Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời
Chương 31: Tôi Chính Là Phế Vật (Tự Tin)
Thẩm Dật Trần là cậu cả của Thẩm gia, hiện tại trong tay anh nắm giữ 40% cổ phần của Thẩm gia, đây là phần anh được phân chia sau khi thông qua khảo hạch người thừa kế, ngoài chi nhánh của Thẩm gia, còn có 30% được bố mẹ phân phối dựa theo biểu hiện của mấy người còn lại.
Ví dụ như cậu hai bây giờ là người nổi tiếng trong giới giải trí, nhưng anh còn chưa đạt tới yêu cầu lý tưởng của cha, cho nên đến bây giờ vẫn chưa được chia cổ phần.
Cậu ba thì đã đạt được, nhưng công việc của anh lại có tính đặc thù không cho phép anh nắm giữ cổ phần tập đoàn lớn.
Cậu tư nghiên cứu một khi có kết quả, kế thừa cổ phần không có chút ngoài ý muốn nào.
Cậu năm thông minh nhất, càng không cần lo lắng.
Chỉ có Thẩm Nguyệt, Thẩm Dật Trần cảm thấy hiện tại có vấn đề rất lớn.
Nếu như không dạy dỗ em gái này, tương lai rất có khả năng sẽ trở thành người duy nhất lưu lạc đầu đường trong Thẩm gia, hơn nữa Trầm Dật Trần hiện tại có tám phần chắc chắn, cho dù Thẩm Nguyệt lưu lạc đầu đường, cô cũng chỉ biết làm một chuyện, nằm.
Chuyện trường học còn phải xử lý một thời gian, bây giờ để Thẩm Nguyệt về trường học quá nguy hiểm, nhưng nếu để cô nằm ở nhà, Thẩm Dật Trần lại cảm thấy mình không nhìn nổi.
Người Thẩm gia bọn họ, vẫn đi trên con đường vương đạo, dựa vào thực lực bản thân kế thừa tiền bối, mở con đường phía trước, tuyệt đối không thể có tồn tại ăn no chờ chết, cho dù là em gái cũng không được.
Xem ra trước tiên phải sửa chữa tư tưởng.
Cha mẹ dạy không tốt, liền để anh tới.
Tối hôm đó, có người nhìn thông tin của Thượng gia mà suy nghĩ 100 cách trả thù; có người cả đêm tự hỏi nên uốn nắn tư tưởng ăn rồi chờ chết của phế vật như thế nào; có người vui vẻ ngâm nga bài hát nằm trên giường đọc tiểu thuyết, không hề ý thức được nguyện vọng đơn giản mà thành thật của cô sắp đẩy mình vào vực sâu phấn đấu.
...
"Em? Phải đi lên chương trình giải trí? Vì sao?" Ngày thứ ba Thẩm Nguyệt nằm ở trên giường, nhận được một tin dữ.
Thẩm Dật Trần một tay lấy khăn giấy ra, giúp Thẩm Nguyệt lau nước sốt hồ tiêu đen ở khóe miệng, vừa thản nhiên nói: "Cả ngày nằm nhà sợ em nhàm chán, liền tìm chút chuyện cho em làm."
Thẩm Nguyệt trả lời rất nhanh, "Em không nhàm chán."
Thẩm Dật Trần mắt điếc tai ngơ, nói tiếp: "Anh hai em sẽ cùng em lên chương trình giải trí, nếu có vấn đề không muốn trả lời, giữ im lặng là được."
Thẩm Nguyệt có hơi uất ức: "Có thể hay không..."
"Không thể."
Không đi hai chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Thẩm Dật Trần chặn lại.
Thẩm Nguyệt vì có thể tiếp tục nằm, đầu óc bắt đầu nhanh chóng vận chuyển: "Nhưng mà nếu em lên chương trình giải trí, thì không phải em không thể không nói sao."
Thẩm Dật Trần vẫn bình tĩnh, "Sớm muộn gì em cũng phải về trường, không thể cứ im lặng mãi được, trong chương trình em có thể tự mình lựa chọn cởi bỏ khúc mắc vào lúc thích hợp, những chuyện khác anh sẽ xử lý."
Thẩm Nguyệt còn muốn nói gì đó, Thẩm Dật Trần đã đứng lên, "10 giờ sáng mai, tổ chương trình sẽ tới quay, quay một video xuất phát, em cần tự mình chỉnh lý hành lý cùng bọn họ cùng xuất phát đi Giang Thành. Toàn bộ quá trình chương trình phát sóng trực tiếp, em tự chú ý."
Nói đến mức này, Thẩm Nguyệt biết tiết mục này mình nhất định phải tham gia.
Đáng ghét!
Chờ Thẩm Dật Trần đi rồi, Thẩm Nguyệt mới đột nhiên nhớ tới, mình quên hỏi chương trình giải trí kia tên là gì.
Nhưng nếu như anh hai cũng tham gia, hẳn là rất dễ tìm được.
Trong trí nhớ, anh hai cuối cùng trở thành ảnh đế, sáng lập công ty giải trí, là người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn trong giới giải trí, bây giờ hình như còn chưa lợi hại như vậy, nhưng cũng rất nổi tiếng.
Khi nổi tiếng, sự nghiệp lên cao, sẽ có chút tin xấu không ảnh hưởng toàn cục.
A, tìm được rồi.
Thẩm Song Ý sắp cùng em gái mười hai tuổi tham gia chương trình giải trí "Mọi cố gắng dẫn đến thành Rome".
Thẩm Nguyệt tìm kiếm về chương trình giải trí này, là chương trình giải trí mới được lập ra gần đây, cô xem như là nhóm khách quý đầu tiên.
Ý nghĩa chính của chương trình giải trí rất đơn giản: Để bọn trẻ ở La Mã hiểu được tầm quan trọng của sự cố gắng.
Thẩm Nguyệt:?
Cô cố gắng làm gì? Cố gắng vào ngục giam sao?
Ví dụ như cậu hai bây giờ là người nổi tiếng trong giới giải trí, nhưng anh còn chưa đạt tới yêu cầu lý tưởng của cha, cho nên đến bây giờ vẫn chưa được chia cổ phần.
Cậu ba thì đã đạt được, nhưng công việc của anh lại có tính đặc thù không cho phép anh nắm giữ cổ phần tập đoàn lớn.
Cậu tư nghiên cứu một khi có kết quả, kế thừa cổ phần không có chút ngoài ý muốn nào.
Cậu năm thông minh nhất, càng không cần lo lắng.
Chỉ có Thẩm Nguyệt, Thẩm Dật Trần cảm thấy hiện tại có vấn đề rất lớn.
Nếu như không dạy dỗ em gái này, tương lai rất có khả năng sẽ trở thành người duy nhất lưu lạc đầu đường trong Thẩm gia, hơn nữa Trầm Dật Trần hiện tại có tám phần chắc chắn, cho dù Thẩm Nguyệt lưu lạc đầu đường, cô cũng chỉ biết làm một chuyện, nằm.
Chuyện trường học còn phải xử lý một thời gian, bây giờ để Thẩm Nguyệt về trường học quá nguy hiểm, nhưng nếu để cô nằm ở nhà, Thẩm Dật Trần lại cảm thấy mình không nhìn nổi.
Người Thẩm gia bọn họ, vẫn đi trên con đường vương đạo, dựa vào thực lực bản thân kế thừa tiền bối, mở con đường phía trước, tuyệt đối không thể có tồn tại ăn no chờ chết, cho dù là em gái cũng không được.
Xem ra trước tiên phải sửa chữa tư tưởng.
Cha mẹ dạy không tốt, liền để anh tới.
Tối hôm đó, có người nhìn thông tin của Thượng gia mà suy nghĩ 100 cách trả thù; có người cả đêm tự hỏi nên uốn nắn tư tưởng ăn rồi chờ chết của phế vật như thế nào; có người vui vẻ ngâm nga bài hát nằm trên giường đọc tiểu thuyết, không hề ý thức được nguyện vọng đơn giản mà thành thật của cô sắp đẩy mình vào vực sâu phấn đấu.
...
"Em? Phải đi lên chương trình giải trí? Vì sao?" Ngày thứ ba Thẩm Nguyệt nằm ở trên giường, nhận được một tin dữ.
Thẩm Dật Trần một tay lấy khăn giấy ra, giúp Thẩm Nguyệt lau nước sốt hồ tiêu đen ở khóe miệng, vừa thản nhiên nói: "Cả ngày nằm nhà sợ em nhàm chán, liền tìm chút chuyện cho em làm."
Thẩm Nguyệt trả lời rất nhanh, "Em không nhàm chán."
Thẩm Dật Trần mắt điếc tai ngơ, nói tiếp: "Anh hai em sẽ cùng em lên chương trình giải trí, nếu có vấn đề không muốn trả lời, giữ im lặng là được."
Thẩm Nguyệt có hơi uất ức: "Có thể hay không..."
"Không thể."
Không đi hai chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Thẩm Dật Trần chặn lại.
Thẩm Nguyệt vì có thể tiếp tục nằm, đầu óc bắt đầu nhanh chóng vận chuyển: "Nhưng mà nếu em lên chương trình giải trí, thì không phải em không thể không nói sao."
Thẩm Dật Trần vẫn bình tĩnh, "Sớm muộn gì em cũng phải về trường, không thể cứ im lặng mãi được, trong chương trình em có thể tự mình lựa chọn cởi bỏ khúc mắc vào lúc thích hợp, những chuyện khác anh sẽ xử lý."
Thẩm Nguyệt còn muốn nói gì đó, Thẩm Dật Trần đã đứng lên, "10 giờ sáng mai, tổ chương trình sẽ tới quay, quay một video xuất phát, em cần tự mình chỉnh lý hành lý cùng bọn họ cùng xuất phát đi Giang Thành. Toàn bộ quá trình chương trình phát sóng trực tiếp, em tự chú ý."
Nói đến mức này, Thẩm Nguyệt biết tiết mục này mình nhất định phải tham gia.
Đáng ghét!
Chờ Thẩm Dật Trần đi rồi, Thẩm Nguyệt mới đột nhiên nhớ tới, mình quên hỏi chương trình giải trí kia tên là gì.
Nhưng nếu như anh hai cũng tham gia, hẳn là rất dễ tìm được.
Trong trí nhớ, anh hai cuối cùng trở thành ảnh đế, sáng lập công ty giải trí, là người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn trong giới giải trí, bây giờ hình như còn chưa lợi hại như vậy, nhưng cũng rất nổi tiếng.
Khi nổi tiếng, sự nghiệp lên cao, sẽ có chút tin xấu không ảnh hưởng toàn cục.
A, tìm được rồi.
Thẩm Song Ý sắp cùng em gái mười hai tuổi tham gia chương trình giải trí "Mọi cố gắng dẫn đến thành Rome".
Thẩm Nguyệt tìm kiếm về chương trình giải trí này, là chương trình giải trí mới được lập ra gần đây, cô xem như là nhóm khách quý đầu tiên.
Ý nghĩa chính của chương trình giải trí rất đơn giản: Để bọn trẻ ở La Mã hiểu được tầm quan trọng của sự cố gắng.
Thẩm Nguyệt:?
Cô cố gắng làm gì? Cố gắng vào ngục giam sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất