Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời
Chương 33: Không Còn
Cha mẹ của anh ở các phương diện như nhân phẩm, sự nghiệp, xử sự đều không thể bắt bẻ, nhưng bọn họ thân là cha mẹ, lại vô cùng không đáng tin cậy.
Được rồi.
"Ông đi gọi Thẩm Nguyệt dậy đi." Thẩm Dật Trần nói với quản gia.
Vì vậy, khi tổ tiết mục đang bó tay, quản gia đã đi tới cửa phòng Thẩm Nguyệt, cao giọng gọi: "Tiểu tiểu thư, bánh rán thêm ớt thêm trứng đã làm xong."
Thẩm Nguyệt mở choàng mắt ra.
Ăn bánh bao kim sa nhiều có hơi ngán, bữa sáng thật còn phải nhìn thử bánh rán trái cây.
Cô ngồi dậy từ trên giường, nhìn thoáng qua người và camera trong phòng, hiểu rõ đây là đã bắt đầu quay phim.
Tuy rằng đầu óc còn hơi không tỉnh táo, nhưng đối mặt với giọng nói của quản gia, cô đã tự động tiến vào hình thức thiếu nữ tự kỷ.
"Tiểu thư, anh cả của cô nói, nếu như cô không dậy thu dọn xong và xuất phát với tổ tiết mục, cô sẽ đói bụng."
Một câu nói, làm cho Thẩm Nguyệt triệt để thanh tỉnh.
Cô không muốn đói bụng.
Vì thế tổ chương trình liền thấy, tuy rằng Thẩm Nguyệt vẫn không nói một lời, nhưng cô đã nhanh chóng nhảy xuống giường, bắt đầu ở trong tủ quần áo lấy đồ bỏ vào trong rương.
Hai bộ quần áo rộng thùng thình, hai đôi tất, sau đó Thẩm Nguyệt vọt tới bên giường của mình cầm gối đầu nhét vào trong vali, đóng nắp vali, sống động như thật.
Thẩm Nguyệt kéo vali đi tới bên cạnh tổ tiết mục, nhìn bọn họ, phảng phất như đang nói, tôi đi đây.
Tổ tiết mục và số lượng khán giả ít ỏi nhìn mà sửng sốt.
Sao lại không giống với thiên kim hào môn mà bọn họ nghĩ?
【 Tôi thu hồi lời vừa rồi ta nói cô ta lòe người lấy sủng, em gái này hẳn là thật sự tùy tính... 】
【 Đây là thật, đồ mang theo quá tùy tính. 】
【 Các người lại tin thứ này, hành lý thật sự phỏng chừng đã sớm lấy qua rồi, thiên kim tiểu thư làm sao có thể cần tự mình ra tay. 】
Chỉ có quản gia là vẻ mặt bình tĩnh, ngay cả nụ cười buôn bán nơi khóe miệng cũng không có chút biến hóa nào.
Ông thay Thẩm Nguyệt nói với tổ tiết mục: "Có thể xuất phát, chúc thuận buồm xuôi gió."
Thẩm Nguyệt dẫn đầu kéo vali rời đi, người quay phim đi theo một người, còn có một người vẫn dừng lại ở chỗ quản gia.
Chỉ nghe tổ tiết mục hỏi: "Xin hỏi, bạn học Thẩm Nguyệt không thể nói chuyện sao?"
Quản gia lễ phép cười cười, "Đoạn thời gian trước xảy ra chút ngoài ý muốn, tiểu thư bị kích thích tạm thời không nói một lời."
Tổ tiết mục hiểu rõ, lợi dụng tốt điểm này hẳn là cũng sẽ bùng nổ.
Hai giờ chiều, dưới sự dẫn dắt của tổ tiết mục, Thẩm Nguyệt thành công tụ họp với mọi người.
Còn chưa đi vào, cô đã nhìn thấy người đàn ông đẹp trai tùy tiện đã có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người, anh hai của cô, Thẩm Song Ý.
Không giống với các minh tinh khác vì phối hợp tạo hình khác nhau thường xuyên cần nhuộm tóc thành đủ loại màu sắc, Thẩm Song Ý từ khi xuất đạo đến nay đều để tóc đen, chưa từng thay đổi.
Nếu có một ngày tóc của anh thay đổi màu sắc, vậy nhất định là tóc giả.
Có người cũng hỏi anh, vì sao cố chấp duy trì tóc màu đen như vậy.
Vốn tưởng rằng Thẩm Song Ý sẽ giống như vị minh tinh nào đó nói tóc đen là huy chương chủng tộc chúng ta không thể tùy tiện thay đổi, nhưng Thẩm Song Ý chỉ là nâng đuôi mắt hơi xếch, hờ hững nói, "Chỉ có như vậy, mới cao không thể với tới."
Đoạn video Thẩm Song Ý trả lời hiện tại vẫn còn được fan hâm mộ của anh đăng ở khắp nơi, Thẩm Nguyệt chính là người bất hạnh bị bắt xem vào lúc chơi điện thoại ngày hôm qua.
Được rồi.
"Ông đi gọi Thẩm Nguyệt dậy đi." Thẩm Dật Trần nói với quản gia.
Vì vậy, khi tổ tiết mục đang bó tay, quản gia đã đi tới cửa phòng Thẩm Nguyệt, cao giọng gọi: "Tiểu tiểu thư, bánh rán thêm ớt thêm trứng đã làm xong."
Thẩm Nguyệt mở choàng mắt ra.
Ăn bánh bao kim sa nhiều có hơi ngán, bữa sáng thật còn phải nhìn thử bánh rán trái cây.
Cô ngồi dậy từ trên giường, nhìn thoáng qua người và camera trong phòng, hiểu rõ đây là đã bắt đầu quay phim.
Tuy rằng đầu óc còn hơi không tỉnh táo, nhưng đối mặt với giọng nói của quản gia, cô đã tự động tiến vào hình thức thiếu nữ tự kỷ.
"Tiểu thư, anh cả của cô nói, nếu như cô không dậy thu dọn xong và xuất phát với tổ tiết mục, cô sẽ đói bụng."
Một câu nói, làm cho Thẩm Nguyệt triệt để thanh tỉnh.
Cô không muốn đói bụng.
Vì thế tổ chương trình liền thấy, tuy rằng Thẩm Nguyệt vẫn không nói một lời, nhưng cô đã nhanh chóng nhảy xuống giường, bắt đầu ở trong tủ quần áo lấy đồ bỏ vào trong rương.
Hai bộ quần áo rộng thùng thình, hai đôi tất, sau đó Thẩm Nguyệt vọt tới bên giường của mình cầm gối đầu nhét vào trong vali, đóng nắp vali, sống động như thật.
Thẩm Nguyệt kéo vali đi tới bên cạnh tổ tiết mục, nhìn bọn họ, phảng phất như đang nói, tôi đi đây.
Tổ tiết mục và số lượng khán giả ít ỏi nhìn mà sửng sốt.
Sao lại không giống với thiên kim hào môn mà bọn họ nghĩ?
【 Tôi thu hồi lời vừa rồi ta nói cô ta lòe người lấy sủng, em gái này hẳn là thật sự tùy tính... 】
【 Đây là thật, đồ mang theo quá tùy tính. 】
【 Các người lại tin thứ này, hành lý thật sự phỏng chừng đã sớm lấy qua rồi, thiên kim tiểu thư làm sao có thể cần tự mình ra tay. 】
Chỉ có quản gia là vẻ mặt bình tĩnh, ngay cả nụ cười buôn bán nơi khóe miệng cũng không có chút biến hóa nào.
Ông thay Thẩm Nguyệt nói với tổ tiết mục: "Có thể xuất phát, chúc thuận buồm xuôi gió."
Thẩm Nguyệt dẫn đầu kéo vali rời đi, người quay phim đi theo một người, còn có một người vẫn dừng lại ở chỗ quản gia.
Chỉ nghe tổ tiết mục hỏi: "Xin hỏi, bạn học Thẩm Nguyệt không thể nói chuyện sao?"
Quản gia lễ phép cười cười, "Đoạn thời gian trước xảy ra chút ngoài ý muốn, tiểu thư bị kích thích tạm thời không nói một lời."
Tổ tiết mục hiểu rõ, lợi dụng tốt điểm này hẳn là cũng sẽ bùng nổ.
Hai giờ chiều, dưới sự dẫn dắt của tổ tiết mục, Thẩm Nguyệt thành công tụ họp với mọi người.
Còn chưa đi vào, cô đã nhìn thấy người đàn ông đẹp trai tùy tiện đã có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người, anh hai của cô, Thẩm Song Ý.
Không giống với các minh tinh khác vì phối hợp tạo hình khác nhau thường xuyên cần nhuộm tóc thành đủ loại màu sắc, Thẩm Song Ý từ khi xuất đạo đến nay đều để tóc đen, chưa từng thay đổi.
Nếu có một ngày tóc của anh thay đổi màu sắc, vậy nhất định là tóc giả.
Có người cũng hỏi anh, vì sao cố chấp duy trì tóc màu đen như vậy.
Vốn tưởng rằng Thẩm Song Ý sẽ giống như vị minh tinh nào đó nói tóc đen là huy chương chủng tộc chúng ta không thể tùy tiện thay đổi, nhưng Thẩm Song Ý chỉ là nâng đuôi mắt hơi xếch, hờ hững nói, "Chỉ có như vậy, mới cao không thể với tới."
Đoạn video Thẩm Song Ý trả lời hiện tại vẫn còn được fan hâm mộ của anh đăng ở khắp nơi, Thẩm Nguyệt chính là người bất hạnh bị bắt xem vào lúc chơi điện thoại ngày hôm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất