Chương 21
Phương Nguyên phát hiện, Uông Mộc Hiên không giống với đại đa số Alpha khác, cậu hoàn toàn không đoán ý người này được.
Alpha bình thường nếu bị ép phải lấy Omega, nếu không lạnh lùng cưỡng ép thì cũng là sống kiểu tương kính như tân.
Nhưng Uông Mộc Nhiên hình như chẳng để ý đến chuyện bọn họ hoàn toàn chẳng có nền tàng tình cảm trước đó, cho dù kết hôn cũng là chuyện bất đắc dĩ phải làm.
Uông Mộc Hiên bảo ôm thì ôm, bảo bế thì bế, chuyện nên làm thì cứ làm, hoàn toàn không có thời gian bồi dưỡng tình cảm gì sất.
Phương Nguyên còn chưa kịp phản ứng, cậu đã đánh nhau không biết bao lần với tên yêu tinh này rồi.
Tên cún đần này rốt cục thì lạnh lùng chỗ nào chứ?
Phương Nguyên nhịn cơn bực tức trong bụng.
“Sao anh chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào vậy?” Phương Nguyên nhìn Alpha đẫm mồ hôi trước mặt, đẩy người ta ra một chút, giọng hơi khàn khàn, “Anh không cảm thấy chúng ta cần có thời gian để bồi dưỡng tình cảm sao?”
“Tôi có quan hệ thân mật với vợ hợp pháp của mình là sai à?” Uông Mộc Hiên không hiểu nổi, hắn ôm quả cam thơm lừng đang mờ mịt trong lòng, “Sao tôi phải cảm thấy gánh nặng gì chứ, vợ tôi mà tôi còn phải nhịn à, em không muốn?”
Phương Nguyên xấu hổ mặt nóng bừng, lắp bắp: “Em, em…”
“Kiếp này ngoài em ra tôi không có Omega nào khác nữa, em định để tôi thủ tiết cả đời chắc.” Mỗi câu nói của Uông Mộc Nhiên đều lý lẽ hùng hồn, “Nếu em không hài lòng, chúng ta có thể giao lưu nhiều hơn, chuẩn bị nhiều hơn, nhưng đừng để tôi bí bách quá là được.”
Uông Mộc Hiên đã tự thể nghiệm rồi, học phải đi đôi với hành mới có giá trị, mới bắt đầu thì tiến hành đi sâu trao đổi giao lưu với Cam cưng mọi lúc mọi nơi, cố gắng phát triển nhanh nhất có thể, thời gian rảnh thì sắp xếp lộ trình, vậy mới là chuyên gia quản lý thời gian.
“Đúng rồi, cuối tuần dẫn em về gặp mặt cha mẹ tôi.” Uông Mộc Hiên lau đi nước quýt đang rỉ ra không ngừng, “Chính thức gặp mặt để sửa lại cách gọi.”
Phương Nguyên giờ đã nửa tỉnh nửa mê, chỉ có thể mơ màng đáp lại.
“Vâng.”
Uông Mộc Hiên nhìn Phương Nguyên mệt lả gật đầu liên tục trong lòng mình, không nhịn được cong môi lên.
Muốn con dâu nhỏ gặp cha mẹ chồng một lần thật chẳng dễ dàng gì.
Bảo kiếm không mài không sắc được, coi như để con dâu nhỏ chắp tay chịu trói.
Alpha bình thường nếu bị ép phải lấy Omega, nếu không lạnh lùng cưỡng ép thì cũng là sống kiểu tương kính như tân.
Nhưng Uông Mộc Nhiên hình như chẳng để ý đến chuyện bọn họ hoàn toàn chẳng có nền tàng tình cảm trước đó, cho dù kết hôn cũng là chuyện bất đắc dĩ phải làm.
Uông Mộc Hiên bảo ôm thì ôm, bảo bế thì bế, chuyện nên làm thì cứ làm, hoàn toàn không có thời gian bồi dưỡng tình cảm gì sất.
Phương Nguyên còn chưa kịp phản ứng, cậu đã đánh nhau không biết bao lần với tên yêu tinh này rồi.
Tên cún đần này rốt cục thì lạnh lùng chỗ nào chứ?
Phương Nguyên nhịn cơn bực tức trong bụng.
“Sao anh chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào vậy?” Phương Nguyên nhìn Alpha đẫm mồ hôi trước mặt, đẩy người ta ra một chút, giọng hơi khàn khàn, “Anh không cảm thấy chúng ta cần có thời gian để bồi dưỡng tình cảm sao?”
“Tôi có quan hệ thân mật với vợ hợp pháp của mình là sai à?” Uông Mộc Hiên không hiểu nổi, hắn ôm quả cam thơm lừng đang mờ mịt trong lòng, “Sao tôi phải cảm thấy gánh nặng gì chứ, vợ tôi mà tôi còn phải nhịn à, em không muốn?”
Phương Nguyên xấu hổ mặt nóng bừng, lắp bắp: “Em, em…”
“Kiếp này ngoài em ra tôi không có Omega nào khác nữa, em định để tôi thủ tiết cả đời chắc.” Mỗi câu nói của Uông Mộc Nhiên đều lý lẽ hùng hồn, “Nếu em không hài lòng, chúng ta có thể giao lưu nhiều hơn, chuẩn bị nhiều hơn, nhưng đừng để tôi bí bách quá là được.”
Uông Mộc Hiên đã tự thể nghiệm rồi, học phải đi đôi với hành mới có giá trị, mới bắt đầu thì tiến hành đi sâu trao đổi giao lưu với Cam cưng mọi lúc mọi nơi, cố gắng phát triển nhanh nhất có thể, thời gian rảnh thì sắp xếp lộ trình, vậy mới là chuyên gia quản lý thời gian.
“Đúng rồi, cuối tuần dẫn em về gặp mặt cha mẹ tôi.” Uông Mộc Hiên lau đi nước quýt đang rỉ ra không ngừng, “Chính thức gặp mặt để sửa lại cách gọi.”
Phương Nguyên giờ đã nửa tỉnh nửa mê, chỉ có thể mơ màng đáp lại.
“Vâng.”
Uông Mộc Hiên nhìn Phương Nguyên mệt lả gật đầu liên tục trong lòng mình, không nhịn được cong môi lên.
Muốn con dâu nhỏ gặp cha mẹ chồng một lần thật chẳng dễ dàng gì.
Bảo kiếm không mài không sắc được, coi như để con dâu nhỏ chắp tay chịu trói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất