Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời

Chương 28: Tôi Chính Là Phế Vật (Tự Tin)

Trước Sau
Thẩm Dật Trần tựa như đã xác định xong chỗ ăn cơm, cũng không gọi lão Trương, lái xe của mình ra cửa.

Thẩm Nguyệt ngồi ở ghế phụ của Thẩm Dật Trần, rất lâu không lấy lại tinh thần.

Đây chính là ghế phụ của anh cả cô, đời trước đừng nói là ngồi, ngay cả gặp cũng chưa từng thấy! Đời này thật sự là thần, chẳng lẽ ông trời là vì để cho cô sau này an tâm ngồi tù? Hiện tại mới có thể để cô thể nghiệm một lần những thứ chưa từng trải nghiệm à.

Thẩm Nguyệt hiểu ra, cô quyết định từ giờ trở đi sẽ là ngày cuối cùng của mỗi ngày, cố gắng nghỉ ngơi.

Thẩm Dật Trần đang dừng xe chờ đèn xanh đèn đỏ, vừa quay đầu đã thấy Thẩm Nguyệt vẻ mặt kiên nghị.

Thẩm Dật Trần:?

Sao lại là vẻ mặt này.

Chẳng lẽ là đang nghĩ chuyện của Thượng Quân Vũ? Chuẩn bị vụng trộm đi tìm Thượng Quân Vũ? Chuyện này không được, con gái Thẩm gia tuyệt đối không thể bị heo ủi đi.

Thẩm Dật Trần quyết định hôm nay nhất định phải đưa Thẩm Nguyệt đi chơi đến khuya mới trở về, để cô hoàn toàn không có thời gian đi tìm Thượng Quân Vũ.

Hai người đến Tụ Phúc Lâu, sau khi ăn hết những thứ Thẩm Nguyệt muốn ăn, Thẩm Dật Trần lại dẫn Thẩm Nguyệt đến trung tâm thương mại của Thẩm gia.

Hai người vừa bước vào trung tâm thương mại đã được quản lý dẫn tới phòng VIP, một lát sau, một đám cô gái có vóc dáng không khác Thẩm Nguyệt bắt đầu mặc những bộ quần áo khác nhau đi trước mặt Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt:?

Cô biết đây là đang làm cái gì, đơn giản chính là trò xiếc lừa gạt cô mua quần áo.

Nhưng trong trí nhớ của cô, cô phải đến tận khi học đại học, cha mẹ mới nói với cô có thể mua quần áo như vậy, trước khi cô thi đại học, tiền tiêu vặt của cô đều có định số, cũng không thể tùy tiện dùng tiền, điều này làm cho cô vẫn luôn cho rằng mình chỉ là một cô con gái nhà bình thường có chút tiền lẻ.

"Thẩm Nguyệt, em xem thử thích cái nào."



Thẩm Nguyệt đếm số tiền tiêu vặt và giá trung bình của cửa hàng này, không xác định hỏi: "Có giá cụ thể của quần áo không?"

Thẩm Dật Trần bị hỏi đến sững sờ, thân là người Thẩm gia, mua đồ cho tới bây giờ chỉ có thích hay không thích, chỉ cần là thứ mình thích, mặc kệ bao nhiêu tiền đều mua được, Thẩm Nguyệt rốt cuộc vì sao lại hỏi như vậy?

Trong thoáng chốc, Thẩm Dật Trần nhớ tới gia quy Thẩm gia đã lâu không gặp, trước khi trưởng thành tiền tiêu vặt mỗi tháng không thể vượt qua 1 vạn.

Nhưng theo anh biết, mấy em trai khác của anh đều có thể dễ dàng kiếm hơn một vạn, ở độ tuổi của Thẩm Nguyệt, anh cũng có thể tùy tiện lợi dụng thị trường chứng khoán để kiếm tiền, chỉ có Thẩm Nguyệt...

【 Em chỉ cảm thấy hứng thú với việc ngủ. 】

Lời vàng ngọc của Thẩm Nguyệt lại xuất hiện trong đầu Thẩm Dật Trần, anh thở dài một hơi thật sâu.

Đều nói nghèo nuôi con trai giàu nuôi con gái, nhà bọn họ có thể xuất hiện một chút vấn đề.

"Có thứ thích thì em cứ nói, anh tính tiền." Thẩm Dật Trần nhàn nhạt mở miệng, ngược lại thật sự có mùi vị tổng tài bá đạo.

Nếu như không phải bên cạnh anh bây giờ chỉ có một cô bé 12 tuổi, sợ là ngày hôm sau sẽ truyền ra tin đồn tổng tài nhà giàu vung tiền như rác.

Thẩm Nguyệt chờ chính là câu nói này, tiền của cô hiện tại không thể tiêu lung tung, chờ sau này vào ngục giam, bất luận chỗ nào cũng cần dùng tiền, cô phải tích góp cho mình một chút của cải, bình thường có thể dùng người khác thì dùng người khác!

Về phần tại sao Thẩm Nguyệt lại khẳng định mình sẽ bị giam vào ngục... Tạm thời cô không nhớ ra.

Ký ức của cô, hình như còn chưa có đủ, nhưng loáng thoáng chính là có cảm giác như vậy.

Nhưng khi ký ức của Thẩm Nguyệt dần dần rõ ràng, cô phát hiện trong tù có chị cả lợi hại lại che chở cho mình, cũng có người đàn ông rất tuấn tú, đi vào hình như cũng không tệ.

"Cảm ơn anh cả!" Thẩm Nguyệt cười híp cả mắt, rất vui vẻ, so với dáng vẻ lúc trước vừa nhìn thấy Thẩm Dật Trần liền trốn như hai người khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau