Chương 20: Yêu
Khẽ thở dài bất lực, cậu nhìn cô rồi nói:
- Được rồi, không phải cậu nói là làm bài tập nhóm sao?
Dương Thần cười cười, kiểu cách ngang ngược này của cô quả thật là có một không hai.
- À phải rồi, xém tí nữa là tớ quên mất! Mau đi thôi!
Diệp Khả Như hào hứng sau đó nắm tay cậu kéo vào tiệm đồ ngọt.
............
- Này Khả Như cậu cảm thấy bài.....
Dương Thần tay cầm cuốn tập khẽ nghiêng qua cho bạn mình xem. Nhưng tiếc thay, tâm trí của cô nàng dường như là đang lạc về phương nào đơ...
- Khả Như! Khả Như!
- Hả? Sao, sao cơ?
Diệp Khả Như ngơ ngác, hai mắt tròn xoe ngờ nghệch nhìn cậu.
- Công chúa à! Cho tớ xin đi, rốt cuộc tâm trí cậu đang ở đâu vậy chứ?
Dương Thần lại thở dài, biểu cảm không nói nên lời nhìn cô bạn.
Xem ra khi ở cạnh Khả Như, số lần cậu thở dài hơn lúc trước rất nhiều thì phải.....
- Nè, Dương Thần.....Cậu có yêu ai chưa?
Dương Thần khẽ bất động, ánh mắt ngưng trệ nhìn bạn mình.
Yêu sao? Cái tình cảm đang dâng trào trong lòng cậu đối với anh tiểu Nghi.... liệu có phải là yêu?
- Tớ....cũng không biết nữa....
Câu đặt ly nước xuống, ánh mắt vô thức hướng ra ngoài ô cửa.
Khoảng cách giữa cậu và anh ấy không chỉ là một tấm kính cửa sổ....
- Còn tớ....thì tớ đã yêu người ấy từ rất lâu rồi...
Diệp Khả Như cười ngượng, ánh mắt lấp lánh nhớ đến người mình thương.
- Là...anh Thừa Nam gì đó?
Dương Thần xoay lại bất chợt hỏi.
- Phải....hả? Sao cậu lại biết?
Giây trước còn tỏ ra thẹn thùng giây sau Diệp Khả Như đã bàng hoàng mà trừng mắt nhìn cậu.
Cái gì chứ? Làm sao mà A Thần biết được người cô yêu?
Nhìn biểu cảm hoài nghi của người đối diện, Dương Thần cảm thấy có chút buồn cười.
Cái cô nhóc này, sao lại dễ quên như thế không biết!
- Lý do tớ biết được đều là do cậu cả!
- Tớ? Tớ sao?
Cô nàng lại tiếp tục trưng ra khuôn mặt ngơ ngác không hiểu gì.
- Haiz...thật là hết nói nổi cậu! Lý do mà tớ biết không phải do cậu ngày nào cũng nhắc đến tên anh ấy hay sao?
- Nhắc? Tớ bộ có nhắc đến anh ấy hả?
Diệp Khả Như cau mày....khuôn mặt cố khơi gợi trí nhớ những thứ mình đã nói....
"*Nè A Thần, cậu có biết gì không? Hôm qua anh tiểu Nam làm rất nhiều món tớ thích ăn đó! Á, tớ yêu anh ấy chết mất!!!"
"Nè A Thần, hôm nay cậu xin giáo viên cho tớ nghỉ nha!!! Cái người tên Dương Thừa Nam kia không biết yêu thương bản thân mình gì hết, bây giờ tớ phải đến bệnh viện dạy cho anh ấy một bài học!"
" Hả? Cái vòng này sao? Là anh tiểu Nam tặng đó! Đẹp lắm phải không? Có phải rất ghen tỵ với tớ không*??"
Cô nhớ rồi....tất cả những gì cô kể....đều dính dáng đến người kia hết....
- Xem ra là cậu đã nhớ....
- Á, cậu làm tớ ngại chết đi được!!!
- Mà nè A Thần còn cậu thì sao?
Diệp Khả Như bỏ cảm giác ngượng nghịu qua một bên mà to tròn mắt hỏi.
- Tớ không biết....liệu tình cảm đó có gọi là yêu hay không....
Cậu ngập ngừng. Ánh mắt chất chứa toàn phiền não.
- Tớ cảm thấy ở cạnh anh ấy rất vui....cảm giác hạnh phúc đến lạ thường. Lúc đầu khi xa anh ấy tớ chỉ thấy nhớ nhớ nhưng rồi khi không gặp một thời gian thì lại thấy trống trải đến ngột ngạt...Dù vậy....tuy anh ấy đã trở lại nhưng tớ lại có cảm giác khoảng cách của chúng tớ vô cùng xa.....xa đến nỗi tớ không thể nào chạm đến....
Dương Thần cười cười, trong tâm trí thoáng hiện lên cậu bé tiểu Nghi năm nào....
A....Thời gian quả nhiên là tàn nhẫn như vậy....
- Tớ có thể chắc chắn....cậu đã yêu người ta tồi
Diệp Khả Như sau một hồi im lặng lắng nghe cậu trải lòng thì liền khẳng định.
Vì sao cô có thể chắc chắn ư? Vì cô cũng từng có cảm giác giống A Thần...nhưng mà giữa cô và anh tiểu Nam lại không tệ như vậy....nếu có chỗ nào không thích hợp thì đều là tại cái người mặt lạnh đó!!
- Ắt xì!!
- Giám đốc, hình như ngài cảm mạo rồi!
- Không có gì! Mau lo làm việc của cậu đi!
Kỳ lạ....Sao cứ cảm thấy....có ai đang nhắc đến mình thì phải?
Quay lại chỗ hai người...
- Vậy sao....tớ cũng nghĩ như cậu...
Dương Thần không quá bất ngờ với đáp án mà bạn mình đưa ra vì vỡ lẽ...cậu cũng đã từng suy nghĩ như vậy...nhưng rồi.... đều tự chính cậu cắt đứt tất cả.......
- Có phải....người cậu nói là cái anh chàng bên ngoài hay không?
"......"
- Haiz....
- Cậu....không cảm thấy tớ kỳ lạ sao?
Dương Thần bất chợt hỏi.
- Kỳ lạ? Kỳ lạ ở chỗ nào cơ?
- Thì là....chuyện tớ thích con trai...
Tuy cậu biết thế giới hiện đại chuyện đồng tính luyến ái không phải là ít nhưng dẫu vậy vẫn còn rất nhiều người không tán thành chuyện yêu đương đồng giới thậm chí là cảm thấy kinh tởm....do đó khi nhìn thấy sự bình thản của Khả Như cậu có chút bất ngờ....dù cậu biết bạn mình không phải người quá đáng nhưng chấp nhận nhanh như vậy thì có chút là lạ....
- Có gì đâu chứ! Tớ thấy bình thường mà! Cậu yêu ai đó là quyền của cậu, những kẻ rảnh rỗi không có việc gì làm thì mới rảnh đi sôi mối, tớ hả, không có dư thời gian như mấy người đó đâu! Vả lại, yêu đương đồng giới cũng chẳng có gì sai! Đó vốn là cảm xúc của con người, mà cảm xúc thì làm sao có thể bắt buộc nó thành thế này, thế kia cho được!
Diệp Khả Như hùng hổ nói ra quan điểm của mình. Cô là một người vô cùng yêu thích những cặp đôi boyloves, chưa kể....lần đầu tiên gặp A Thần cô đã đoán ra bạn mình là nằm dưới rồi.....
- Được rồi, không phải cậu nói là làm bài tập nhóm sao?
Dương Thần cười cười, kiểu cách ngang ngược này của cô quả thật là có một không hai.
- À phải rồi, xém tí nữa là tớ quên mất! Mau đi thôi!
Diệp Khả Như hào hứng sau đó nắm tay cậu kéo vào tiệm đồ ngọt.
............
- Này Khả Như cậu cảm thấy bài.....
Dương Thần tay cầm cuốn tập khẽ nghiêng qua cho bạn mình xem. Nhưng tiếc thay, tâm trí của cô nàng dường như là đang lạc về phương nào đơ...
- Khả Như! Khả Như!
- Hả? Sao, sao cơ?
Diệp Khả Như ngơ ngác, hai mắt tròn xoe ngờ nghệch nhìn cậu.
- Công chúa à! Cho tớ xin đi, rốt cuộc tâm trí cậu đang ở đâu vậy chứ?
Dương Thần lại thở dài, biểu cảm không nói nên lời nhìn cô bạn.
Xem ra khi ở cạnh Khả Như, số lần cậu thở dài hơn lúc trước rất nhiều thì phải.....
- Nè, Dương Thần.....Cậu có yêu ai chưa?
Dương Thần khẽ bất động, ánh mắt ngưng trệ nhìn bạn mình.
Yêu sao? Cái tình cảm đang dâng trào trong lòng cậu đối với anh tiểu Nghi.... liệu có phải là yêu?
- Tớ....cũng không biết nữa....
Câu đặt ly nước xuống, ánh mắt vô thức hướng ra ngoài ô cửa.
Khoảng cách giữa cậu và anh ấy không chỉ là một tấm kính cửa sổ....
- Còn tớ....thì tớ đã yêu người ấy từ rất lâu rồi...
Diệp Khả Như cười ngượng, ánh mắt lấp lánh nhớ đến người mình thương.
- Là...anh Thừa Nam gì đó?
Dương Thần xoay lại bất chợt hỏi.
- Phải....hả? Sao cậu lại biết?
Giây trước còn tỏ ra thẹn thùng giây sau Diệp Khả Như đã bàng hoàng mà trừng mắt nhìn cậu.
Cái gì chứ? Làm sao mà A Thần biết được người cô yêu?
Nhìn biểu cảm hoài nghi của người đối diện, Dương Thần cảm thấy có chút buồn cười.
Cái cô nhóc này, sao lại dễ quên như thế không biết!
- Lý do tớ biết được đều là do cậu cả!
- Tớ? Tớ sao?
Cô nàng lại tiếp tục trưng ra khuôn mặt ngơ ngác không hiểu gì.
- Haiz...thật là hết nói nổi cậu! Lý do mà tớ biết không phải do cậu ngày nào cũng nhắc đến tên anh ấy hay sao?
- Nhắc? Tớ bộ có nhắc đến anh ấy hả?
Diệp Khả Như cau mày....khuôn mặt cố khơi gợi trí nhớ những thứ mình đã nói....
"*Nè A Thần, cậu có biết gì không? Hôm qua anh tiểu Nam làm rất nhiều món tớ thích ăn đó! Á, tớ yêu anh ấy chết mất!!!"
"Nè A Thần, hôm nay cậu xin giáo viên cho tớ nghỉ nha!!! Cái người tên Dương Thừa Nam kia không biết yêu thương bản thân mình gì hết, bây giờ tớ phải đến bệnh viện dạy cho anh ấy một bài học!"
" Hả? Cái vòng này sao? Là anh tiểu Nam tặng đó! Đẹp lắm phải không? Có phải rất ghen tỵ với tớ không*??"
Cô nhớ rồi....tất cả những gì cô kể....đều dính dáng đến người kia hết....
- Xem ra là cậu đã nhớ....
- Á, cậu làm tớ ngại chết đi được!!!
- Mà nè A Thần còn cậu thì sao?
Diệp Khả Như bỏ cảm giác ngượng nghịu qua một bên mà to tròn mắt hỏi.
- Tớ không biết....liệu tình cảm đó có gọi là yêu hay không....
Cậu ngập ngừng. Ánh mắt chất chứa toàn phiền não.
- Tớ cảm thấy ở cạnh anh ấy rất vui....cảm giác hạnh phúc đến lạ thường. Lúc đầu khi xa anh ấy tớ chỉ thấy nhớ nhớ nhưng rồi khi không gặp một thời gian thì lại thấy trống trải đến ngột ngạt...Dù vậy....tuy anh ấy đã trở lại nhưng tớ lại có cảm giác khoảng cách của chúng tớ vô cùng xa.....xa đến nỗi tớ không thể nào chạm đến....
Dương Thần cười cười, trong tâm trí thoáng hiện lên cậu bé tiểu Nghi năm nào....
A....Thời gian quả nhiên là tàn nhẫn như vậy....
- Tớ có thể chắc chắn....cậu đã yêu người ta tồi
Diệp Khả Như sau một hồi im lặng lắng nghe cậu trải lòng thì liền khẳng định.
Vì sao cô có thể chắc chắn ư? Vì cô cũng từng có cảm giác giống A Thần...nhưng mà giữa cô và anh tiểu Nam lại không tệ như vậy....nếu có chỗ nào không thích hợp thì đều là tại cái người mặt lạnh đó!!
- Ắt xì!!
- Giám đốc, hình như ngài cảm mạo rồi!
- Không có gì! Mau lo làm việc của cậu đi!
Kỳ lạ....Sao cứ cảm thấy....có ai đang nhắc đến mình thì phải?
Quay lại chỗ hai người...
- Vậy sao....tớ cũng nghĩ như cậu...
Dương Thần không quá bất ngờ với đáp án mà bạn mình đưa ra vì vỡ lẽ...cậu cũng đã từng suy nghĩ như vậy...nhưng rồi.... đều tự chính cậu cắt đứt tất cả.......
- Có phải....người cậu nói là cái anh chàng bên ngoài hay không?
"......"
- Haiz....
- Cậu....không cảm thấy tớ kỳ lạ sao?
Dương Thần bất chợt hỏi.
- Kỳ lạ? Kỳ lạ ở chỗ nào cơ?
- Thì là....chuyện tớ thích con trai...
Tuy cậu biết thế giới hiện đại chuyện đồng tính luyến ái không phải là ít nhưng dẫu vậy vẫn còn rất nhiều người không tán thành chuyện yêu đương đồng giới thậm chí là cảm thấy kinh tởm....do đó khi nhìn thấy sự bình thản của Khả Như cậu có chút bất ngờ....dù cậu biết bạn mình không phải người quá đáng nhưng chấp nhận nhanh như vậy thì có chút là lạ....
- Có gì đâu chứ! Tớ thấy bình thường mà! Cậu yêu ai đó là quyền của cậu, những kẻ rảnh rỗi không có việc gì làm thì mới rảnh đi sôi mối, tớ hả, không có dư thời gian như mấy người đó đâu! Vả lại, yêu đương đồng giới cũng chẳng có gì sai! Đó vốn là cảm xúc của con người, mà cảm xúc thì làm sao có thể bắt buộc nó thành thế này, thế kia cho được!
Diệp Khả Như hùng hổ nói ra quan điểm của mình. Cô là một người vô cùng yêu thích những cặp đôi boyloves, chưa kể....lần đầu tiên gặp A Thần cô đã đoán ra bạn mình là nằm dưới rồi.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất