Chương 28: Tức giận
Thứ nghịch tử!
Dương Quyền Triết tức giận quát lớn.
- Ông làm cái gì vậy hả?
Ninh Thủy Nhi một bên thấy con trai mình bị đánh cũng không nghĩ nhiều mà đứng trước che chắn cho cậu.
- Bà nhìn nó nói chuyện đi! Có phải là muốn tạo phản rồi không? Càng lúc càng không xem người làm ba như tôi ra gì!
Dương Quyền Triết không kiên nể gì mà nạt nộ với vợ mình.
"Chết tiệt, một lũ phiền phức! Thật chướng mắt!"
- Ông...ông...
Ninh Thủy Nhi nhìn thấy biểu cảm của người kia cũng không tránh khỏi sợ hãi, bà ta ấp úng, giọng nói cứ thế bị nghẹn ngay cổ họng không thể cất lên một lời nào.
- Hừ, đồ vô dụng!
Dương Quyền Triết phát ngán khi nhìn sự sợ hãi trong mắt vợ mình. Ông ta khinh bỉ, ánh mắt nhìn Ninh Thủy Nhi tựa một thứ gì đó tầm thường thấp kém.
- Ông chủ, bên đối tác vừa mới gửi số liệu mới tới! Họ nói cần gặp chúng ta để bàn kỹ hơn về bản kế hoạch!
An Lâm Hy một bên đến gần chậm rãi nói.
- Đi thôi!
Dương Quyền Triết cau mày, giọng nói lạnh tanh vang lên rồi ông ta cũng quay lưng rời đi.
"Đúng là lũ vô dụng!"
An Lâm Hy nhìn bà chủ và cậu chủ nhỏ đứng như pho tượng cũng chỉ có thể thở dài bất lực.
Buổi đấu giá hôm nay xem ra đã ảnh hưởng đến tâm trạng của ông chủ không ít. Chưa kể đến chuyện của thằng nhóc Phạm Thụy Nghi kia....
An Lâm Hy khẽ đưa mắt nhìn chàng trai đang đứng bất động, trong con ngươi lãnh đạm thoáng hiện ra tia thương cảm.
Dù có ra sao...cậu chủ vẫn là người vô tội....
- Bà chủ, cậu chủ, tôi đi trước!
Khẽ cúi đầu, An Lâm Hy nói xong cũng không chần chừ mà rời đi.
Thoáng chốc trong không gian yên ắng chỉ còn lại hai mẹ con cùng một vài người làm bị dọa cho kinh hãi.
Ông chủ thật đáng sợ!
- A Thần...con...con có sao không?
Ninh Thủy Nhi nghẹn ngào đưa tay nâng mặt cậu lên mà nhìn.
Dấu tay hiện rõ như vậy, châc chắn là lực đánh không hề nhẹ...
Nhìn dấu vết ửng đỏ trên mặt cậu, trái tim người làm mẹ như bà ta tựa bị xé nát thành từng mãnh.
Mắt bà ta vươn lệ, định nói gì đó thì giọng cậu đã đều đều vang lên.
- Con không sao! Mẹ không cần lo lắng!
Dương Thần khẽ gạt tay mẹ mình ra, sau đó cũng quay lưng mà bước lên lầu.
- A Thần...
Ninh Thủy Nhi nghẹn ngào gọi cậu, ánh mắt mất mát đau thương không chút che giấu mà vô cùng hiện rõ.
Rõ ràng là hai mẹ con với nhau nhưng khoảng cách lại xa lạ đến mức đau lòng.
A Thần....con vẫn còn giận người làm mẹ này lắm có phải không?
..........
"Ông ấy vẫn luôn cố chấp như vậy..."
Dương Thần thở dài, sau đó lười biếng mà ngã lưng xuống giường.
"Đến bao giờ ông ấy mới biết lỗi sai của mình cơ chứ?"
Vù!
Một cơn gió khẽ thổi ngang qua cửa sổ thu hút sự chú ý của cậu.
Dương Thần ngước mắt nhìn, sau đó đứng lên đến gần ô cửa.
Thật thoải mái!
Cảm nhận làn gió thổi vào cơ thể cứ như hòa huyện vào từng tế bào khiến đầu óc cậu có chút thư giãn.
Nếu tất cả phiền não đều có thể bị gió cuốn trôi thì tốt biết mấy....
Bịch!
Do chút lơ đãng nên cánh tay cậu vô tình làm rơi khung hình trên bàn xuống đất.
Nhanh chóng cúi xuống nhặt thứ kia lên.
Cậu xem xét kỹ lưỡng chắc chắn nó không bị hư tổn gì rồi mới nhẹ nhàng mỉm cười thả lỏng.
- May thật...
Khẽ lẩm bẩm, sau đó đặt khung hình lại nơi vị trí cũ. Cậu xoay đầu về phía ô cửa rồi nhẹ nhàng nhắm mắt tiếp tục cảm nhận hương vị thanh thản mà thiên nhiên ban tặng.
Nụ cười bây giờ trên môi cậu nó không rực rỡ cũng chẳng quá chói sáng nhưng nó lại mang một sự yên bình đến kỳ lạ.
Cứ như cậu được hòa vào làn gió cùng nó bay lượn trên những đám mây trắng bồng bềnh một cách tự do tự tại không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì trên đời.
Và nụ cười ấy có gì đó rất giống với cậu nhóc bên phải trong khung hình cậu vừa mới nhặt lên.
Cậu nhóc đó miệng khẽ cười mỉm, trên lưng lại cõng một cậu bé khác xem chừng là nhỏ hơn mình vài tuổi.
Ánh mắt của hai đứa trẻ trong khung hình ấy ngây ngô và hồn nhiên đến đỗi lạ thường. Cứ như thế giới này không có chuyện đau thương mất mát.
Chỉ là thời gian lại rất tàn nhẫn, cậu bé ngây ngô năm nào phút chốc đã trở thành một người lạnh lùng vô cảm bởi hận thù trong lòng cậu ta nuôi dưỡng. Cậu ta bây giờ chẳng còn những nụ cười yên bình, thanh thản, cái nhếch môi bên miệng chỉ như một thói quen trên cơ mặt khiến mọi người nhận ra cậu ta cũng có cảm xúc. Nhưng thứ cảm xúc đó lại vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi nó không khác gì một thứ được lập trình sẵn.
Còn ánh mắt từng lấp lánh ánh sáng vô tận bây giờ lại chỉ còn là sự băng lãnh u tối....
Và Dương Thần cũng vậy...
Cậu không thay đổi nhiều như Phạm Thụy Nghi bởi lẽ cậu không trải qua những chuyện như hắn.
Nhưng đâu đó trong trái tim và cảm xúc của người con trai kia đã xuất hiện một vết thương lớn khiến cậu vô thức đeo lên chiếc mặt giả tạo để tự bảo vệ cho chính mình.
Đôi mắt cậu đã từng ánh lên sự tin tưởng hạnh phúc vậy mà giờ đây nó chẳng còn gì ngoài sự lãnh đạm ưu khuất.....
Dương Quyền Triết tức giận quát lớn.
- Ông làm cái gì vậy hả?
Ninh Thủy Nhi một bên thấy con trai mình bị đánh cũng không nghĩ nhiều mà đứng trước che chắn cho cậu.
- Bà nhìn nó nói chuyện đi! Có phải là muốn tạo phản rồi không? Càng lúc càng không xem người làm ba như tôi ra gì!
Dương Quyền Triết không kiên nể gì mà nạt nộ với vợ mình.
"Chết tiệt, một lũ phiền phức! Thật chướng mắt!"
- Ông...ông...
Ninh Thủy Nhi nhìn thấy biểu cảm của người kia cũng không tránh khỏi sợ hãi, bà ta ấp úng, giọng nói cứ thế bị nghẹn ngay cổ họng không thể cất lên một lời nào.
- Hừ, đồ vô dụng!
Dương Quyền Triết phát ngán khi nhìn sự sợ hãi trong mắt vợ mình. Ông ta khinh bỉ, ánh mắt nhìn Ninh Thủy Nhi tựa một thứ gì đó tầm thường thấp kém.
- Ông chủ, bên đối tác vừa mới gửi số liệu mới tới! Họ nói cần gặp chúng ta để bàn kỹ hơn về bản kế hoạch!
An Lâm Hy một bên đến gần chậm rãi nói.
- Đi thôi!
Dương Quyền Triết cau mày, giọng nói lạnh tanh vang lên rồi ông ta cũng quay lưng rời đi.
"Đúng là lũ vô dụng!"
An Lâm Hy nhìn bà chủ và cậu chủ nhỏ đứng như pho tượng cũng chỉ có thể thở dài bất lực.
Buổi đấu giá hôm nay xem ra đã ảnh hưởng đến tâm trạng của ông chủ không ít. Chưa kể đến chuyện của thằng nhóc Phạm Thụy Nghi kia....
An Lâm Hy khẽ đưa mắt nhìn chàng trai đang đứng bất động, trong con ngươi lãnh đạm thoáng hiện ra tia thương cảm.
Dù có ra sao...cậu chủ vẫn là người vô tội....
- Bà chủ, cậu chủ, tôi đi trước!
Khẽ cúi đầu, An Lâm Hy nói xong cũng không chần chừ mà rời đi.
Thoáng chốc trong không gian yên ắng chỉ còn lại hai mẹ con cùng một vài người làm bị dọa cho kinh hãi.
Ông chủ thật đáng sợ!
- A Thần...con...con có sao không?
Ninh Thủy Nhi nghẹn ngào đưa tay nâng mặt cậu lên mà nhìn.
Dấu tay hiện rõ như vậy, châc chắn là lực đánh không hề nhẹ...
Nhìn dấu vết ửng đỏ trên mặt cậu, trái tim người làm mẹ như bà ta tựa bị xé nát thành từng mãnh.
Mắt bà ta vươn lệ, định nói gì đó thì giọng cậu đã đều đều vang lên.
- Con không sao! Mẹ không cần lo lắng!
Dương Thần khẽ gạt tay mẹ mình ra, sau đó cũng quay lưng mà bước lên lầu.
- A Thần...
Ninh Thủy Nhi nghẹn ngào gọi cậu, ánh mắt mất mát đau thương không chút che giấu mà vô cùng hiện rõ.
Rõ ràng là hai mẹ con với nhau nhưng khoảng cách lại xa lạ đến mức đau lòng.
A Thần....con vẫn còn giận người làm mẹ này lắm có phải không?
..........
"Ông ấy vẫn luôn cố chấp như vậy..."
Dương Thần thở dài, sau đó lười biếng mà ngã lưng xuống giường.
"Đến bao giờ ông ấy mới biết lỗi sai của mình cơ chứ?"
Vù!
Một cơn gió khẽ thổi ngang qua cửa sổ thu hút sự chú ý của cậu.
Dương Thần ngước mắt nhìn, sau đó đứng lên đến gần ô cửa.
Thật thoải mái!
Cảm nhận làn gió thổi vào cơ thể cứ như hòa huyện vào từng tế bào khiến đầu óc cậu có chút thư giãn.
Nếu tất cả phiền não đều có thể bị gió cuốn trôi thì tốt biết mấy....
Bịch!
Do chút lơ đãng nên cánh tay cậu vô tình làm rơi khung hình trên bàn xuống đất.
Nhanh chóng cúi xuống nhặt thứ kia lên.
Cậu xem xét kỹ lưỡng chắc chắn nó không bị hư tổn gì rồi mới nhẹ nhàng mỉm cười thả lỏng.
- May thật...
Khẽ lẩm bẩm, sau đó đặt khung hình lại nơi vị trí cũ. Cậu xoay đầu về phía ô cửa rồi nhẹ nhàng nhắm mắt tiếp tục cảm nhận hương vị thanh thản mà thiên nhiên ban tặng.
Nụ cười bây giờ trên môi cậu nó không rực rỡ cũng chẳng quá chói sáng nhưng nó lại mang một sự yên bình đến kỳ lạ.
Cứ như cậu được hòa vào làn gió cùng nó bay lượn trên những đám mây trắng bồng bềnh một cách tự do tự tại không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì trên đời.
Và nụ cười ấy có gì đó rất giống với cậu nhóc bên phải trong khung hình cậu vừa mới nhặt lên.
Cậu nhóc đó miệng khẽ cười mỉm, trên lưng lại cõng một cậu bé khác xem chừng là nhỏ hơn mình vài tuổi.
Ánh mắt của hai đứa trẻ trong khung hình ấy ngây ngô và hồn nhiên đến đỗi lạ thường. Cứ như thế giới này không có chuyện đau thương mất mát.
Chỉ là thời gian lại rất tàn nhẫn, cậu bé ngây ngô năm nào phút chốc đã trở thành một người lạnh lùng vô cảm bởi hận thù trong lòng cậu ta nuôi dưỡng. Cậu ta bây giờ chẳng còn những nụ cười yên bình, thanh thản, cái nhếch môi bên miệng chỉ như một thói quen trên cơ mặt khiến mọi người nhận ra cậu ta cũng có cảm xúc. Nhưng thứ cảm xúc đó lại vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi nó không khác gì một thứ được lập trình sẵn.
Còn ánh mắt từng lấp lánh ánh sáng vô tận bây giờ lại chỉ còn là sự băng lãnh u tối....
Và Dương Thần cũng vậy...
Cậu không thay đổi nhiều như Phạm Thụy Nghi bởi lẽ cậu không trải qua những chuyện như hắn.
Nhưng đâu đó trong trái tim và cảm xúc của người con trai kia đã xuất hiện một vết thương lớn khiến cậu vô thức đeo lên chiếc mặt giả tạo để tự bảo vệ cho chính mình.
Đôi mắt cậu đã từng ánh lên sự tin tưởng hạnh phúc vậy mà giờ đây nó chẳng còn gì ngoài sự lãnh đạm ưu khuất.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất