Chương 4: (Quá khứ)
Tối nay Vân Hạ xào rau với thịt xông khói mà bà nội làm cho cậu. Khi cậu vừa nấu ăn xong là mẹ cậu vừa về tới nhà.
"Chào dì ạ." Lâm Dũng ngoan ngoãn chào hỏi mẹ của Vân Hạ - Thái Minh Chi.
"Ồ, nhóc béo cũng ở đây à?" Thái Minh Chi rất xinh đẹp, chỉ vì bận bịu kinh doanh nên không có thời gian trang điểm.
"Dì à, dì đừng gọi cháu là nhóc béo nữa!" Lâm Dũng không hài lòng nói.
"Ồ, vậy thì là nhóc mập." Thái Minh Chi tiếp tục nói đùa.
"Dì à, hazzi, thôi tùy dì vậy..." Lâm Dũng thở dài nói.
Vân Hạ bưng thức ăn từ trong phòng bếp đi ra: "Cậu cất hết mấy cái cuốn bài tập trên bàn đi. "
Lâm Dũng thở dài, yên lặng dọn dẹp bàn ăn.
"Con trai à! Mau để mẹ hôn một cái nào, mẹ không gặp con cả một kỳ nghỉ hè rồi, mẹ nhớ con chết mất." Vừa nhìn thấy Vân Hạ, Thái Minh Chi lập tức nhào tới hôn lên mặt con trai mình một cái.
"Hôn nhẹ thôi ạ, mẹ hôn mạnh như vậy thì sẽ phá hỏng nhan sắc con đấy." Vân Hạ đặt thức ăn lên bàn rồi đưa tay lau nước miếng trên mặt.
"Phá thì phá, dù sao con trai mẹ cũng là người đẹp nhất thế giới!" Nói xong, mẹ cậu đưa tay bỏ một miếng thịt xông khói vào miệng: "Ngon quá, tay nghề này, nhan sắc này, tính cách này, cái này ——"
"Dì ơi, mau ăn cơm đi ạ, nếu dì tiếp tục khen nữa thì làm sao cháu ăn nỗi bữa cơm này đây." Lâm Dũng nói.
"Nhóc mập à, cháu ghen tị đúng không. Nào, ăn cơm thôi, dù sao thì dì cũng phải nhanh đi đưa cơm cho chú nữa. "
Ba người ngồi quanh bàn ăn, vừa nói chuyện vừa ăn cơm, nói chuyện được một hồi thì đề tài nói chuyện của ba người họ liền liên quan tới nhà hàng xóm mới chuyển tới.
"Mẹ, chuyện bên nhà hàng xóm là sao vậy ạ, sao con chưa bao giờ nghe mẹ nhắc đến gì hết vậy?" Vân Hạ gắp một cọng rau cần tây vừa ăn vừa hỏi.
"Bọn họ chuyển tới khi con vừa tới nhà ông bà nội được một ngày, nói là tới từ phía Nam, một nhà ba người, hình như năm nay con trai của dì Trương sẽ học lớp 10." Thái Minh Chi nói.
"Phía Nam? Thế sao lại chuyển đến đây?" Vân Hạ tò mò hỏi.
"Chuyện cụ thể thì mẹ không rõ lắm, dì Trương nói chuyển tới đây để làm ăn, dù sau đây cũng là chuyện riêng của nhà người ta, mình hỏi thì không hay cho lắm. Nhưng con nhìn cách ăn mặc của nhà người ta đi, trông không giống người phải ở tòa chung cư cũ nát này. "
"Mẹ và dì Trương có mối quan hệ rất tốt đúng không? Còn ăn bánh mì của nhà người ta làm nữa." Vân Hạ lại hỏi.
"Có qua có lại, từ từ rồi sẽ quen thôi người ta thường nói bà con xa không bằng láng giềng gần. Ây da, con đừng nói nữa, dì Trương rất tốt, người ta là người phía Nam nên nói chuyện rất nhẹ nhàng, quan trọng nhất chính là đứa con trai nhà người ta, đẹp trai lắm luôn! Chậc chậc chậc chậc, mới bây lớn mà đã như thế rồi, lớn lên chắc chắn sẽ đẹp hơn nữa, không cần làm gì cũng có thể cướp lấy trái tim của biết bao nhiêu người con gái mới lớn." Mẹ cậu cảm thán nói.
"Có thể đẹp đến mức nào vậy ạ? Đẹp hơn Vân Hạ sao ạ?" Lâm Dũng hỏi.
"Ừm... Cái này..." Thái Minh Chi nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Hai đứa không giống nhau, một đứa tuấn tú một đứa đẹp trai. "
"Sao trông mẹ chẳng đúng đắn chút nào vậy?" Vân Hạ trêu ghẹo nói: "Ngay cả mấy đứa nhóc như bọn con mà cũng không tha nữa. "
"Con trai dì Trương đã mười sáu tuổi rồi, chỉ vài giây nữa thôi là trưởng thành liền chứ gì."
"Nếu để ba nghe thấy mẹ nói như thế này chắc chắn ba sẽ đưa mẹ đi rửa tội mất." Vân Hạ híp mắt cười cười.
Thái Minh Chi bĩu môi, vẻ mặt u sầu nói: "Đừng nhắc đến lão già kia nữa, mẹ chỉ lỡ nhìn một anh đẹp trai trên điện thoại thôi mà lão ta trừng mắt nhìn mẹ cả một ngày trời, mẹ làm việc cả ngày vất vả như thế mà lão ta dám trừng mắt nhìn mẹ như vậy. "
"...... Dì à... Dì đúng là phụ nữ của thời đại mới..." Lâm Dũng do dự nói.
"Rất trâu bò." Vân Hạ tóm tắt.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Thái Minh Chi ăn cơm xong thì dở cơm mang cho chồng mình, trước khi đi còn thơm con trai mình một cái rồi mới đi.
"Ba mẹ cậu vất vả thật đó, giờ này rồi mà vẫn chưa đóng cửa hàng." Lâm Dũng cảm thán nói.
"Chắc phải đến hơn 10 giờ mới xong hết, sau khi đóng cửa hàng còn phải về nhà xem sổ sách, rồi còn phải bày hàng và nhập thêm hàng mới. Dù sao thì cũng rất bận, cậu ấm nhà họ Lâm à, cậu nên đối xử với ba mẹ tốt một chút, làm ba mẹ chẳng hề dễ dàng gì. "
"Ồ, vậy cậu đưa tôi xuống cầu thang đi. Tôi sẽ về nhà hiếu thảo với ba mẹ mình." Cuối cùng Lâm Dũng cũng chép bài tập xong, cậu ấy vừa thu dọn đồ đạc vừa nhìn Vân Hạ.
"Cậu to xác như vậy mà còn sợ bị người ta bắt đem bán à?" Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần trời tối là Lâm Dũng nhất quyết muốn Vân Hạ đưa mình xuống lầu.
"Không phải! Là do hành lang không có đèn, nó tối thui, trông đáng sợ biết bao." Lâm Dũng che miệng nói.
"Cứ chạy thẳng xuống là được rồi, hay là cậu bậc đèn pin lên soi đường đi." Vân Hạ lườm Lâm Dũng một cái.
"Không muốn! Người ta thì không muốn! Người ta sợ mà! Cậu giúp người ta đi!" Vóc người Lâm Dũng cũng sêm sêm Vân Hạ, chỉ là cậu ấy hơi mập hơn Vân Hạ một chút thôi, bây giờ lại ôm cánh tay Vân Hạ mà làm nũng, nhìn thế nào cũng làm cho người ta muốn đá một cái.
"Cậu buông tay tôi ra đi, được rồi, tôi đưa cậu đi, tôi cho cậu chép bài tập về nhà, nấu cơm cho cậu ăn, còn phải đưa cậu xuống lầu, mẹ nói, trông cậu chẳng khác gì vợ tôi cả." Vân Hạ dùng sức rút cánh tay mình lại.
"Được rồi, ông xã." Lâm Dũng đùa giỡn nói
"Khụ... Đi nhanh đi, hôm nay tôi không nên cho cậu đến đây mới phải." Bây giờ Vân Hạ chỉ muốn tát vào miệng mình một cái.
Trời đã hoàn toàn tối đen, hai người vừa ra khỏi căn hộ tràn ngập ánh sáng là bóng tối lập tức ập vào mắt hai người họ, vì chưa kịp thích ứng với bóng tối nên bọn họ không nhìn thấy rõ gì cả.
"Mẹ nó, tối quá, tôi không thấy năm ngón tay của mình ở đâu luôn. Mau bật đèn pin lên đi anh Vân..." Lâm Dũng đi trước, cậu ấy mò mẫm ở vách tường mà từ từ di chuyển.
"Đang mở, đừng nói nhảm nữa." Vân Hạ lấy điện thoại di động trong túi ra, sau đó nhanh chóng mở đèn pin chiếu sáng cho Lâm Dũng ở phía trước.
"Ây da! Vậy có phải tốt hơn không! Có ma!" Chưa kịp xuống cầu thang mà Lâm Dũng đã hô to rồi ngồi bệch xuống sàn.
Hình như ở góc cầu thang có một bóng đen đang đứng yên, Vân Hạ cầm điện thoại di động chiếu về phía bóng đen.
Bị đèn pin chiếu như vậy bóng đen lấy tay che mặt mình lại.
Là đàn ông, hơn nữa trông cũng rất cao.
"Đừng chiếu nữa, chói mắt." Bóng đen nhỏ giọng nói, hơn nữa giọng nói nghe cũng rất trẻ.
"À, thật ngại quá." Vân Hạ vội vàng cúi đầu chiếu đèn pin lên bậc thang.
Bóng đen không nói gì nữa, chỉ cẩn thận đi lướt qua Lâm Dũng đang ngồi bệch xuống sàn, sau đó đi lướt qua Vân Hạ, đi về phía trước.
Hành lang rất hẹp, lúc bóng đen đi qua có đụng phải cánh tay của Vân Hạ. Bởi vì đang là mùa hè nên cả hai đều mặc áo tay ngắn, mặc dù chỉ chạm vào vài giây ngắn ngủi nhưng Vân Hạ có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ làn da của người kia.
Cửa sổ ở hàng lang đã sớm mất một cánh nên bây giờ chỉ còn lại một cánh, bên ngoài có một làn gió đêm thổi vào, Vân Hạ ngửi thấy mùi hương trên người của người kia —— dễ ngửi, rất thơm.
Cùng với làn gió ấm áp của đêm mùa hè, hương thơm phiêu phiêu tràn ngập mũi Vân Hạ.
"** má, dọa chết tôi rồi..." Lâm Dũng từ từ đứng lên.
"Đi thôi." Vân Hạ tiếp tục chiếu đèn cho Lâm Dùng, sau đó cậu quay đầu lại thì không nhìn thấy bóng đen kia nữa, cậu tiếp tục hộ tống Lâm Dũng xuống lầu.
"Vậy trưa mai chúng ta gặp nhau ở quảng trường nghệ thuật nha, rồi đi tìm một giáo viên dạy guitar với tôi." Lâm Dũng nói.
"Được thôi, ngày mai gặp." Vân Hạ vẫy tay với Lâm Dũng sau đó xoay người đi lên lầu.
Lúc lên lầu, Vân Hạ không có bật đèn pin nữa, hình như trong hành lang tối đen vẫn còn vương lại hương thơm của người vừa rồi, nhưng nếu cẩn thận ngửi thì không ngửi thấy được.
"Chào dì ạ." Lâm Dũng ngoan ngoãn chào hỏi mẹ của Vân Hạ - Thái Minh Chi.
"Ồ, nhóc béo cũng ở đây à?" Thái Minh Chi rất xinh đẹp, chỉ vì bận bịu kinh doanh nên không có thời gian trang điểm.
"Dì à, dì đừng gọi cháu là nhóc béo nữa!" Lâm Dũng không hài lòng nói.
"Ồ, vậy thì là nhóc mập." Thái Minh Chi tiếp tục nói đùa.
"Dì à, hazzi, thôi tùy dì vậy..." Lâm Dũng thở dài nói.
Vân Hạ bưng thức ăn từ trong phòng bếp đi ra: "Cậu cất hết mấy cái cuốn bài tập trên bàn đi. "
Lâm Dũng thở dài, yên lặng dọn dẹp bàn ăn.
"Con trai à! Mau để mẹ hôn một cái nào, mẹ không gặp con cả một kỳ nghỉ hè rồi, mẹ nhớ con chết mất." Vừa nhìn thấy Vân Hạ, Thái Minh Chi lập tức nhào tới hôn lên mặt con trai mình một cái.
"Hôn nhẹ thôi ạ, mẹ hôn mạnh như vậy thì sẽ phá hỏng nhan sắc con đấy." Vân Hạ đặt thức ăn lên bàn rồi đưa tay lau nước miếng trên mặt.
"Phá thì phá, dù sao con trai mẹ cũng là người đẹp nhất thế giới!" Nói xong, mẹ cậu đưa tay bỏ một miếng thịt xông khói vào miệng: "Ngon quá, tay nghề này, nhan sắc này, tính cách này, cái này ——"
"Dì ơi, mau ăn cơm đi ạ, nếu dì tiếp tục khen nữa thì làm sao cháu ăn nỗi bữa cơm này đây." Lâm Dũng nói.
"Nhóc mập à, cháu ghen tị đúng không. Nào, ăn cơm thôi, dù sao thì dì cũng phải nhanh đi đưa cơm cho chú nữa. "
Ba người ngồi quanh bàn ăn, vừa nói chuyện vừa ăn cơm, nói chuyện được một hồi thì đề tài nói chuyện của ba người họ liền liên quan tới nhà hàng xóm mới chuyển tới.
"Mẹ, chuyện bên nhà hàng xóm là sao vậy ạ, sao con chưa bao giờ nghe mẹ nhắc đến gì hết vậy?" Vân Hạ gắp một cọng rau cần tây vừa ăn vừa hỏi.
"Bọn họ chuyển tới khi con vừa tới nhà ông bà nội được một ngày, nói là tới từ phía Nam, một nhà ba người, hình như năm nay con trai của dì Trương sẽ học lớp 10." Thái Minh Chi nói.
"Phía Nam? Thế sao lại chuyển đến đây?" Vân Hạ tò mò hỏi.
"Chuyện cụ thể thì mẹ không rõ lắm, dì Trương nói chuyển tới đây để làm ăn, dù sau đây cũng là chuyện riêng của nhà người ta, mình hỏi thì không hay cho lắm. Nhưng con nhìn cách ăn mặc của nhà người ta đi, trông không giống người phải ở tòa chung cư cũ nát này. "
"Mẹ và dì Trương có mối quan hệ rất tốt đúng không? Còn ăn bánh mì của nhà người ta làm nữa." Vân Hạ lại hỏi.
"Có qua có lại, từ từ rồi sẽ quen thôi người ta thường nói bà con xa không bằng láng giềng gần. Ây da, con đừng nói nữa, dì Trương rất tốt, người ta là người phía Nam nên nói chuyện rất nhẹ nhàng, quan trọng nhất chính là đứa con trai nhà người ta, đẹp trai lắm luôn! Chậc chậc chậc chậc, mới bây lớn mà đã như thế rồi, lớn lên chắc chắn sẽ đẹp hơn nữa, không cần làm gì cũng có thể cướp lấy trái tim của biết bao nhiêu người con gái mới lớn." Mẹ cậu cảm thán nói.
"Có thể đẹp đến mức nào vậy ạ? Đẹp hơn Vân Hạ sao ạ?" Lâm Dũng hỏi.
"Ừm... Cái này..." Thái Minh Chi nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Hai đứa không giống nhau, một đứa tuấn tú một đứa đẹp trai. "
"Sao trông mẹ chẳng đúng đắn chút nào vậy?" Vân Hạ trêu ghẹo nói: "Ngay cả mấy đứa nhóc như bọn con mà cũng không tha nữa. "
"Con trai dì Trương đã mười sáu tuổi rồi, chỉ vài giây nữa thôi là trưởng thành liền chứ gì."
"Nếu để ba nghe thấy mẹ nói như thế này chắc chắn ba sẽ đưa mẹ đi rửa tội mất." Vân Hạ híp mắt cười cười.
Thái Minh Chi bĩu môi, vẻ mặt u sầu nói: "Đừng nhắc đến lão già kia nữa, mẹ chỉ lỡ nhìn một anh đẹp trai trên điện thoại thôi mà lão ta trừng mắt nhìn mẹ cả một ngày trời, mẹ làm việc cả ngày vất vả như thế mà lão ta dám trừng mắt nhìn mẹ như vậy. "
"...... Dì à... Dì đúng là phụ nữ của thời đại mới..." Lâm Dũng do dự nói.
"Rất trâu bò." Vân Hạ tóm tắt.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Thái Minh Chi ăn cơm xong thì dở cơm mang cho chồng mình, trước khi đi còn thơm con trai mình một cái rồi mới đi.
"Ba mẹ cậu vất vả thật đó, giờ này rồi mà vẫn chưa đóng cửa hàng." Lâm Dũng cảm thán nói.
"Chắc phải đến hơn 10 giờ mới xong hết, sau khi đóng cửa hàng còn phải về nhà xem sổ sách, rồi còn phải bày hàng và nhập thêm hàng mới. Dù sao thì cũng rất bận, cậu ấm nhà họ Lâm à, cậu nên đối xử với ba mẹ tốt một chút, làm ba mẹ chẳng hề dễ dàng gì. "
"Ồ, vậy cậu đưa tôi xuống cầu thang đi. Tôi sẽ về nhà hiếu thảo với ba mẹ mình." Cuối cùng Lâm Dũng cũng chép bài tập xong, cậu ấy vừa thu dọn đồ đạc vừa nhìn Vân Hạ.
"Cậu to xác như vậy mà còn sợ bị người ta bắt đem bán à?" Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần trời tối là Lâm Dũng nhất quyết muốn Vân Hạ đưa mình xuống lầu.
"Không phải! Là do hành lang không có đèn, nó tối thui, trông đáng sợ biết bao." Lâm Dũng che miệng nói.
"Cứ chạy thẳng xuống là được rồi, hay là cậu bậc đèn pin lên soi đường đi." Vân Hạ lườm Lâm Dũng một cái.
"Không muốn! Người ta thì không muốn! Người ta sợ mà! Cậu giúp người ta đi!" Vóc người Lâm Dũng cũng sêm sêm Vân Hạ, chỉ là cậu ấy hơi mập hơn Vân Hạ một chút thôi, bây giờ lại ôm cánh tay Vân Hạ mà làm nũng, nhìn thế nào cũng làm cho người ta muốn đá một cái.
"Cậu buông tay tôi ra đi, được rồi, tôi đưa cậu đi, tôi cho cậu chép bài tập về nhà, nấu cơm cho cậu ăn, còn phải đưa cậu xuống lầu, mẹ nói, trông cậu chẳng khác gì vợ tôi cả." Vân Hạ dùng sức rút cánh tay mình lại.
"Được rồi, ông xã." Lâm Dũng đùa giỡn nói
"Khụ... Đi nhanh đi, hôm nay tôi không nên cho cậu đến đây mới phải." Bây giờ Vân Hạ chỉ muốn tát vào miệng mình một cái.
Trời đã hoàn toàn tối đen, hai người vừa ra khỏi căn hộ tràn ngập ánh sáng là bóng tối lập tức ập vào mắt hai người họ, vì chưa kịp thích ứng với bóng tối nên bọn họ không nhìn thấy rõ gì cả.
"Mẹ nó, tối quá, tôi không thấy năm ngón tay của mình ở đâu luôn. Mau bật đèn pin lên đi anh Vân..." Lâm Dũng đi trước, cậu ấy mò mẫm ở vách tường mà từ từ di chuyển.
"Đang mở, đừng nói nhảm nữa." Vân Hạ lấy điện thoại di động trong túi ra, sau đó nhanh chóng mở đèn pin chiếu sáng cho Lâm Dũng ở phía trước.
"Ây da! Vậy có phải tốt hơn không! Có ma!" Chưa kịp xuống cầu thang mà Lâm Dũng đã hô to rồi ngồi bệch xuống sàn.
Hình như ở góc cầu thang có một bóng đen đang đứng yên, Vân Hạ cầm điện thoại di động chiếu về phía bóng đen.
Bị đèn pin chiếu như vậy bóng đen lấy tay che mặt mình lại.
Là đàn ông, hơn nữa trông cũng rất cao.
"Đừng chiếu nữa, chói mắt." Bóng đen nhỏ giọng nói, hơn nữa giọng nói nghe cũng rất trẻ.
"À, thật ngại quá." Vân Hạ vội vàng cúi đầu chiếu đèn pin lên bậc thang.
Bóng đen không nói gì nữa, chỉ cẩn thận đi lướt qua Lâm Dũng đang ngồi bệch xuống sàn, sau đó đi lướt qua Vân Hạ, đi về phía trước.
Hành lang rất hẹp, lúc bóng đen đi qua có đụng phải cánh tay của Vân Hạ. Bởi vì đang là mùa hè nên cả hai đều mặc áo tay ngắn, mặc dù chỉ chạm vào vài giây ngắn ngủi nhưng Vân Hạ có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ làn da của người kia.
Cửa sổ ở hàng lang đã sớm mất một cánh nên bây giờ chỉ còn lại một cánh, bên ngoài có một làn gió đêm thổi vào, Vân Hạ ngửi thấy mùi hương trên người của người kia —— dễ ngửi, rất thơm.
Cùng với làn gió ấm áp của đêm mùa hè, hương thơm phiêu phiêu tràn ngập mũi Vân Hạ.
"** má, dọa chết tôi rồi..." Lâm Dũng từ từ đứng lên.
"Đi thôi." Vân Hạ tiếp tục chiếu đèn cho Lâm Dùng, sau đó cậu quay đầu lại thì không nhìn thấy bóng đen kia nữa, cậu tiếp tục hộ tống Lâm Dũng xuống lầu.
"Vậy trưa mai chúng ta gặp nhau ở quảng trường nghệ thuật nha, rồi đi tìm một giáo viên dạy guitar với tôi." Lâm Dũng nói.
"Được thôi, ngày mai gặp." Vân Hạ vẫy tay với Lâm Dũng sau đó xoay người đi lên lầu.
Lúc lên lầu, Vân Hạ không có bật đèn pin nữa, hình như trong hành lang tối đen vẫn còn vương lại hương thơm của người vừa rồi, nhưng nếu cẩn thận ngửi thì không ngửi thấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất