Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời
Chương 20: Bọn Nó Còn Nhỏ, Đừng Làm Khó Bọn Nó
Thẩm Bân nghe được câu này cũng sa sầm mặt mày, đám nhóc này tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã đen tối rồi.
Còn nhỏ tuổi không lo học hành cho giỏi, lại đi động những ý đồ xấu xa, cũng không biết học theo ai.
"Tống gia, Tống Toại, tôi nhớ kỹ rồi."
Lúc này quản gia cũng làm theo lời Thẩm Bân, liên tục dẫn người đến thăm, không phải ai khác, chính là Tống gia.
Tống gia vừa nghe thấy câu này bất lợi cho mình, vội vàng đánh vào người con trai nhà mình, bảo cậu ta giải thích: "Không phải như vậy, là Lữ Nguyệt Lam ghét bỏ Thẩm Nguyệt xinh đẹp hơn mình, cho nên mới nhân cơ hội trả thù. Trước kia Lữ Nguyệt Lam còn cố ý bỏ kẹp tóc của mình vào trong cặp sách của Thẩm Nguyệt, muốn đổ oan cho Thẩm Nguyệt, là con trai tôi đã lấy kẹp tóc ra trước khi nó ra tay..."
"Bà nói dối, rõ ràng là cậu ta đổ keo dán lên ghế của Thẩm Nguyệt..."
"Là Lục An viết lời mắng chửi Thẩm Nguyệt lên bàn của cậu ấy."
"Lâm Nhu Nhu túm tóc Thẩm Nguyệt! Còn làm hỏng đồ của cậu ấy..."
"Trương Hâm thường xuyên lừa Thẩm Nguyệt cho tiền để tiêu xài..."
Càng ngày càng có nhiều người đến, khi đám nhóc đổ lỗi cho nhau, cũng khiến Thẩm Bân và Từ Trĩ Liên hiểu rõ Thẩm Nguyệt sống như thế nào ở trường.
Bọn họ dạy dỗ con cái của mình phải lương thiện, dịu dàng, lễ phép, nhưng lại không dạy con bé cách đối mặt với ác ý và phân biệt lòng người, là bọn họ sơ suất.
"Đủ rồi!" Từ khi lui về nhàn rỗi, Thẩm Bân đã rất lâu rồi không tức giận như vậy.
Ông ấy cũng chưa từng nghĩ tới, ác ý của trẻ con, lại có thể đến mức độ này.
"Tôi không muốn nghe đứa nhỏ nói chuyện, tôi chỉ muốn hỏi các người là cha mẹ dạy dỗ con cái như thế nào! Các người tự mình nghe xem con cái của mình vừa nói những gì kìa!"
"Thẩm tổng, trẻ con nó nói linh tinh thôi, có lẽ sự việc không phải..."
"Không phải cái gì? Tôi thấy đây là do không dạy dỗ cho tốt! Trẻ con là tấm gương phản chiếu của cha mẹ, con cái của các người, giả dối, xảo trá, tham lam, hèn hạ, bỉ ổi, ích kỷ! Những thứ này không phải là do các người dạy dỗ cho chúng nó sao! Những người như các người, làm ăn buôn bán thì tôi cũng có thể đoán được kết quả rồi."
Từ Trĩ Liên đúng lúc bước lên vỗ về ngực Thẩm Bân giúp ông ấy hả giận, thuận tiện đưa ra ý kiến: "Hay là đợi thằng cả về rồi hãy nói."
Thẩm Bân gật đầu, đang định đuổi hết đám người này về, liền nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên: "Ông là cái thá gì chứ, một lão già sắp xuống mồ không có công việc còn dám nói này nói nọ ba mẹ tôi, chúng tôi bằng lòng đến đây là nể mặt ông rồi, đừng được voi đòi tiên!"
Thẩm Bân sững sờ, ba mẹ của đứa trẻ kia cũng sững sờ, vội vàng bụm miệng con mình lại, trên trán không ngừng túa mồ hôi lạnh: "Thẩm tổng, là chúng tôi không dạy dỗ con cái cho tốt, về nhà chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó..."
Nhưng câu nói vừa rồi đã gây ra sự đồng tình, vốn dĩ đám nhóc này đến đây chỉ là để đổ lỗi cho nhau, không ngờ lại bị mắng một trận, lập tức nổi giận.
Bọn họ không biết Thẩm gia và nhà bọn họ có gì khác biệt, bọn họ chỉ biết là trong lòng bọn họ có lửa giận thì có thể tùy ý phát tiết ra, dù sao ba mẹ cũng sẽ giải quyết thay bọn họ.
Vừa rồi bị Thẩm Bân mắng một trận như vậy, trong lòng bọn họ rất khó chịu.
Ngay cả ba mẹ cũng chưa từng mắng bọn họ như vậy, lão già trước mặt này là cái thá gì chứ.
Còn nhỏ tuổi không lo học hành cho giỏi, lại đi động những ý đồ xấu xa, cũng không biết học theo ai.
"Tống gia, Tống Toại, tôi nhớ kỹ rồi."
Lúc này quản gia cũng làm theo lời Thẩm Bân, liên tục dẫn người đến thăm, không phải ai khác, chính là Tống gia.
Tống gia vừa nghe thấy câu này bất lợi cho mình, vội vàng đánh vào người con trai nhà mình, bảo cậu ta giải thích: "Không phải như vậy, là Lữ Nguyệt Lam ghét bỏ Thẩm Nguyệt xinh đẹp hơn mình, cho nên mới nhân cơ hội trả thù. Trước kia Lữ Nguyệt Lam còn cố ý bỏ kẹp tóc của mình vào trong cặp sách của Thẩm Nguyệt, muốn đổ oan cho Thẩm Nguyệt, là con trai tôi đã lấy kẹp tóc ra trước khi nó ra tay..."
"Bà nói dối, rõ ràng là cậu ta đổ keo dán lên ghế của Thẩm Nguyệt..."
"Là Lục An viết lời mắng chửi Thẩm Nguyệt lên bàn của cậu ấy."
"Lâm Nhu Nhu túm tóc Thẩm Nguyệt! Còn làm hỏng đồ của cậu ấy..."
"Trương Hâm thường xuyên lừa Thẩm Nguyệt cho tiền để tiêu xài..."
Càng ngày càng có nhiều người đến, khi đám nhóc đổ lỗi cho nhau, cũng khiến Thẩm Bân và Từ Trĩ Liên hiểu rõ Thẩm Nguyệt sống như thế nào ở trường.
Bọn họ dạy dỗ con cái của mình phải lương thiện, dịu dàng, lễ phép, nhưng lại không dạy con bé cách đối mặt với ác ý và phân biệt lòng người, là bọn họ sơ suất.
"Đủ rồi!" Từ khi lui về nhàn rỗi, Thẩm Bân đã rất lâu rồi không tức giận như vậy.
Ông ấy cũng chưa từng nghĩ tới, ác ý của trẻ con, lại có thể đến mức độ này.
"Tôi không muốn nghe đứa nhỏ nói chuyện, tôi chỉ muốn hỏi các người là cha mẹ dạy dỗ con cái như thế nào! Các người tự mình nghe xem con cái của mình vừa nói những gì kìa!"
"Thẩm tổng, trẻ con nó nói linh tinh thôi, có lẽ sự việc không phải..."
"Không phải cái gì? Tôi thấy đây là do không dạy dỗ cho tốt! Trẻ con là tấm gương phản chiếu của cha mẹ, con cái của các người, giả dối, xảo trá, tham lam, hèn hạ, bỉ ổi, ích kỷ! Những thứ này không phải là do các người dạy dỗ cho chúng nó sao! Những người như các người, làm ăn buôn bán thì tôi cũng có thể đoán được kết quả rồi."
Từ Trĩ Liên đúng lúc bước lên vỗ về ngực Thẩm Bân giúp ông ấy hả giận, thuận tiện đưa ra ý kiến: "Hay là đợi thằng cả về rồi hãy nói."
Thẩm Bân gật đầu, đang định đuổi hết đám người này về, liền nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên: "Ông là cái thá gì chứ, một lão già sắp xuống mồ không có công việc còn dám nói này nói nọ ba mẹ tôi, chúng tôi bằng lòng đến đây là nể mặt ông rồi, đừng được voi đòi tiên!"
Thẩm Bân sững sờ, ba mẹ của đứa trẻ kia cũng sững sờ, vội vàng bụm miệng con mình lại, trên trán không ngừng túa mồ hôi lạnh: "Thẩm tổng, là chúng tôi không dạy dỗ con cái cho tốt, về nhà chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó..."
Nhưng câu nói vừa rồi đã gây ra sự đồng tình, vốn dĩ đám nhóc này đến đây chỉ là để đổ lỗi cho nhau, không ngờ lại bị mắng một trận, lập tức nổi giận.
Bọn họ không biết Thẩm gia và nhà bọn họ có gì khác biệt, bọn họ chỉ biết là trong lòng bọn họ có lửa giận thì có thể tùy ý phát tiết ra, dù sao ba mẹ cũng sẽ giải quyết thay bọn họ.
Vừa rồi bị Thẩm Bân mắng một trận như vậy, trong lòng bọn họ rất khó chịu.
Ngay cả ba mẹ cũng chưa từng mắng bọn họ như vậy, lão già trước mặt này là cái thá gì chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất