Chương 1: Anh Từ Bỏ Tương Lai
[Anh gặp tôi khi đó tôi đang xin hát ở một phòng trà. Anh chỉ là sinh viên năm ba. Còn tôi là sinh viên năm nhất khoa quản trị kinh doanh.
Anh nói:
- Lần đầu tiên, anh gặp em đã yêu em.
Tôi không tin vào tình yêu sét đánh. Anh theo đuổi tôi. Nhưng tôi không muốn. Bởi vì tôi thích con gái. Gia đình tôi khá khó khăn. Năm nhất coi như đủ tiền học và tiền ăn. Năm hai tôi bắt đầu vay mượn xung quanh. Đến khi nợ ngập đầu.
Vì lo cho tôi ăn học, anh từ bỏ đại học. Đi làm nuôi tôi ăn học.
Ngày tôi tốt nghiệp anh còn mang cả hoa tươi đến.
Nhưng một ngày tôi lại khinh thường anh chê anh không có học vấn, không bằng người ta.
Lúc xin được việc làm ở một công ty lớn tôi bắt đầu muốn quay trở lại là nam thẳng, vốn dĩ tôi vẫn là nam thẳng. Là anh nghĩ tôi cong thôi.
Đó là lúc tôi cần anh giúp đỡ. Còn bây giờ, anh đã hết giá trị lợi dụng.
- Cô gái ấy mang lại cho tôi ấm áp. Còn anh thì không? Anh chỉ mang đến cho tôi tủi nhục mà thôi.
Tôi bắt đầu trốn tránh anh. Bắt đầu xây dựng một cuộc sống mới không có anh.
Anh vẫn đứng đó không quan tâm. Tôi nghĩ anh sẽ mãi đứng đó.
Nhưng không, anh biến mất một khoảng thời gian dài.
Tôi mới nhận ra cuộc sống không có anh. Không còn ý nghĩa. Không có bàn thức ăn nóng hổi chờ tôi về.
Không có tiếng bóng đá gào thét trong tivi.
Anh tiếp tục vừa đi làm vừa đi học. Có lẽ, có một động lực mới khiến anh muốn quay trở lại trường học.
Tôi biết khả năng của anh thừa sức tốt nghiệp ra trường và tìm một công việc tốt.
Bằng chứng là anh đang làm giám đốc và tôi mãi là một nhân viên, chật vật leo trên chức trưởng phòng. Nói đến gia thế của anh khiến mọi người kinh ngạc. Nhưng vẫn phải thán phục, từ hai bàn tay trắng làm lên sự nghiệp một công ty lớn. Đứng thứ ba trong mười công ty có tiềm lực nhất.
Những cô gái quanh tôi rất xinh đẹp và mềm mại. Nhưng không ấm áp bằng vòng tay của anh. Không bền vững như đôi vai rộng lớn của anh.
- Tự bẻ cong yêu anh.
Tôi không có hứng thú với con trai ngoại trừ anh. Tôi chuẩn bị mọi kết hoạch lấy lòng anh. Nhưng anh xem như không thấy. Tôi đứng chờ anh, anh lại đi qua.
Tôi đợi trước cửa phòng anh thì anh không về.
Chúng tôi như đang chơi trò chơi. Anh yêu tôi chạy. Tôi yêu anh lại chạy.
Dù mọi người có cười nhạo tôi muốn leo lên giường của Tổng Giám Đốc thì tôi vẫn cười xem thường họ. Đúng tôi đang có ý định đó và sẽ thực hiện được nó. Thì sao? Có liên quan gì đến bọn họ chứ.
Anh đã từng vào bếp nấu ăn cho tôi. Từng ngồi đợi hàng tiếng đồng hồ chờ tôi đi học về. Chẳng lẽ, chỉ đứng đợi anh chưa tới một giờ mà tôi lại không làm được. Vậy thì quyết tâm leo lên giường anh nên bỏ đi thì hơn. Tôi cười nhạo chính mình. Muốn anh đến phát điên rồi.
Tôi cởi hai cúc áo sơ mi trước ngực ra. Trời oi bức thiệt. Nhìn hàng xe tập nập người tan làm. Họ đều nhìn tôi với anh mắt thương hại. Nhiều người tỏ ra khinh miệt tôi.
- Cậu vẫn nên bỏ cuộc đi. Tổng Giám Đốc sẽ không liếc nhìn một cái đâu.
Tôi không trả lời. Màn đêm buông xuống. Một chiếc xe đậu trước mặt tôi. Đôi giày cao cấp xuất hiện. Đôi chân săn chắc sau lớp quần tây thanh lịch. Tôi nuốt nước miếng cái ực.
Tôi không dám ngước mặt lên. Tôi sợ anh sẽ nói:
- Chúng ta đã không còn liên quan đến nhau nữa.
Hay đại loại như:
- Em muốn bao nhiêu tiền. Tôi đã chuẩn bị tâm lý.
Tôi đang chờ đợi sự sĩ nhục của anh. Gió lạnh lùa vào chiếc áo sơ mi khiến tôi lạnh run lên. Áo khoát hình như tôi đã để quên trên văn phòng. Lúc vội vàng chạy xuống. Sợ bỏ lỡ cơ hội gặp anh.
Đứng từ trên lầu cao tầng, Âu Thiên nhìn xuống bóng dáng gầy đang đứng dưới đó. Một tuần, kể từ ngày A Lạc tuyên bố trước cả công ty sẽ theo đuổi anh. Anh không tin. Trước đây, khi anh theo đuổi em ấy. Vẫn biết em yêu thích con gái không có cảm giác với mình. Vẫn cố chấp theo đuổi. Trả mọi giá để có 1 cái liếc nhìn của em. Anh đang trốn tránh. Phải. Anh cứ nghĩ đây chỉ là một giấc mơ đẹp. Như anh luôn mơ thấy em hằng đêm.
Anh có một tập đoàn công ty. Đứng trên cao này để em có thể nhìn thấy anh. Anh có đủ khả năng lo cho em suốt đời. Anh nói sẽ làm được. Còn em, đã yêu người khác tại sao lại đứng đó. Anh thật không hiểu em muốn gì.
Tất cả những gì anh làm đều không lay động được trái tim của em. Ánh mắt khinh bỉ em nhìn anh như một nhát dao. Đâm vào tim anh. Anh đang rất mâu thuẫn.
Ở trên cao mới biết. Khoảng cách giữa anh và em cứ như hai đầu của trái đất. Chỉ đơn giản là sếp và nhân viên mà thôi. Anh cố tình xuất hiện trước mặt em. Cố tình đi lại để em biết. Đây là địa bàn của anh. Không muốn thấy anh thì có thể lập tức đi.
Anh nói:
- Lần đầu tiên, anh gặp em đã yêu em.
Tôi không tin vào tình yêu sét đánh. Anh theo đuổi tôi. Nhưng tôi không muốn. Bởi vì tôi thích con gái. Gia đình tôi khá khó khăn. Năm nhất coi như đủ tiền học và tiền ăn. Năm hai tôi bắt đầu vay mượn xung quanh. Đến khi nợ ngập đầu.
Vì lo cho tôi ăn học, anh từ bỏ đại học. Đi làm nuôi tôi ăn học.
Ngày tôi tốt nghiệp anh còn mang cả hoa tươi đến.
Nhưng một ngày tôi lại khinh thường anh chê anh không có học vấn, không bằng người ta.
Lúc xin được việc làm ở một công ty lớn tôi bắt đầu muốn quay trở lại là nam thẳng, vốn dĩ tôi vẫn là nam thẳng. Là anh nghĩ tôi cong thôi.
Đó là lúc tôi cần anh giúp đỡ. Còn bây giờ, anh đã hết giá trị lợi dụng.
- Cô gái ấy mang lại cho tôi ấm áp. Còn anh thì không? Anh chỉ mang đến cho tôi tủi nhục mà thôi.
Tôi bắt đầu trốn tránh anh. Bắt đầu xây dựng một cuộc sống mới không có anh.
Anh vẫn đứng đó không quan tâm. Tôi nghĩ anh sẽ mãi đứng đó.
Nhưng không, anh biến mất một khoảng thời gian dài.
Tôi mới nhận ra cuộc sống không có anh. Không còn ý nghĩa. Không có bàn thức ăn nóng hổi chờ tôi về.
Không có tiếng bóng đá gào thét trong tivi.
Anh tiếp tục vừa đi làm vừa đi học. Có lẽ, có một động lực mới khiến anh muốn quay trở lại trường học.
Tôi biết khả năng của anh thừa sức tốt nghiệp ra trường và tìm một công việc tốt.
Bằng chứng là anh đang làm giám đốc và tôi mãi là một nhân viên, chật vật leo trên chức trưởng phòng. Nói đến gia thế của anh khiến mọi người kinh ngạc. Nhưng vẫn phải thán phục, từ hai bàn tay trắng làm lên sự nghiệp một công ty lớn. Đứng thứ ba trong mười công ty có tiềm lực nhất.
Những cô gái quanh tôi rất xinh đẹp và mềm mại. Nhưng không ấm áp bằng vòng tay của anh. Không bền vững như đôi vai rộng lớn của anh.
- Tự bẻ cong yêu anh.
Tôi không có hứng thú với con trai ngoại trừ anh. Tôi chuẩn bị mọi kết hoạch lấy lòng anh. Nhưng anh xem như không thấy. Tôi đứng chờ anh, anh lại đi qua.
Tôi đợi trước cửa phòng anh thì anh không về.
Chúng tôi như đang chơi trò chơi. Anh yêu tôi chạy. Tôi yêu anh lại chạy.
Dù mọi người có cười nhạo tôi muốn leo lên giường của Tổng Giám Đốc thì tôi vẫn cười xem thường họ. Đúng tôi đang có ý định đó và sẽ thực hiện được nó. Thì sao? Có liên quan gì đến bọn họ chứ.
Anh đã từng vào bếp nấu ăn cho tôi. Từng ngồi đợi hàng tiếng đồng hồ chờ tôi đi học về. Chẳng lẽ, chỉ đứng đợi anh chưa tới một giờ mà tôi lại không làm được. Vậy thì quyết tâm leo lên giường anh nên bỏ đi thì hơn. Tôi cười nhạo chính mình. Muốn anh đến phát điên rồi.
Tôi cởi hai cúc áo sơ mi trước ngực ra. Trời oi bức thiệt. Nhìn hàng xe tập nập người tan làm. Họ đều nhìn tôi với anh mắt thương hại. Nhiều người tỏ ra khinh miệt tôi.
- Cậu vẫn nên bỏ cuộc đi. Tổng Giám Đốc sẽ không liếc nhìn một cái đâu.
Tôi không trả lời. Màn đêm buông xuống. Một chiếc xe đậu trước mặt tôi. Đôi giày cao cấp xuất hiện. Đôi chân săn chắc sau lớp quần tây thanh lịch. Tôi nuốt nước miếng cái ực.
Tôi không dám ngước mặt lên. Tôi sợ anh sẽ nói:
- Chúng ta đã không còn liên quan đến nhau nữa.
Hay đại loại như:
- Em muốn bao nhiêu tiền. Tôi đã chuẩn bị tâm lý.
Tôi đang chờ đợi sự sĩ nhục của anh. Gió lạnh lùa vào chiếc áo sơ mi khiến tôi lạnh run lên. Áo khoát hình như tôi đã để quên trên văn phòng. Lúc vội vàng chạy xuống. Sợ bỏ lỡ cơ hội gặp anh.
Đứng từ trên lầu cao tầng, Âu Thiên nhìn xuống bóng dáng gầy đang đứng dưới đó. Một tuần, kể từ ngày A Lạc tuyên bố trước cả công ty sẽ theo đuổi anh. Anh không tin. Trước đây, khi anh theo đuổi em ấy. Vẫn biết em yêu thích con gái không có cảm giác với mình. Vẫn cố chấp theo đuổi. Trả mọi giá để có 1 cái liếc nhìn của em. Anh đang trốn tránh. Phải. Anh cứ nghĩ đây chỉ là một giấc mơ đẹp. Như anh luôn mơ thấy em hằng đêm.
Anh có một tập đoàn công ty. Đứng trên cao này để em có thể nhìn thấy anh. Anh có đủ khả năng lo cho em suốt đời. Anh nói sẽ làm được. Còn em, đã yêu người khác tại sao lại đứng đó. Anh thật không hiểu em muốn gì.
Tất cả những gì anh làm đều không lay động được trái tim của em. Ánh mắt khinh bỉ em nhìn anh như một nhát dao. Đâm vào tim anh. Anh đang rất mâu thuẫn.
Ở trên cao mới biết. Khoảng cách giữa anh và em cứ như hai đầu của trái đất. Chỉ đơn giản là sếp và nhân viên mà thôi. Anh cố tình xuất hiện trước mặt em. Cố tình đi lại để em biết. Đây là địa bàn của anh. Không muốn thấy anh thì có thể lập tức đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất