Chương 82: Bi thương
Chị Dương à, chị có muốn bồng thằng bé không?
Cả hai người ngồi ngoài ghế đá của bệnh viện. Nhưng cả hai lại chẳng nói gì với nhau.
Thấy bầu không khí chẳng có gì biến chuyển. Ninh Thuỷ Nhi thì cứ im lặng, ánh mắt lại đặt trên đứa nhỏ không rời. Do đó, Hàn Lâm mới bạo dạn hỏi. Dẫu sao, anh cũng không quen nói chuyện với người này. Đại đa số đều là chị dâu cùng chị ta bắt chuyện.
- Có, có thể sao?
Ninh Thủy Nhi thoáng hiện lên sự vui mừng. Sau khi nhận được cái gật đầu của người đối diện liền cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ vào lòng.
- Thằng bé thật đáng yêu....cả cái bớt nhỏ cũng đáng yêu vô cùng...
Ninh Thủy Nhi âu ếm nhìn đứa trẻ trên tay, ánh mắt ngập tràn sự yêu thương của một người mẹ.
Nhìn cảnh tượng này, Hàn Lâm lại nhớ đến lời nói một tháng trước mình vô tình nghe thấy. Trong lòng khẽ sâu chuỗi lại liền như hiểu ra điều gì đó.
Nhìn về phía Ninh Thủy Nhi, ánh mắt anh không khỏi có sự thương cảm. Hóa ra đây là lý do hai vợ chồng họ có vẻ như đang xảy ra mâu thuẫn...
..........
Vài tháng sau...
- Alo, anh Viễn sao?
- Vâng! Em biết rồi! Đến lúc về nhất định sẽ đem quà về cho củ cải nhỏ!
Tút!
Hàn Lâm vui vẻ tắt mắt. Sau đó xách hành lý đi lên máy bay để sang nước ngoài chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật quan trọng.
Chỉ là anh không biết, chuyến đi lần này của anh đã cứu được một mạng người nhưng nó cũng tước đoạt đi hai mạng người khác và cả cuộc sống của một đứa trẻ thơ ngây....
............
- Sao dạo này không liên lạc được với anh chị vậy chứ?
Hàn Lâm nhíu mày nhìn điện thoai. Mấy bữa nay tâm trạng anh cứ bồn chồn. Không biết vì sao cảm giác bất an cứ đột nhiên ùa tới..
- Anh Hàn, vé máy bay của anh đã đặt xong rồi! Ngày mai là có thể xuất phát!
Một người bạn anh quen biết trong chuyến đi lần này khẽ nói.
- Tôi biết rồi!
Hàn Lâm cất điện thoại, sau đó đọc một vài báo cáo xét nghiệm do bệnh viện gửi đến.
Có lẽ là họ đang bận. Ngày mai nhất định phải rủ anh chị đi ăn mới được. Chưa kể đến, còn phải đưa củ cải nhỏ đi chơi!
Mới nghĩ đến, cả khuôn mặt liền tràn ngập niềm vui. Tuy không cùng huyết thống nhưng anh và Lương Viễn đều lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Tình cảm hai người vô cùng gắn bó. Vì thế dù trước giờ có biến cố gì xảy ra thì tình cảm cao đẹp đó vẫn chưa từng bị phá vỡ.
...............
Ring! Ring!
Hàn Lâm háo hức cầm cả hộp quà lớn để đem tặng cho vợ chồng họ Lương.
Nhưng bấm chuông rất lâu lại chẳng có ai ra mở cửa khiến anh có chút khó hiểu.
- Cậu gì ơi, cậu kiếm ai sao?
Một bác hàng xóm đi ngang qua tò mò hỏi.
- *C*háu muốn tìm anh chị Lương ấy bác!
Anh cười cười nói.
- Haiz, cậu đến muộn rồi....một nhà của họ... đã bị sát hại vào tuần trước...
Bịch!
Hộp quà trên tay Hàn Lâm vô lực rơi xuống đất.
- Bác...bác nói gì cơ?
- Mấy ngày nay tin tức đăng rầm rộ như vậy, nhìn cách ăn mặc của cậu có lẽ là mới từ đâu đó về. Chuyện này không biết cũng là điều dễ hiểu.
- Bác...bác nói, anh chị Lương...họ...họ...
Hàn Lâm run rẩy không thốt nên lời.
- Họ đúng là đoản mệnh, cả gia đình trong một đêm bị giết sạch. Tiền bạc này nọ cũng bị cướp đi hết.
- Nhưng...nhưng rõ ràng họ có vệ sĩ...
- Chuyện này tôi cũng không rõ. Nhưng cậu trai à, nén đau buồn...
...........
- Tất cả mọi chuyện là như vậy...
Hàn Lâm vẻ mặt đau đớn nhìn hai người.
Bi kịch năm đó luôn dày vò ông. Cả cơ hội cuối cùng gặp mặt ông cũng không thể...
- Lúc đó, mọi thứ trong cuộc sống tôi hoàn toàn bị đảo lộn. Nhưng rồi bất chợt Ninh Thủy Nhi lại xuất hiện, bà ta bảo rằng chuyện anh chị bị sát hại là có kẻ chủ mưu. Bà ta bảo Dương Quyền Triết đã giúp tôi trả thù. Còn nói rằng tâm nguyện của anh chị là muốn tôi sống tốt, đừng tự dằn vặt chính mình. Cũng do đó, mà tôi dùng số tiền tích góp để tự gây dựng nên bệnh viện của riêng mình. Cái tên "Viễn Hân Thần" này cũng là để tưởng nhớ đến bọn họ...
Hàn Lâm vừa nói khóe mắt liền không nhịn được mà rơi lệ.
Nhiều năm rồi, ông luôn cố gắng chôn vùi quá khứ. Bây giờ kể lại mọi chuyện. Sự mất mát ấy vẫn chưa hề có chút thuyên giảm.
- A Thần...thật không ngờ....cháu vẫn còn sống..
Hàn Lâm nhìn cậu, giọng nói vừa mừng vừa chua xót.
Trước khi gặp cậu, Phạm Thụy Nghi đã nói ông nghe hết thẩy sự tàn độc của Dương Quyền Triết cũng như bi kịch năm đó là do ai tạo nên.
Ông đúng là ngu ngốc, vậy mà suốt từng ấy năm lại xem kẻ thù là ân nhân của mình. Thử hỏi xem ông làm sao có mặt mũi xuống gặp anh chị? Chưa kể đến, ông còn khiến Dương Thần phải sống với kẻ thù. Khiến cậu phải gọi kẻ lòng lang dạ sói ấy là cha của mình. Ông....ông quả thật là một kẻ vô dụng...
- Là ta có lỗi với gia đình cháu....nếu ta tin tưởng vào trực giác của mình hơn thì đã không như vậy...đáng lẽ ta phải điều tra Dương Quyền Triết kia thật kỹ...
Hàn Lâm siết chặt hai bàn tay, khuôn mặt già dặn ánh lên sự đau khổ.
Cả hai người ngồi ngoài ghế đá của bệnh viện. Nhưng cả hai lại chẳng nói gì với nhau.
Thấy bầu không khí chẳng có gì biến chuyển. Ninh Thuỷ Nhi thì cứ im lặng, ánh mắt lại đặt trên đứa nhỏ không rời. Do đó, Hàn Lâm mới bạo dạn hỏi. Dẫu sao, anh cũng không quen nói chuyện với người này. Đại đa số đều là chị dâu cùng chị ta bắt chuyện.
- Có, có thể sao?
Ninh Thủy Nhi thoáng hiện lên sự vui mừng. Sau khi nhận được cái gật đầu của người đối diện liền cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ vào lòng.
- Thằng bé thật đáng yêu....cả cái bớt nhỏ cũng đáng yêu vô cùng...
Ninh Thủy Nhi âu ếm nhìn đứa trẻ trên tay, ánh mắt ngập tràn sự yêu thương của một người mẹ.
Nhìn cảnh tượng này, Hàn Lâm lại nhớ đến lời nói một tháng trước mình vô tình nghe thấy. Trong lòng khẽ sâu chuỗi lại liền như hiểu ra điều gì đó.
Nhìn về phía Ninh Thủy Nhi, ánh mắt anh không khỏi có sự thương cảm. Hóa ra đây là lý do hai vợ chồng họ có vẻ như đang xảy ra mâu thuẫn...
..........
Vài tháng sau...
- Alo, anh Viễn sao?
- Vâng! Em biết rồi! Đến lúc về nhất định sẽ đem quà về cho củ cải nhỏ!
Tút!
Hàn Lâm vui vẻ tắt mắt. Sau đó xách hành lý đi lên máy bay để sang nước ngoài chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật quan trọng.
Chỉ là anh không biết, chuyến đi lần này của anh đã cứu được một mạng người nhưng nó cũng tước đoạt đi hai mạng người khác và cả cuộc sống của một đứa trẻ thơ ngây....
............
- Sao dạo này không liên lạc được với anh chị vậy chứ?
Hàn Lâm nhíu mày nhìn điện thoai. Mấy bữa nay tâm trạng anh cứ bồn chồn. Không biết vì sao cảm giác bất an cứ đột nhiên ùa tới..
- Anh Hàn, vé máy bay của anh đã đặt xong rồi! Ngày mai là có thể xuất phát!
Một người bạn anh quen biết trong chuyến đi lần này khẽ nói.
- Tôi biết rồi!
Hàn Lâm cất điện thoại, sau đó đọc một vài báo cáo xét nghiệm do bệnh viện gửi đến.
Có lẽ là họ đang bận. Ngày mai nhất định phải rủ anh chị đi ăn mới được. Chưa kể đến, còn phải đưa củ cải nhỏ đi chơi!
Mới nghĩ đến, cả khuôn mặt liền tràn ngập niềm vui. Tuy không cùng huyết thống nhưng anh và Lương Viễn đều lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Tình cảm hai người vô cùng gắn bó. Vì thế dù trước giờ có biến cố gì xảy ra thì tình cảm cao đẹp đó vẫn chưa từng bị phá vỡ.
...............
Ring! Ring!
Hàn Lâm háo hức cầm cả hộp quà lớn để đem tặng cho vợ chồng họ Lương.
Nhưng bấm chuông rất lâu lại chẳng có ai ra mở cửa khiến anh có chút khó hiểu.
- Cậu gì ơi, cậu kiếm ai sao?
Một bác hàng xóm đi ngang qua tò mò hỏi.
- *C*háu muốn tìm anh chị Lương ấy bác!
Anh cười cười nói.
- Haiz, cậu đến muộn rồi....một nhà của họ... đã bị sát hại vào tuần trước...
Bịch!
Hộp quà trên tay Hàn Lâm vô lực rơi xuống đất.
- Bác...bác nói gì cơ?
- Mấy ngày nay tin tức đăng rầm rộ như vậy, nhìn cách ăn mặc của cậu có lẽ là mới từ đâu đó về. Chuyện này không biết cũng là điều dễ hiểu.
- Bác...bác nói, anh chị Lương...họ...họ...
Hàn Lâm run rẩy không thốt nên lời.
- Họ đúng là đoản mệnh, cả gia đình trong một đêm bị giết sạch. Tiền bạc này nọ cũng bị cướp đi hết.
- Nhưng...nhưng rõ ràng họ có vệ sĩ...
- Chuyện này tôi cũng không rõ. Nhưng cậu trai à, nén đau buồn...
...........
- Tất cả mọi chuyện là như vậy...
Hàn Lâm vẻ mặt đau đớn nhìn hai người.
Bi kịch năm đó luôn dày vò ông. Cả cơ hội cuối cùng gặp mặt ông cũng không thể...
- Lúc đó, mọi thứ trong cuộc sống tôi hoàn toàn bị đảo lộn. Nhưng rồi bất chợt Ninh Thủy Nhi lại xuất hiện, bà ta bảo rằng chuyện anh chị bị sát hại là có kẻ chủ mưu. Bà ta bảo Dương Quyền Triết đã giúp tôi trả thù. Còn nói rằng tâm nguyện của anh chị là muốn tôi sống tốt, đừng tự dằn vặt chính mình. Cũng do đó, mà tôi dùng số tiền tích góp để tự gây dựng nên bệnh viện của riêng mình. Cái tên "Viễn Hân Thần" này cũng là để tưởng nhớ đến bọn họ...
Hàn Lâm vừa nói khóe mắt liền không nhịn được mà rơi lệ.
Nhiều năm rồi, ông luôn cố gắng chôn vùi quá khứ. Bây giờ kể lại mọi chuyện. Sự mất mát ấy vẫn chưa hề có chút thuyên giảm.
- A Thần...thật không ngờ....cháu vẫn còn sống..
Hàn Lâm nhìn cậu, giọng nói vừa mừng vừa chua xót.
Trước khi gặp cậu, Phạm Thụy Nghi đã nói ông nghe hết thẩy sự tàn độc của Dương Quyền Triết cũng như bi kịch năm đó là do ai tạo nên.
Ông đúng là ngu ngốc, vậy mà suốt từng ấy năm lại xem kẻ thù là ân nhân của mình. Thử hỏi xem ông làm sao có mặt mũi xuống gặp anh chị? Chưa kể đến, ông còn khiến Dương Thần phải sống với kẻ thù. Khiến cậu phải gọi kẻ lòng lang dạ sói ấy là cha của mình. Ông....ông quả thật là một kẻ vô dụng...
- Là ta có lỗi với gia đình cháu....nếu ta tin tưởng vào trực giác của mình hơn thì đã không như vậy...đáng lẽ ta phải điều tra Dương Quyền Triết kia thật kỹ...
Hàn Lâm siết chặt hai bàn tay, khuôn mặt già dặn ánh lên sự đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất