Chương 61: Sợ hãi, lo lắng và kiếm tìm
Dương Quyền Triết sao? Tớ hình như đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải?
Diệp Khả Như suy tư, cố gắng nhớ ra cái tên này rốt cuộvlc rằng mình đã nghe ở đâu.
Thấy biểu hiện của cô. Trái tim Dương Thần tựa như chênh vênh giữa vách núi. Xem ra gia đình của cô vì không muốn cô lo lắng cũng như vướng vào thù hận nên mới che giấu. Quả thật họ rất yêu thương Khả Như. Nghĩ như vậy, trong lòng cậu sinh ra một tia ái mộ. Nếu như gia đình cậu cũng giống như gia đình của Khả Như thì thật tốt....
- Ái, nhớ không được! Mà cậu nhắc đến ông ấy có phải....ông ấy là ba cậu không?
"......."
Diệp Khả Như sau một lúc vắt óc vẫn không nhớ ra được đã nghe cái tên ấy ở đâu liền quyết định dẹp qua một bên mà trở lại vấn đề chính.
- Thật ra....ông ấy....
Đang định nói thì bất chợt tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên.
- Cậu đợi tớ một lát...
- Alo, mẹ ạ?
"........"
- Mẹ có biết, anh ấy, anh ấy đang ở đâu không?
"........"
- Được rồi, con....con sẽ đến đó!
Tút!
- A Thần, xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt cậu...
Thấy cả khuôn mặt bạn mình không còn một giọt máu khiến Diệp Khả Như lo lắng hoảng sợ. Cú điện thoại vừa rồi là mẹ của cậu ấy sao? Và nó liên quan đến vấn đề gì mà khiến A Thần lo lắng đến vậy?
- Khả Như, tớ, tớ bây giờ có việc gấp, gặp, gặp lại cậu sau....
Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Thấy cậu như vậy cô liền không khỏi tăng thêm sự lo lắng. Lần trước A Thần cũng rời đi như thế này sau đó liền biến mất không thấy tăm hơi. Không được, lỡ như cậu ấy gặp chuyện nguy hiểm thì phải làm sao!
Nghĩ vậy, cô liền không tự chủ mà đứng dậy nhanh chóng đuổi theo. Trước đó còn không quên bật định vị kết nối với máy của Dương Thừa Nam cũng như nhắn cho anh một tin báo khẩn cấp.
..........
- Bà chủ, bà sao vậy?
Người làm trong nhà thấy Ninh Thủy Nhi cứ hết đứng rồi lại ngồi. Trên tay lại ôm khư khư cái điện thoại liền không khỏi nghi hoặc.
"......."
Ninh Thủy Nhi giờ phút này làm gì có thời gian để đáp lại họ. Bà ta chỉ lo con trai mình gặp chuyện. Lúc nãy bà vô tình đi ngang qua phòng làm việc của chồng mình, kết quả lại nghe thấy kế hoạch ông ấy sắp đặt để diệt trừ Phạm Thụy Nghi.
Lúc đó trong lòng bà ta vừa sợ hãi vừa chẳng biết làm gì rồi bất chợt lời nói của A Thần hiện lên trong đầu bà ta khiến bà ta vô thức gọi điện báo tin cho cậu. Nhưng mà bây giờ, Ninh Thủy Nhi lại bắt đầu cản thấy hối hận....lúc nãy bà ta làm gì vậy chứ? Gọi điện cho A Thần thì sẽ giải quyết được chuyện gì sao? Thằng bé vốn không phải người có khả năng đối nghịch với Dương Quyền Triết! Báo tin cho thằng bé không khác gì muốn nó đi vào chỗ chết!
Càng nghĩ, tâm trạng lại càng như ngồi trên đống lửa, bà ta.....bà ta phải làm gì mới phải....
Choang!
Đang lo lắng, bất chợt một tiếng động khiến bà ta giật thót. Vừa xoay người liền nghe thấy tiếng xin lỗi sợ hãi.
- Bà....bà chủ....xin, xin lỗi, tôi...tôi không cố ý...
Nữ giúp việc tên A Hoa vừa cúi người nhặt mảnh vỡ vừa run rẩy cầu xin. Cô ta đúng là bị mù mà! Tại sao có thể làm vỡ tấm hình gia đình của ông bà chủ chứ?
Nghĩ đến bà chủ mỗi ngày đều nhìn ngắm nó một hai lần, A Hoa không khỏi rét lạnh trong lòng. Lỡ như....lỡ như cô ta bị đuổi thì phải làm sao? Nghĩ đến đây liền không khỏi sợ hãi mà nghẹn ngào cầu xin.
- Bà chủ....tôi...tôi xin lỗi, tôi thật sự...thật sự không cố ý làm vỡ nó đâu....tôi...tôi...
Ninh Thủy Nhi từ nãy giờ vẫn im lặng không đáp, bà ta không để tâm đến những gì nữ hầu kia nói, ánh mắt chỉ đặt trên khung hình bị vỡ dưới sàn. Vô thức tiến lại gần khung hình, trái tim Ninh Thủy Nhi khẽ nhói lên một nhịp.
Trong khung ảnh là gia đình bà lúc xưa. Nụ cười của A Thần đáng ra phải giống như đứa trẻ trong ảnh.... vô lo vô nghĩ...
Nghĩ vậy, bà ta càng thấy cắn rứt vì mười mấy năm qua chẳng làm được gì. Cuộc đời của cậu vì bà ta mà bị hủy hoại...
Khẽ siết chặt bàn tay có phần gầy gò. Ninh Thủy Nhi trong mắt lóe lên sự kiên định trước giờ chưa từng có. Lần này, bà ta sẽ không bao giờ chạy trốn nữa!
..............
- Chết tiệt! Tại sao anh ấy lại không bắt máy chứ?
Dương Thần ngồi trên xe vừa lẩm bẩm vừa không ngừng gọi vào một số điện thoại. Nhưng cho dù cậu gọi bao nhiêu lần thì vẫn chẳng có ai ở đầu dây bên kia bắt máy.
Sắc mặt cậu càng lúc càng trắng, sự lo lắng, sợ hãi từng chút một dâng lên.
Cậu cắn chặt răng, bàn tay đặt trên đùi đã siết chặt đến mức móng tay cắm vào da thịt.
Dẫu vậy sự bất an lại khiến cậu không cảm nhận được đau đớn.
Cứ mãi gọi điện cho Phạm Thụy Nghi nhưng chẳng có hồi đáp, trong đầu Dương Thần bỗng lóe lên một cái tên.
Phải rồi! Anh Hàm Ưng!
Nghĩ vậy, cậu liền mau chóng đổi số.
Nhưng tiếc là, người kia cũng không hề bắt máy...
Điều này làm Dương Thần càng thêm lo sợ, rốt cuộc kế hoạch của ba cậu đã đến bước nào rồi? Anh tiểu Nghi....anh ấy...anh ấy hiện tại có ổn hay không?
Đang chìm trong sự tuyệt vọng thì bỗng điện thoại cậu đổ chuông.
Vội vã bắt máy, giọng cậu run rẩy cất tiếng.
- Anh....anh tiểu Nghi...
Diệp Khả Như suy tư, cố gắng nhớ ra cái tên này rốt cuộvlc rằng mình đã nghe ở đâu.
Thấy biểu hiện của cô. Trái tim Dương Thần tựa như chênh vênh giữa vách núi. Xem ra gia đình của cô vì không muốn cô lo lắng cũng như vướng vào thù hận nên mới che giấu. Quả thật họ rất yêu thương Khả Như. Nghĩ như vậy, trong lòng cậu sinh ra một tia ái mộ. Nếu như gia đình cậu cũng giống như gia đình của Khả Như thì thật tốt....
- Ái, nhớ không được! Mà cậu nhắc đến ông ấy có phải....ông ấy là ba cậu không?
"......."
Diệp Khả Như sau một lúc vắt óc vẫn không nhớ ra được đã nghe cái tên ấy ở đâu liền quyết định dẹp qua một bên mà trở lại vấn đề chính.
- Thật ra....ông ấy....
Đang định nói thì bất chợt tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên.
- Cậu đợi tớ một lát...
- Alo, mẹ ạ?
"........"
- Mẹ có biết, anh ấy, anh ấy đang ở đâu không?
"........"
- Được rồi, con....con sẽ đến đó!
Tút!
- A Thần, xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt cậu...
Thấy cả khuôn mặt bạn mình không còn một giọt máu khiến Diệp Khả Như lo lắng hoảng sợ. Cú điện thoại vừa rồi là mẹ của cậu ấy sao? Và nó liên quan đến vấn đề gì mà khiến A Thần lo lắng đến vậy?
- Khả Như, tớ, tớ bây giờ có việc gấp, gặp, gặp lại cậu sau....
Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Thấy cậu như vậy cô liền không khỏi tăng thêm sự lo lắng. Lần trước A Thần cũng rời đi như thế này sau đó liền biến mất không thấy tăm hơi. Không được, lỡ như cậu ấy gặp chuyện nguy hiểm thì phải làm sao!
Nghĩ vậy, cô liền không tự chủ mà đứng dậy nhanh chóng đuổi theo. Trước đó còn không quên bật định vị kết nối với máy của Dương Thừa Nam cũng như nhắn cho anh một tin báo khẩn cấp.
..........
- Bà chủ, bà sao vậy?
Người làm trong nhà thấy Ninh Thủy Nhi cứ hết đứng rồi lại ngồi. Trên tay lại ôm khư khư cái điện thoại liền không khỏi nghi hoặc.
"......."
Ninh Thủy Nhi giờ phút này làm gì có thời gian để đáp lại họ. Bà ta chỉ lo con trai mình gặp chuyện. Lúc nãy bà vô tình đi ngang qua phòng làm việc của chồng mình, kết quả lại nghe thấy kế hoạch ông ấy sắp đặt để diệt trừ Phạm Thụy Nghi.
Lúc đó trong lòng bà ta vừa sợ hãi vừa chẳng biết làm gì rồi bất chợt lời nói của A Thần hiện lên trong đầu bà ta khiến bà ta vô thức gọi điện báo tin cho cậu. Nhưng mà bây giờ, Ninh Thủy Nhi lại bắt đầu cản thấy hối hận....lúc nãy bà ta làm gì vậy chứ? Gọi điện cho A Thần thì sẽ giải quyết được chuyện gì sao? Thằng bé vốn không phải người có khả năng đối nghịch với Dương Quyền Triết! Báo tin cho thằng bé không khác gì muốn nó đi vào chỗ chết!
Càng nghĩ, tâm trạng lại càng như ngồi trên đống lửa, bà ta.....bà ta phải làm gì mới phải....
Choang!
Đang lo lắng, bất chợt một tiếng động khiến bà ta giật thót. Vừa xoay người liền nghe thấy tiếng xin lỗi sợ hãi.
- Bà....bà chủ....xin, xin lỗi, tôi...tôi không cố ý...
Nữ giúp việc tên A Hoa vừa cúi người nhặt mảnh vỡ vừa run rẩy cầu xin. Cô ta đúng là bị mù mà! Tại sao có thể làm vỡ tấm hình gia đình của ông bà chủ chứ?
Nghĩ đến bà chủ mỗi ngày đều nhìn ngắm nó một hai lần, A Hoa không khỏi rét lạnh trong lòng. Lỡ như....lỡ như cô ta bị đuổi thì phải làm sao? Nghĩ đến đây liền không khỏi sợ hãi mà nghẹn ngào cầu xin.
- Bà chủ....tôi...tôi xin lỗi, tôi thật sự...thật sự không cố ý làm vỡ nó đâu....tôi...tôi...
Ninh Thủy Nhi từ nãy giờ vẫn im lặng không đáp, bà ta không để tâm đến những gì nữ hầu kia nói, ánh mắt chỉ đặt trên khung hình bị vỡ dưới sàn. Vô thức tiến lại gần khung hình, trái tim Ninh Thủy Nhi khẽ nhói lên một nhịp.
Trong khung ảnh là gia đình bà lúc xưa. Nụ cười của A Thần đáng ra phải giống như đứa trẻ trong ảnh.... vô lo vô nghĩ...
Nghĩ vậy, bà ta càng thấy cắn rứt vì mười mấy năm qua chẳng làm được gì. Cuộc đời của cậu vì bà ta mà bị hủy hoại...
Khẽ siết chặt bàn tay có phần gầy gò. Ninh Thủy Nhi trong mắt lóe lên sự kiên định trước giờ chưa từng có. Lần này, bà ta sẽ không bao giờ chạy trốn nữa!
..............
- Chết tiệt! Tại sao anh ấy lại không bắt máy chứ?
Dương Thần ngồi trên xe vừa lẩm bẩm vừa không ngừng gọi vào một số điện thoại. Nhưng cho dù cậu gọi bao nhiêu lần thì vẫn chẳng có ai ở đầu dây bên kia bắt máy.
Sắc mặt cậu càng lúc càng trắng, sự lo lắng, sợ hãi từng chút một dâng lên.
Cậu cắn chặt răng, bàn tay đặt trên đùi đã siết chặt đến mức móng tay cắm vào da thịt.
Dẫu vậy sự bất an lại khiến cậu không cảm nhận được đau đớn.
Cứ mãi gọi điện cho Phạm Thụy Nghi nhưng chẳng có hồi đáp, trong đầu Dương Thần bỗng lóe lên một cái tên.
Phải rồi! Anh Hàm Ưng!
Nghĩ vậy, cậu liền mau chóng đổi số.
Nhưng tiếc là, người kia cũng không hề bắt máy...
Điều này làm Dương Thần càng thêm lo sợ, rốt cuộc kế hoạch của ba cậu đã đến bước nào rồi? Anh tiểu Nghi....anh ấy...anh ấy hiện tại có ổn hay không?
Đang chìm trong sự tuyệt vọng thì bỗng điện thoại cậu đổ chuông.
Vội vã bắt máy, giọng cậu run rẩy cất tiếng.
- Anh....anh tiểu Nghi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất