Chương 4: Bất Ngờ Lớn.
Chuyện của hai người lan khắp công ty. Âu Thiên đã đánh dấu chủ quyền. Không thể để em bị bắt nạt. Mà có không đánh dấu đi nữa. Muốn ăn hiếp bảo bối của anh sao?
- Mơ đi.
Những người đó người tự giác xin nghỉ việc, người ở lại không ngừng khóc lóc nhìn công việc chất cao hơn núi. Chẳng khác nào, ép bọn họ nghỉ việc.
Người thông minh nịnh nọt A Lạc:
- A Lạc à, chúng tôi chỉ đùa tí thôi. Anh có thể bảo Tổng Giám Đốc buông tha hay giảm nhẹ hình phạt cho chúng tôi không?
A Lạc cười:
- Cũng được thôi. Chỉ cần các người biến khỏi mắt tôi càng xa càng tốt. Tôi sẽ suy nghĩ lại.
Đám người chửi ầm lên:
- Thằng chó chết.
A Lạc không quan tâm. Em còn phải làm xong việc nhanh. Để tối về nhà còn được ăn cơm. Những món mà Tổng Giám Đốc đại nhân đích thân làm cho em nữa.
Điều bất ngờ dành cho em không chỉ là một bữa cơm bình thường. Trên bàn còn có một chiếc đồng hồ số lượng có hạn nữa. Lạc rất thích kiểu dáng hiện đại này. Em đã thấy trên tạp trí thời trang tháng này. Trong bộ sưu tập lớn của thương hiệu nổi tiếng này. Có tiền chưa chắc mua được cái này. Tiếng cửa phòng mở ra. Anh chỉ quấy một chiếc khăn lông. Những giọt nước vẫn còn đọng lại trên người khiến anh thật mang hơi thở cấm dục. Em đỏ mặt cố gắng bình tĩnh hít thở. Anh hỏi:
- Em về lâu chưa? Anh chuẩn bị xong rồi. Ăn cơm đi kẻo đói.
Tôi bỏ cặp táp lên chiếc ghế cạnh đó và ngồi xuống bàn. Ánh mắt vẫn lưu luyến liếc nhìn anh. Anh chậm cười nói:
- Em thích không?
Giọng điệu của anh không giống như anh hỏi em về món ăn. Nghe sao vẫn thấy thật ám muội.
Em bất giác trả lời:
- Rất thích.
Bữa cơm kết thúc trong nụ hôn nồng nhiệt đến cả leo lên giường lúc nào em cũng không biết.
Anh đi làm sớm. Tiếng chuông cửa vang lên liên tục:
- Tinh.. tinh.. tinh
Khiến em khó chịu leo xuống giường. Đầu tóc rối bời. Quần áo không chỉnh tề. Mỗi cái quần cọc. Bước xuống giường theo quán tính. Mò đến cửa. Đầu óc mơ màng buồn ngủ không nghĩ đến ai sẽ đến.
Mở của ra, em bất ngờ khi thấy hai ông bà trung niên. Nhìn kỹ lại có nét giống một người. Em sực tỉnh mình đang ở nhà anh. Hai người trước mặt có thể là cha mẹ anh. Em xấu hổ đóng nhanh cửa lại. Nghĩ không ổn lại mở ra. Mời hai người vào nhà. Họ nhìn em với anh mắt kỳ quái.
Dấu vết những dấu hôn đỏ còn lưu lại đêm qua hiện rõ trước mặt hai người khiến em muốn đào lỗ để chui xuống.
Mời họ ngồi. Em nhanh chóng chạy lên phòng thay một bộ đồ thoải mái lịch sự hơn và nhanh nhất có thể chạy xuống. Vào bếp lấy nước.
Hai đôi mắt vẫn nhìn em liên tục không rỗi. Chắc họ có rất nhiều câu hỏi.
Em đặt hai ly nước xuống nhẹ nhàng.
- Con chào hai bác.
- Cậu là ai?
- Con là người yêu của anh.
- Tại sao không nghe nó nhắc đến?
Em bối rối vò tóc.
- Không tin bác có thể hỏi anh.
Chắc không ai mặt dày như tôi.
Nghĩ đến sớm muộn cũng gặp. Bây giờ gặp cũng tốt. Dù là hơi bất ngờ.
Cứ nghĩ họ sẽ phản đối kịch liệt.
Không ngờ họ vẫn bình tĩnh.
Trong lòng hai người ở nước ngoài nhiều năm nên cũng không thấy kỳ lạ khi nghe đến đồng tính nữa. Dù là con trai họ. Nhưng nếu nó đã chọn người này họ cũng không phản đối. Nhưng cậu nhóc này rõ chưa đủ tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên dù chiều cao vẫn rất cao nha.
- Cậu bao nhiêu tuổi?
- Dạ cháu hai mươi hai.
- Ồ!
Họ thật không ngờ nhìn mặt baby lại trưởng thành rồi. Họ cùng thở thào nhẹ nhõm.
- Quen lâu chưa?
- Dạ nhiều năm rồi.
Họ lại tiếp tục ngạc nhiên. Nhiều năm tuy biết con trai tự lập không có bạn gái. Lại không ngờ con trai họ lại yêu thích cậu con trai dễ thương trước mặt này. Hai người nhìn nhau cười.
- Gia đình con có biết không?
- Dạ chưa.
- Vậy bữa nào hai ta tới gặp mặt nói chuyện với gia đình con được chứ?
Thái độ họ xoay chuyển khiến em hơi hoang mang. Cứ tưởng sẽ bị đánh đuổi ra khỏi nhà hoặc sỉ nhục đủ loại.
Em cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu. Nhưng câu nói của họ khiến em bối rối.
- Dạ, để con nói với gia đình con trước.
Nghĩ trong đầu họ sẽ giết chết em mất. Ánh mắt u buồn khiến hai người trước mặt không biết phải làm sao với đứa nhỏ tội nghiệp này.
- Không sao? Từ từ cũng được.
Họ không nỡ gây áp lực lên bé trai dễ thương này. Nhìn là muốn cưng chiều. Không như thằng con mặt lạnh nhà họ. Tính đưa danh sách gặp mặt xem mắt hoặc nháo lên khóc lóc. Nhưng giờ không cần nữa rồi.
- Mời hai bác uống nước.
- Được.
- Con đang đi làm ở đâu?
- Dạ, con làm nhân viên trong công ty của anh.
Hai người cùng nhìn lên đồng hồ. Có lẽ, họ đến khiến cậu trễ giờ. Liền gọi điện thoại cho con trai họ:
- Chúng ta đang ở nhà con. Mau về.
Công việc làm sao quan trọng bằng đứa bé trước mặt đây.
Họ có một sự ăn ý đến kỳ lạ.
- Mơ đi.
Những người đó người tự giác xin nghỉ việc, người ở lại không ngừng khóc lóc nhìn công việc chất cao hơn núi. Chẳng khác nào, ép bọn họ nghỉ việc.
Người thông minh nịnh nọt A Lạc:
- A Lạc à, chúng tôi chỉ đùa tí thôi. Anh có thể bảo Tổng Giám Đốc buông tha hay giảm nhẹ hình phạt cho chúng tôi không?
A Lạc cười:
- Cũng được thôi. Chỉ cần các người biến khỏi mắt tôi càng xa càng tốt. Tôi sẽ suy nghĩ lại.
Đám người chửi ầm lên:
- Thằng chó chết.
A Lạc không quan tâm. Em còn phải làm xong việc nhanh. Để tối về nhà còn được ăn cơm. Những món mà Tổng Giám Đốc đại nhân đích thân làm cho em nữa.
Điều bất ngờ dành cho em không chỉ là một bữa cơm bình thường. Trên bàn còn có một chiếc đồng hồ số lượng có hạn nữa. Lạc rất thích kiểu dáng hiện đại này. Em đã thấy trên tạp trí thời trang tháng này. Trong bộ sưu tập lớn của thương hiệu nổi tiếng này. Có tiền chưa chắc mua được cái này. Tiếng cửa phòng mở ra. Anh chỉ quấy một chiếc khăn lông. Những giọt nước vẫn còn đọng lại trên người khiến anh thật mang hơi thở cấm dục. Em đỏ mặt cố gắng bình tĩnh hít thở. Anh hỏi:
- Em về lâu chưa? Anh chuẩn bị xong rồi. Ăn cơm đi kẻo đói.
Tôi bỏ cặp táp lên chiếc ghế cạnh đó và ngồi xuống bàn. Ánh mắt vẫn lưu luyến liếc nhìn anh. Anh chậm cười nói:
- Em thích không?
Giọng điệu của anh không giống như anh hỏi em về món ăn. Nghe sao vẫn thấy thật ám muội.
Em bất giác trả lời:
- Rất thích.
Bữa cơm kết thúc trong nụ hôn nồng nhiệt đến cả leo lên giường lúc nào em cũng không biết.
Anh đi làm sớm. Tiếng chuông cửa vang lên liên tục:
- Tinh.. tinh.. tinh
Khiến em khó chịu leo xuống giường. Đầu tóc rối bời. Quần áo không chỉnh tề. Mỗi cái quần cọc. Bước xuống giường theo quán tính. Mò đến cửa. Đầu óc mơ màng buồn ngủ không nghĩ đến ai sẽ đến.
Mở của ra, em bất ngờ khi thấy hai ông bà trung niên. Nhìn kỹ lại có nét giống một người. Em sực tỉnh mình đang ở nhà anh. Hai người trước mặt có thể là cha mẹ anh. Em xấu hổ đóng nhanh cửa lại. Nghĩ không ổn lại mở ra. Mời hai người vào nhà. Họ nhìn em với anh mắt kỳ quái.
Dấu vết những dấu hôn đỏ còn lưu lại đêm qua hiện rõ trước mặt hai người khiến em muốn đào lỗ để chui xuống.
Mời họ ngồi. Em nhanh chóng chạy lên phòng thay một bộ đồ thoải mái lịch sự hơn và nhanh nhất có thể chạy xuống. Vào bếp lấy nước.
Hai đôi mắt vẫn nhìn em liên tục không rỗi. Chắc họ có rất nhiều câu hỏi.
Em đặt hai ly nước xuống nhẹ nhàng.
- Con chào hai bác.
- Cậu là ai?
- Con là người yêu của anh.
- Tại sao không nghe nó nhắc đến?
Em bối rối vò tóc.
- Không tin bác có thể hỏi anh.
Chắc không ai mặt dày như tôi.
Nghĩ đến sớm muộn cũng gặp. Bây giờ gặp cũng tốt. Dù là hơi bất ngờ.
Cứ nghĩ họ sẽ phản đối kịch liệt.
Không ngờ họ vẫn bình tĩnh.
Trong lòng hai người ở nước ngoài nhiều năm nên cũng không thấy kỳ lạ khi nghe đến đồng tính nữa. Dù là con trai họ. Nhưng nếu nó đã chọn người này họ cũng không phản đối. Nhưng cậu nhóc này rõ chưa đủ tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên dù chiều cao vẫn rất cao nha.
- Cậu bao nhiêu tuổi?
- Dạ cháu hai mươi hai.
- Ồ!
Họ thật không ngờ nhìn mặt baby lại trưởng thành rồi. Họ cùng thở thào nhẹ nhõm.
- Quen lâu chưa?
- Dạ nhiều năm rồi.
Họ lại tiếp tục ngạc nhiên. Nhiều năm tuy biết con trai tự lập không có bạn gái. Lại không ngờ con trai họ lại yêu thích cậu con trai dễ thương trước mặt này. Hai người nhìn nhau cười.
- Gia đình con có biết không?
- Dạ chưa.
- Vậy bữa nào hai ta tới gặp mặt nói chuyện với gia đình con được chứ?
Thái độ họ xoay chuyển khiến em hơi hoang mang. Cứ tưởng sẽ bị đánh đuổi ra khỏi nhà hoặc sỉ nhục đủ loại.
Em cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu. Nhưng câu nói của họ khiến em bối rối.
- Dạ, để con nói với gia đình con trước.
Nghĩ trong đầu họ sẽ giết chết em mất. Ánh mắt u buồn khiến hai người trước mặt không biết phải làm sao với đứa nhỏ tội nghiệp này.
- Không sao? Từ từ cũng được.
Họ không nỡ gây áp lực lên bé trai dễ thương này. Nhìn là muốn cưng chiều. Không như thằng con mặt lạnh nhà họ. Tính đưa danh sách gặp mặt xem mắt hoặc nháo lên khóc lóc. Nhưng giờ không cần nữa rồi.
- Mời hai bác uống nước.
- Được.
- Con đang đi làm ở đâu?
- Dạ, con làm nhân viên trong công ty của anh.
Hai người cùng nhìn lên đồng hồ. Có lẽ, họ đến khiến cậu trễ giờ. Liền gọi điện thoại cho con trai họ:
- Chúng ta đang ở nhà con. Mau về.
Công việc làm sao quan trọng bằng đứa bé trước mặt đây.
Họ có một sự ăn ý đến kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất