi chơi cùng cậu.



Yêu cầu này không khó để thực hiện nên Lâm Thương Tuân đã đồng ý.

Lâm Ngộ trở lại phòng với cuốn sách hướng dẫn trong tay, trước khi rời đi, lại hỏi: "Anh ơi, sau này em có thể đến phòng sách của anh để học không?".

Lâm Thương Tuân và Lâm Ngộ mỗi người có một phòng làm việc.

Khi còn nhỏ, Lâm Ngộ thường vẽ tranh và làm bài tập trong phòng làm việc của Lâm Thương Tuân, mãi cho đến khi Lâm Thương Tuân bắt đầu tiếp xúc với công việc kinh doanh của công ty, Lâm Ngộ sợ làm phiền hắn nên mới bắt đầu sử dụng phòng của riêng mình.

Sau khi sử dụng được hai ngày lại cảm thấy trống trải nên đã nhờ quản gia lắp một chiếc bàn trong phòng ngủ và làm bài tập ở đó luôn.

Lâm Ngộ thấy Lâm Thương Tuân có chút do dự, cậu đứng ở cửa đợi vài giây, Lâm Thương Tuân cuối cùng cũng đồng ý.

Lâm Ngộ trở về phòng.

Trên bàn là những vật dụng nhỏ cậu tìm thấy vào buổi trưa. Những thứ này ngày hôm nay vẫn chưa có cơ hội dùng tới, vì vậy Lâm Ngộ đã giấu chúng trở lại vị trí ban đầu.

Cậu có chút hưng phấn, cậu cố kìm nén kích động ở trong lòng trong phạm vi có thể cho phép, nhưng vẫn không ngủ được.

Cậu không còn cách nào khác ngoài việc ôm chăn rổi suy nghĩ về điều gì đó.

Cậu muốn để Lâm Thương Tuân đi cùng mình đến những nơi ngoài Thành Đô ra; cậu muốn lúc khai giảng không đăng ký tự học buổi tối, mà mỗi ngày về nhà ở trong phòng làm việc của Lâm Thương Tuân học tập; cậu muốn ra mắt bố mẹ sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc. Bố mẹ cậu luôn rất cởi mở, lúc cậu học đại học đã mua một căn nhà bên ngoài và sống cùng Lâm Thương Tuân...

Sau khi suy nghĩ về nó, Lâm Ngộ đã ngủ thiếp đi.

Giờ ngủ lúc này của cậu so với thường ngày muộn hơn một chút, nhưng cậu vẫn ngủ rất say, không hề phát hiện ra có người tiến vào phòng ngủ của mình, ngồi bên giường cậu thật lâu.

Và trước khi rời đi, còn cúi người đặt ở khóe môi cậu một nụ hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau