Cho Em Được Yêu Anh

Chương 5: Kết Hôn

Trước
Anh nhận được điện thoại liền bàn giao công việc cho cô thư ký rồi lao nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Vừa lái xe anh vừa lo sợ. Sợ ba mẹ sẽ làm khó dễ cho cậu. Sợ ai kia bị hù dọa mà chạy mất dép.

Mở cửa ra, anh vội vàng bước vào phòng khách. Ba mẹ anh đang ngồi đối diện với cậu. Gương mặt nghiêm trang.

Cậu thì ánh mắt lấp lánh nhìn anh. Cứu tinh xuất hiện. Cậu không thể chống đỡ sự nhiệt tình của ba mẹ anh nữa rồi. Anh hãy nhanh tới giúp cậu đi.

Anh chưa kịp mở miệng thì ba mẹ anh đã nói trước:

- Bọn ta không đồng ý với mối quan hệ của hai đứa.

Anh nhăn mày suy nghĩ nên thuyết phục ba mẹ mình như thế nào thì một bàn tay nhẹ kéo anh ngồi xuống ghế.

Gương mặt lo lắng nhìn anh như con mèo con tội nghiệp sắp bị bỏ rơi. Thật ra cậu muốn nói với anh:

- Gật đầu đi anh. Nhưng bị anh hiểu lầm. Bọn họ chỉ là tình một đêm, tình nhân hay đại loại cũng không phải như ba mẹ anh nghĩ.

Anh dứt khoát nói:

- Con nhất định phải ở cùng em ấy. Ngày mai con sẽ đưa em ấy qua Mỹ đăng ký kết hôn.

Đôi mắt đọng nước mắt nhìn anh. Cậu cảm thấy mình rất vui và bất ngờ. Anh là đang nghiêm túc. Không phải ăn rồi vứt bỏ cậu.

Nhưng anh lại cảm thấy bất an.

- Em đừng khóc. Anh sai rồi. Anh nên hỏi ý kiến của em trước. Chúng ta sẽ mãi ở cùng nhau được không? Em không nói tức là đồng ý.

Ba mẹ anh bật cười với suy nghĩ ngốc nghếch của đứa con trai.

Ai lại đi cầu hôn kiểu vậy chứ. Ít nhất phải có nhẫn có hoa nha.

Anh thật oan uổng. Nếu ba mẹ anh không xuất hiện bất ngờ thì anh đã đặt sẵn nhà hàng và chuẩn bị đầy đủ màn cầu hôn hoành tráng rồi.

- Em đồng ý.

Anh ôm cậu xoay vòng vòng.



- Nhanh bỏ em xuống.

Cậu ngại ngùng nói.

Sau khi hai người qua Mỹ làm thủ tục đăng ký kết hôn. Cầm giấy kết hôn trên tay. Anh cười ngây ngô.

- Em là của anh rồi.

- Ngốc.

Hôn lễ được tổ chức đơn giản ở bãi biển cùng bạn bè thân quen của hai người.

Đêm tân hôn bắt đầu bằng một nụ hôn nóng bỏng và cuồng nhiệt. Tiếng áo quần cọ sát vào nhau. Thân nhiệt cả hai cùng tăng dần với tiếng thở gấp.

Môi lưỡi cả hai quấn quýt lấy nhau không rời. Bàn tay anh không ngừng thăm dò từng chút từng chút lên làn da trắng nõn của cậu, đốt lên ngọn lửa lan khắp các vùng trên cơ thể nhạy cảm của cậu dần dần sang hồng đỏ.

Tay cậu đặt lên cổ của anh, luồng vào mái tóc khiến anh run lên. Cổ là nơi mẫn cảm của anh.

Cậu cười khanh khách.

- Em dám cười.

Anh bế cậu ném lên chiếc giường phủ đầy những cánh hoa hồng đỏ. Căn phòng được chiếu sáng bằng những ngọn nến lung linh mờ ảo. Cậu thật xinh đẹp. Anh như muốn bùng nổ lập tức tiến vào cậu nhưng kìm nén ôm cậu rên rỉ:

- Anh sẽ cho em đêm tân hôn khó quên nhất trong đời.

Anh hôn lên ngón chân rồi đi chuyển dần lên trên. Lướt nhẹ qua cậu bé của cậu. Như khiêu khích. Chậm rãi hôn lên cổ và ấn lên đôi môi sưng đỏ một nụ hôn như sợ đây chỉ là ảo giác.

Cậu muốn chửi con mẹ nó khó chịu. Cảm giác nụ hôn của anh đi tới đâu là cậu lại hồi hộp đến đó. Tim đập bang bang như trống vang.

- Cho... em

Anh mỉm cười như một ác ma. Đêm nay còn rất dài.

Tiếng rên rỉ cùng thở dốc khiến cả căn phòng đầy ám muội.

Cậu nằm trên chiếc giường toàn thân đầy những dấu xanh tím đến dọa người phía dưới đau nhức mà tức điên người.

Ngón tay được bôi trơn bằng thuốc mỡ lạnh lẽo nhẹ đâm sâu vào hậu huyệt của cậu.



Cậu liếc mắt nhìn ai kia đang nhìn chằm chằm vào cậu như muốn ăn tươi nuốt sống cậu mà rùng mình.

Nhắm mắt tự nhủ với lòng là không được mềm lòng.

Đến khi cảm nhận được thứ thô to chọc vào mông của mình thì cậu gầm lên:

- Cút.

Một tuần liền cậu không được nghỉ ngơi. Hoa cúc muốn nát bét chỉ vì anh như bị bỏ đói ba năm. Hại cậu không thể bước xuống giường.

- Được, em đừng tức giận.

Cậu đau đầu vỗ trán. Nhớ đến cảm giác đau đớn cùng vui sướng khiến cậu trầm mê. Gương mặt tức khắc đỏ bừng. Không ngờ cậu có thể dâm đãng như vậy. Bị làm đến ngất lên ngất xuống vài lần. Eo đau mỏi nhắc nhở cậu phải thật tỉnh táo.

- Lăn.

Anh vui vẻ như được ăn kẹo.

- Để anh lăn.

Căn phòng lại một hồi ngập tràn mùi vị tình ái.

- Á.. đau.. bỏ em ra.

* * * đừng ngừng lại.. nhanh..

- Hu hu.. Á.. ư..

Sau một giờ tiếng hét to như phá lỗ tai vang lên:

- Em bảo anh lăn ra ngoài.

Tổng giám đốc gương mặt âm u bước vào văn phòng. Nhân viên ai nấy đều sợ hãi.

Anh đang rất bực bội vì từ tuần trăng mật trở về anh bị đá ra khỏi phòng.[/book]

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước