Chương 31: Hôn
Cậu chủ nhỏ ở đây đợi một lát nhé! Tôi quay lại liền!!
Nói xong Tạ Hàm Ưng liền nhanh chóng khởi động xe chạy đi.
"Mấy giờ rồi nhỉ?"
Khẽ đứng nếp qua một góc, Dương Thần liếc mắt nhìn trên tay mình chiếc đồng hồ đang chạy.
Mới đây mà đã là chiều rồi, đúng là nhanh thật!
Bịch!
- T...tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!
Một thiếu niên trông có phần gấp gáp lướt ngang qua vô tình va phải cậu.
- À, không sao! Không sao!
Cậu cười cười, sau đó xua tay ý bảo không có chuyện gì.
Thiếu niên đó vẻ mặt vẫn tràn đầy tội lỗi, y đưa đôi mắt đáng thương nhìn chằm vào cậu khiến Dương Thần có chút bất đắc dĩ.
- Chỉ là vô tình va phải thôi, cậu không cần tỏ ra như vậy đâu!
Nghe được lời này của cậu, thiếu niên kia mới nhận ra phản ứng của mình có chút vấn đề. Y cười ngượng ngùng, sau đó cúi đầu xin lỗi một lần nữa rồi quay lưng rời đi.
"Liệu mình đã từng gặp cậu ta hay chưa..."
Dương Thần nhìn theo bóng dáng của người kia trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một cảm giác thân thuộc.
Thật lạ mà...
Cộp!
Ngó xuống chân, Dương Thần liền phát hiện mình làm rơi cái móc khóa, cậu khẽ cúi người sau đó vội vàng lụm món đồ kia lên. Chỉ là chưa kịp đứng dậy thì một giọng nói vô cùng thân quen bỗng chợt phát ra từ sau lưng cậu.
- Lang tiểu thư còn muốn đi đâu?
"Anh tiểu Nghi?"
Dương Thần không biết vì lý do gì bỗng nhiên cảm thấy hồi hợp khi nghe thấy giọng nói của Phạm Thụy Nghi.
Cậu khẽ xoay đầu, xác định là người đó liền vô thức ngẩn người.
Cô gái đó...là ai vậy?
- Vệ sĩ họ Phạm quả nhiên rất ưu tú nha! Bổn tiểu thư đây đúng là nhìn không lầm người!
Cô gái họ Lang kia mỉm cười sán lạn, sau đó làm như chỗ không người mà câu lấy cổ của Phạm Thụy Nghi rồi cứ thế ép sát cả cơ thể mình vào người hắn.
- Lang...
- Suỵt!
Lang Vãn Hân nở nụ cười mê hoặc lòng người, sau đó đặt một ngón tay lên môi Phạm Thụy Nghi mà thì thầm khiêu gợi.
- Cơ thể cũng tốt đó chứ! Sao nào, có muốn tiểu thư đây bao nuôi cậu không hả?
- Lang tiểu thư nghĩ như thế nào?
Phạm Thụy Nghi không đẩy người kia ra cũng chẳng đáp lại cái ôm mà chỉ trầm giọng hỏi.
- Không phải cậu rõ nhất sao? Tiểu Nghi Nghi~
Nhếch nhẹ khóe môi, Lang Vãn Hân tiếp tục thu hẹp khoảng cách giữa cả người. Hai đôi môi bây giờ chỉ cách nhau vài cm...
- Gương mặt đẹp đẽ này, sao lại lạnh lùng đến thế chứ? Chậc, chậc! Thật muốn xem biểu hiện trên giường của cậu mà!
Vừa mới dứt lời, người họ Lang kia bất chợt nhướn người hôn lấy đôi môi của Phạm Thụy Nghi khiến hắn kinh ngạc.
Định đẩy người trước mặt ra thì bóng dáng nhỏ bé của Dương Thần thoáng chừng hiện ra trước mắt hắn.
Cậu ta...ở đó từ khi nào?
Tâm trạng Phạm Thụy Nghi thoáng chốc căng thẳng, hắn không suy nghĩ liền cứng ngắc đẩy người kia ra rồi lạnh giọng lên tiếng.
- Lang tiểu thư, tôi không phải những kiểu người mà cô thường chơi đùa.
Ánh mắt hắn có chút tối đi, sự nhượng bộ thoáng chốc biến mất khỏi tầm mắt sắc bén.
- Chỉ là đùa một chút thôi! Cậu cũng chẳng có thiệt thòi!
Lang Vãn Hân không để tâm đến sắc mặt của hắn mà chỉ chậm rãi lấy cây son ra tô lại môi của mình. Sau đó lại tiếp tục mỉm cười, đôi mắt thì tỏ vẻ thích thú nhìn người trước mắt.
Đi chung cả ngày hôm nay, cuối cùng cũng thấy được biểu hiện mới của cậu ta!
- Được rồi, không đùa với cậu nữa! Mau vào thôi!
Lang Vãn Hân vuốt nhẹ mái tóc của mình, sau đó tiến gần đến cánh cửa của nhà hàng Thượng Hoa chậm rãi bước vào.
Phạm Thụy Nghi khẽ liếc mắt sang chỗ lúc nãy Dương Thần đứng, quả nhiên cậu ta vẫn còn ở đó....
Hắn siết chặt hai tay, tiếp đến xem như không có sự tồn tại của cậu mà bước đi.
Lúc nãy...hắn bị cái gì vậy chứ?
........
"Anh tiểu Nghi..."
Dương Thần đứng như tượng đá, trên tay là cái móc khóa bị cậu vô thức siết chặt...
Lúc nãy....là cậu nhìn lầm có phải không?
Anh tiểu Nghi và người đó....tất cả đều là ảo ảnh của cậu phải không?
Dương Thần tự trấn an chính mình nhưng cậu hiểu rõ điều gì là thật và điều gì là giả...
- Cậu chủ, xin lỗi vì để cậu đợi lâu nhé! Trong bãi xe hơi đông cho nên mới có chút chậm trễ...
Tạ Hàm Ưng vừa trở lại đã vội vã biện minh. Y nhìn cậu, thấy cậu không quan tâm mình liền không khỏi thắc mắc.
Cậu ấy bị gì vậy nhỉ?
Trong tâm trí bỗng nhớ ra gì đó, Tạ Hàm Ưng liền cười cười, sau đó đặt tay lên vai cậu cười nói vui vẻ.
- Có phải là cậu gặp Thụy Nghi hay không? Ái chà, xem ra hai người đúng là có duyên đó chứ!
Tạ Hàm Ưng vẫn vô tư cười nói mà không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
Dương Thần một bên nghe xong lời của y, các xúc cảm trong cơ thể bỗng chốc nghẹn lại. Cậu cúi đầu, che đi nụ cười giễu cợt chính bản thân mình.
Người đó quả thật là anh tiểu Nghi...
Cảnh tượng đó cũng không phải là giả...
Nói xong Tạ Hàm Ưng liền nhanh chóng khởi động xe chạy đi.
"Mấy giờ rồi nhỉ?"
Khẽ đứng nếp qua một góc, Dương Thần liếc mắt nhìn trên tay mình chiếc đồng hồ đang chạy.
Mới đây mà đã là chiều rồi, đúng là nhanh thật!
Bịch!
- T...tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!
Một thiếu niên trông có phần gấp gáp lướt ngang qua vô tình va phải cậu.
- À, không sao! Không sao!
Cậu cười cười, sau đó xua tay ý bảo không có chuyện gì.
Thiếu niên đó vẻ mặt vẫn tràn đầy tội lỗi, y đưa đôi mắt đáng thương nhìn chằm vào cậu khiến Dương Thần có chút bất đắc dĩ.
- Chỉ là vô tình va phải thôi, cậu không cần tỏ ra như vậy đâu!
Nghe được lời này của cậu, thiếu niên kia mới nhận ra phản ứng của mình có chút vấn đề. Y cười ngượng ngùng, sau đó cúi đầu xin lỗi một lần nữa rồi quay lưng rời đi.
"Liệu mình đã từng gặp cậu ta hay chưa..."
Dương Thần nhìn theo bóng dáng của người kia trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một cảm giác thân thuộc.
Thật lạ mà...
Cộp!
Ngó xuống chân, Dương Thần liền phát hiện mình làm rơi cái móc khóa, cậu khẽ cúi người sau đó vội vàng lụm món đồ kia lên. Chỉ là chưa kịp đứng dậy thì một giọng nói vô cùng thân quen bỗng chợt phát ra từ sau lưng cậu.
- Lang tiểu thư còn muốn đi đâu?
"Anh tiểu Nghi?"
Dương Thần không biết vì lý do gì bỗng nhiên cảm thấy hồi hợp khi nghe thấy giọng nói của Phạm Thụy Nghi.
Cậu khẽ xoay đầu, xác định là người đó liền vô thức ngẩn người.
Cô gái đó...là ai vậy?
- Vệ sĩ họ Phạm quả nhiên rất ưu tú nha! Bổn tiểu thư đây đúng là nhìn không lầm người!
Cô gái họ Lang kia mỉm cười sán lạn, sau đó làm như chỗ không người mà câu lấy cổ của Phạm Thụy Nghi rồi cứ thế ép sát cả cơ thể mình vào người hắn.
- Lang...
- Suỵt!
Lang Vãn Hân nở nụ cười mê hoặc lòng người, sau đó đặt một ngón tay lên môi Phạm Thụy Nghi mà thì thầm khiêu gợi.
- Cơ thể cũng tốt đó chứ! Sao nào, có muốn tiểu thư đây bao nuôi cậu không hả?
- Lang tiểu thư nghĩ như thế nào?
Phạm Thụy Nghi không đẩy người kia ra cũng chẳng đáp lại cái ôm mà chỉ trầm giọng hỏi.
- Không phải cậu rõ nhất sao? Tiểu Nghi Nghi~
Nhếch nhẹ khóe môi, Lang Vãn Hân tiếp tục thu hẹp khoảng cách giữa cả người. Hai đôi môi bây giờ chỉ cách nhau vài cm...
- Gương mặt đẹp đẽ này, sao lại lạnh lùng đến thế chứ? Chậc, chậc! Thật muốn xem biểu hiện trên giường của cậu mà!
Vừa mới dứt lời, người họ Lang kia bất chợt nhướn người hôn lấy đôi môi của Phạm Thụy Nghi khiến hắn kinh ngạc.
Định đẩy người trước mặt ra thì bóng dáng nhỏ bé của Dương Thần thoáng chừng hiện ra trước mắt hắn.
Cậu ta...ở đó từ khi nào?
Tâm trạng Phạm Thụy Nghi thoáng chốc căng thẳng, hắn không suy nghĩ liền cứng ngắc đẩy người kia ra rồi lạnh giọng lên tiếng.
- Lang tiểu thư, tôi không phải những kiểu người mà cô thường chơi đùa.
Ánh mắt hắn có chút tối đi, sự nhượng bộ thoáng chốc biến mất khỏi tầm mắt sắc bén.
- Chỉ là đùa một chút thôi! Cậu cũng chẳng có thiệt thòi!
Lang Vãn Hân không để tâm đến sắc mặt của hắn mà chỉ chậm rãi lấy cây son ra tô lại môi của mình. Sau đó lại tiếp tục mỉm cười, đôi mắt thì tỏ vẻ thích thú nhìn người trước mắt.
Đi chung cả ngày hôm nay, cuối cùng cũng thấy được biểu hiện mới của cậu ta!
- Được rồi, không đùa với cậu nữa! Mau vào thôi!
Lang Vãn Hân vuốt nhẹ mái tóc của mình, sau đó tiến gần đến cánh cửa của nhà hàng Thượng Hoa chậm rãi bước vào.
Phạm Thụy Nghi khẽ liếc mắt sang chỗ lúc nãy Dương Thần đứng, quả nhiên cậu ta vẫn còn ở đó....
Hắn siết chặt hai tay, tiếp đến xem như không có sự tồn tại của cậu mà bước đi.
Lúc nãy...hắn bị cái gì vậy chứ?
........
"Anh tiểu Nghi..."
Dương Thần đứng như tượng đá, trên tay là cái móc khóa bị cậu vô thức siết chặt...
Lúc nãy....là cậu nhìn lầm có phải không?
Anh tiểu Nghi và người đó....tất cả đều là ảo ảnh của cậu phải không?
Dương Thần tự trấn an chính mình nhưng cậu hiểu rõ điều gì là thật và điều gì là giả...
- Cậu chủ, xin lỗi vì để cậu đợi lâu nhé! Trong bãi xe hơi đông cho nên mới có chút chậm trễ...
Tạ Hàm Ưng vừa trở lại đã vội vã biện minh. Y nhìn cậu, thấy cậu không quan tâm mình liền không khỏi thắc mắc.
Cậu ấy bị gì vậy nhỉ?
Trong tâm trí bỗng nhớ ra gì đó, Tạ Hàm Ưng liền cười cười, sau đó đặt tay lên vai cậu cười nói vui vẻ.
- Có phải là cậu gặp Thụy Nghi hay không? Ái chà, xem ra hai người đúng là có duyên đó chứ!
Tạ Hàm Ưng vẫn vô tư cười nói mà không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
Dương Thần một bên nghe xong lời của y, các xúc cảm trong cơ thể bỗng chốc nghẹn lại. Cậu cúi đầu, che đi nụ cười giễu cợt chính bản thân mình.
Người đó quả thật là anh tiểu Nghi...
Cảnh tượng đó cũng không phải là giả...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất