Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời
Chương 24: Ăn Và Ngủ Mới Chính Là Lẽ Sống
Thẩm Bân đau đầu xoa xoa trán, giơ tay ngăn cản động tác của Thượng phụ, đi tới trước mặt Thượng Quân Vũ, trầm giọng hỏi lại cậu ta một lần nữa: "Thượng Quân Vũ, là một người đàn ông phải có dũng khí dám làm dám chịu, tôi vẫn luôn cảm thấy cháu là một đứa trẻ ngoan, cho nên mới để Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi chơi thân với cháu như vậy, bây giờ tôi chỉ hỏi cháu một lần, những chuyện đó có phải cháu làm hay không."
Dù sao Thẩm Bân cũng là người từng ở vị trí cao, tuy rằng ngày thường ở nhà đối xử với con cháu đều là bộ dạng hòa ái dễ gần, nhưng một khi ông ấy thật sự nghiêm túc, khí thế trên người vẫn rất đáng sợ, khiến người ta không thở nổi.
Thượng Quân Vũ từ trước đến nay chưa từng gặp qua loại tình huống này, ngày thường ở nhà đối mặt với trách mắng của ba mẹ, nhiều nhất cũng chỉ là đau đớn về thể xác, nhưng lúc này đây cậu ta đối mặt với Thẩm Bân, lại cảm nhận được nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.
Theo bản năng, cậu ta lựa chọn trốn tránh: "Là Thẩm Nguyệt bảo con làm như vậy."
Lúc này Thẩm Nguyệt đang ở phía sau Thẩm Dật Trần, kinh ngạc trợn to hai mắt, từ lúc nào mà tôi bảo cậu ta làm như vậy?
Nhưng mà dựa theo hảo cảm của cô đối với Thượng Quân Vũ trước kia, lúc này để cho Thượng Quân Vũ không bị phạt, nói không chừng cô thật sự sẽ nhận.
Lúc này Thẩm Dật Trần cảm nhận được Thẩm Nguyệt có động tĩnh, rất biết điều đưa tay ra sau lưng, giữ chặt lấy Thẩm Nguyệt, khiến cô hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Thẩm Nguyệt hiểu được ám thị của Thẩm Dật Trần, ngoan ngoãn xem kịch hay.
Ba mẹ Thượng Quân Vũ nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, là Thẩm Nguyệt bảo làm là được rồi, bọn họ đã nói rồi mà, Thượng Quân Vũ sao có lá gan dám cãi lời bọn họ chứ.
"Anh Thẩm à, anh xem, tôi đã nói là hiểu lầm mà, hay là đợi Nguyệt Nguyệt khôi phục rồi hỏi kỹ lại tình hình sau."
Nghe được câu này, Thẩm Dật Trần cười nhạo một tiếng, mọi người lập tức nhìn qua.
"Thẩm Nguyệt cho cậu ta tiền thì còn có thể nói được, nhưng Thẩm Nguyệt sẽ bảo cậu ta cố ý để cơm ở canteen để cho người khác có cơ hội bỏ thuốc sao? Sẽ cố ý bảo cậu ta nói xấu sau lưng sao?" Thẩm Dật Trần nói xong, không cho Thượng gia cơ hội phản bác, trực tiếp quay đầu nói với Thẩm Bân và Từ Trĩ Liên: "Ba mẹ, trong miệng Thượng gia không có một câu nào là thật lòng, hai người tự giải quyết đi."
Thẩm Bân nhắm mắt lại, hiện tại ông ta còn gì không hiểu nữa chứ, là do ông ấy sơ suất nên Nguyệt Nguyệt mới phải chịu ấm ức như vậy: "Tiễn khách!"
Lúc nghe được những lời Thẩm Dật Trần nói, Thượng gia đã biết mình xong đời rồi, lúc này một tiếng "tiễn khách" của Thẩm Bân, càng giống như là tối hậu thư ban cho bọn họ.
Những ngày tháng Thượng gia dựa dẫm vào Thẩm gia để phất lên, đã kết thúc.
Còn Thượng Quân Vũ sau khi về nhà sẽ bị đối xử như thế nào cũng không còn liên quan gì đến Thẩm Nguyệt nữa.
Thẩm Nguyệt thấy mọi chuyện đã kết thúc, định quay về giường nằm, nhưng lại bị Thẩm Dật Trần nắm lấy cổ tay.
"Ba mẹ, giáo viên và hiệu trưởng ở trường con định đổi người khác, môi trường học tập của Thẩm Nguyệt cũng cần phải chấn chỉnh lại, trước khi mọi chuyện được xử lý xong, cứ để con bé nghỉ ngơi ở nhà đi ạ."
Thẩm Nguyệt lập tức viết hai chữ "cảm động" lên mặt, anh cả! Anh đúng là anh ruột của em! Em thích nghỉ ngơi ở nhà nhất!
Dù sao Thẩm Bân cũng là người từng ở vị trí cao, tuy rằng ngày thường ở nhà đối xử với con cháu đều là bộ dạng hòa ái dễ gần, nhưng một khi ông ấy thật sự nghiêm túc, khí thế trên người vẫn rất đáng sợ, khiến người ta không thở nổi.
Thượng Quân Vũ từ trước đến nay chưa từng gặp qua loại tình huống này, ngày thường ở nhà đối mặt với trách mắng của ba mẹ, nhiều nhất cũng chỉ là đau đớn về thể xác, nhưng lúc này đây cậu ta đối mặt với Thẩm Bân, lại cảm nhận được nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.
Theo bản năng, cậu ta lựa chọn trốn tránh: "Là Thẩm Nguyệt bảo con làm như vậy."
Lúc này Thẩm Nguyệt đang ở phía sau Thẩm Dật Trần, kinh ngạc trợn to hai mắt, từ lúc nào mà tôi bảo cậu ta làm như vậy?
Nhưng mà dựa theo hảo cảm của cô đối với Thượng Quân Vũ trước kia, lúc này để cho Thượng Quân Vũ không bị phạt, nói không chừng cô thật sự sẽ nhận.
Lúc này Thẩm Dật Trần cảm nhận được Thẩm Nguyệt có động tĩnh, rất biết điều đưa tay ra sau lưng, giữ chặt lấy Thẩm Nguyệt, khiến cô hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Thẩm Nguyệt hiểu được ám thị của Thẩm Dật Trần, ngoan ngoãn xem kịch hay.
Ba mẹ Thượng Quân Vũ nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, là Thẩm Nguyệt bảo làm là được rồi, bọn họ đã nói rồi mà, Thượng Quân Vũ sao có lá gan dám cãi lời bọn họ chứ.
"Anh Thẩm à, anh xem, tôi đã nói là hiểu lầm mà, hay là đợi Nguyệt Nguyệt khôi phục rồi hỏi kỹ lại tình hình sau."
Nghe được câu này, Thẩm Dật Trần cười nhạo một tiếng, mọi người lập tức nhìn qua.
"Thẩm Nguyệt cho cậu ta tiền thì còn có thể nói được, nhưng Thẩm Nguyệt sẽ bảo cậu ta cố ý để cơm ở canteen để cho người khác có cơ hội bỏ thuốc sao? Sẽ cố ý bảo cậu ta nói xấu sau lưng sao?" Thẩm Dật Trần nói xong, không cho Thượng gia cơ hội phản bác, trực tiếp quay đầu nói với Thẩm Bân và Từ Trĩ Liên: "Ba mẹ, trong miệng Thượng gia không có một câu nào là thật lòng, hai người tự giải quyết đi."
Thẩm Bân nhắm mắt lại, hiện tại ông ta còn gì không hiểu nữa chứ, là do ông ấy sơ suất nên Nguyệt Nguyệt mới phải chịu ấm ức như vậy: "Tiễn khách!"
Lúc nghe được những lời Thẩm Dật Trần nói, Thượng gia đã biết mình xong đời rồi, lúc này một tiếng "tiễn khách" của Thẩm Bân, càng giống như là tối hậu thư ban cho bọn họ.
Những ngày tháng Thượng gia dựa dẫm vào Thẩm gia để phất lên, đã kết thúc.
Còn Thượng Quân Vũ sau khi về nhà sẽ bị đối xử như thế nào cũng không còn liên quan gì đến Thẩm Nguyệt nữa.
Thẩm Nguyệt thấy mọi chuyện đã kết thúc, định quay về giường nằm, nhưng lại bị Thẩm Dật Trần nắm lấy cổ tay.
"Ba mẹ, giáo viên và hiệu trưởng ở trường con định đổi người khác, môi trường học tập của Thẩm Nguyệt cũng cần phải chấn chỉnh lại, trước khi mọi chuyện được xử lý xong, cứ để con bé nghỉ ngơi ở nhà đi ạ."
Thẩm Nguyệt lập tức viết hai chữ "cảm động" lên mặt, anh cả! Anh đúng là anh ruột của em! Em thích nghỉ ngơi ở nhà nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất