Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời
Chương 15: Anh Cả Thật Tuyệt Vời!
Thẩm Dật Trần dẫn Thẩm Nguyệt ngồi xuống ghế sofa, thư ký cũng rất nhanh bưng nước nóng tới.
Thẩm Dật Trần tự mình thử độ nóng trước, sau đó mới nắm lấy tay Thẩm Nguyệt nhúng vào nước nóng.
Thẩm Nguyệt ngâm trong nước nóng một lúc, phát hiện tay mình vẫn dính chặt vào nhau.
Thẩm Dật Trần giữ chặt tay cô đang cựa quậy: “Đừng vội, ngâm thêm một lúc nữa.”
Thẩm Nguyệt lập tức ngoan ngoãn nghe lời, không những không cựa quậy nữa, thậm chí là không nhúc nhích.
Có lẽ là sự im lặng của hai người khiến bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ, Thẩm Dật Trần cố gắng tìm kiếm chủ đề trong đầu: “Thẩm Nguyệt, em có biết thành phần chính của keo dán là gì không?”
“Là α-cyanoacrylate.” Thẩm Nguyệt trả lời rất nhanh, đáp án này giống như đã khắc sâu vào trong xương cốt của cô, không cần suy nghĩ nhiều, cơ thể tự động sẽ đưa ra đáp án.
Thẩm Dật Trần hoàn toàn không bất ngờ khi Thẩm Nguyệt có thể trả lời câu hỏi này, thậm chí có chút đương nhiên.
“Bên trường em đã học đến phần kiến thức này rồi sao?”
“Chưa ạ.”
“Vậy là em tự học sao? Có hứng thú với hóa học à?” Thẩm Dật Trần vừa hỏi vừa nghĩ đến cậu em trai thứ năm ở nhà.
Cậu năm cũng có hứng thú với hóa học từ nhỏ, hiện tại đã được đặc cách nhận vào khoa Hóa học của Đại học Thanh Hoa.
Thẩm Nguyệt đột nhiên nghẹn lời.
Lý do cô biết thành phần chính của keo dán là α-cyanoacrylate là vì lúc ở trong tù có người đã dạy cô công thức phân tử của keo 502 sau khi bị đốt cháy, còn thu thập khí độc sau khi đốt cháy để định dùng khi vượt ngục...
Cô thật sự cảm thấy bản thân mình thật thảm, cuộc sống trong tù đã đủ khổ rồi, bây giờ còn bị ép phải nhớ lại hết lần này đến lần khác.
Hóa học gì đó, cô căn bản không có hứng thú, cô chỉ muốn nghỉ ngơi! Nằm ì ra!
“Em không có hứng thú với hóa học, chỉ có hứng thú với việc ngủ thôi.”
Thẩm Dật Trần nghe được đáp án này thì ngẩn người, sao lại không giống với những gì anh nghĩ.
Là anh cả, trước khi chính thức tiếp quản công ty, Thẩm Dật Trần là người quan tâm đến các em nhất, mấy đứa em trai cũng rất thích trò chuyện với anh, cho nên anh biết cậu hai từ nhỏ đã muốn làm diễn viên.
Cậu ba không có hứng thú gì nhưng cũng không có tâm lý sợ hãi, năng lực chấp hành cũng tốt, anh liền đề nghị cậu ba đi lính.
Cậu tư đầu óc rất thông minh, hơn nữa còn có hứng thú với máy móc, hiện tại đang nghiên cứu vũ khí ở Viện nghiên cứu quốc gia.
Cậu năm có hứng thú với cơ thể con người, đối với hóa học cũng rất nhạy bén, sau này dự định làm bác sĩ.
Bao gồm cả bản thân Thẩm Dật Trần, cũng từ nhỏ đã hiểu rõ mình sau này sẽ trở thành trụ cột của Thẩm gia, nhất định phải kế thừa phát huy Thẩm gia, cho nên rất nỗ lực học tập những kiến thức liên quan đến kinh doanh.
Lúc anh bằng tuổi Thẩm Nguyệt, đã kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời, một trăm triệu.
Vậy mà em gái của anh, bây giờ lại nói với anh rằng, sở thích của cô là ngủ.
Thẩm Dật Trần: "..."
“Em còn nhỏ, ngoài ngủ ra còn rất nhiều chuyện thú vị đang chờ em.”
“Em cảm thấy ngủ là thú vị nhất, chỉ cần nằm trên giường, em sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.”
“Ngoài ngủ ra, ngày thường ở nhà em còn làm gì?”
Thẩm Nguyệt suy nghĩ một chút: “Xem sách mẹ cho.”
Sắc mặt Thẩm Dật Trần hơi ôn hòa hơn một chút, hỏi: “Là sách gì?”
Thẩm Dật Trần tự mình thử độ nóng trước, sau đó mới nắm lấy tay Thẩm Nguyệt nhúng vào nước nóng.
Thẩm Nguyệt ngâm trong nước nóng một lúc, phát hiện tay mình vẫn dính chặt vào nhau.
Thẩm Dật Trần giữ chặt tay cô đang cựa quậy: “Đừng vội, ngâm thêm một lúc nữa.”
Thẩm Nguyệt lập tức ngoan ngoãn nghe lời, không những không cựa quậy nữa, thậm chí là không nhúc nhích.
Có lẽ là sự im lặng của hai người khiến bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ, Thẩm Dật Trần cố gắng tìm kiếm chủ đề trong đầu: “Thẩm Nguyệt, em có biết thành phần chính của keo dán là gì không?”
“Là α-cyanoacrylate.” Thẩm Nguyệt trả lời rất nhanh, đáp án này giống như đã khắc sâu vào trong xương cốt của cô, không cần suy nghĩ nhiều, cơ thể tự động sẽ đưa ra đáp án.
Thẩm Dật Trần hoàn toàn không bất ngờ khi Thẩm Nguyệt có thể trả lời câu hỏi này, thậm chí có chút đương nhiên.
“Bên trường em đã học đến phần kiến thức này rồi sao?”
“Chưa ạ.”
“Vậy là em tự học sao? Có hứng thú với hóa học à?” Thẩm Dật Trần vừa hỏi vừa nghĩ đến cậu em trai thứ năm ở nhà.
Cậu năm cũng có hứng thú với hóa học từ nhỏ, hiện tại đã được đặc cách nhận vào khoa Hóa học của Đại học Thanh Hoa.
Thẩm Nguyệt đột nhiên nghẹn lời.
Lý do cô biết thành phần chính của keo dán là α-cyanoacrylate là vì lúc ở trong tù có người đã dạy cô công thức phân tử của keo 502 sau khi bị đốt cháy, còn thu thập khí độc sau khi đốt cháy để định dùng khi vượt ngục...
Cô thật sự cảm thấy bản thân mình thật thảm, cuộc sống trong tù đã đủ khổ rồi, bây giờ còn bị ép phải nhớ lại hết lần này đến lần khác.
Hóa học gì đó, cô căn bản không có hứng thú, cô chỉ muốn nghỉ ngơi! Nằm ì ra!
“Em không có hứng thú với hóa học, chỉ có hứng thú với việc ngủ thôi.”
Thẩm Dật Trần nghe được đáp án này thì ngẩn người, sao lại không giống với những gì anh nghĩ.
Là anh cả, trước khi chính thức tiếp quản công ty, Thẩm Dật Trần là người quan tâm đến các em nhất, mấy đứa em trai cũng rất thích trò chuyện với anh, cho nên anh biết cậu hai từ nhỏ đã muốn làm diễn viên.
Cậu ba không có hứng thú gì nhưng cũng không có tâm lý sợ hãi, năng lực chấp hành cũng tốt, anh liền đề nghị cậu ba đi lính.
Cậu tư đầu óc rất thông minh, hơn nữa còn có hứng thú với máy móc, hiện tại đang nghiên cứu vũ khí ở Viện nghiên cứu quốc gia.
Cậu năm có hứng thú với cơ thể con người, đối với hóa học cũng rất nhạy bén, sau này dự định làm bác sĩ.
Bao gồm cả bản thân Thẩm Dật Trần, cũng từ nhỏ đã hiểu rõ mình sau này sẽ trở thành trụ cột của Thẩm gia, nhất định phải kế thừa phát huy Thẩm gia, cho nên rất nỗ lực học tập những kiến thức liên quan đến kinh doanh.
Lúc anh bằng tuổi Thẩm Nguyệt, đã kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời, một trăm triệu.
Vậy mà em gái của anh, bây giờ lại nói với anh rằng, sở thích của cô là ngủ.
Thẩm Dật Trần: "..."
“Em còn nhỏ, ngoài ngủ ra còn rất nhiều chuyện thú vị đang chờ em.”
“Em cảm thấy ngủ là thú vị nhất, chỉ cần nằm trên giường, em sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.”
“Ngoài ngủ ra, ngày thường ở nhà em còn làm gì?”
Thẩm Nguyệt suy nghĩ một chút: “Xem sách mẹ cho.”
Sắc mặt Thẩm Dật Trần hơi ôn hòa hơn một chút, hỏi: “Là sách gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất