Chương 88: Đi thăm chú A Thất
Bên phía Phạm Thụy Nghi.
- Vậy Ưng Ưng còn thích những món gì nữa?
Cậu thanh niên Mã Kỳ ngượng ngùng hỏi. Đây không phải lần đầu tiên cậu ta gặp Phạm Thụy Nghi nhưng đây là lần đầu cả hai ngồi nói chuyện một cách nghiêm túc. Chưa kể đến, vấn đề lại liên quan đến hạnh phúc một đời của cậu ta nữa chứ!
- Những thứ lặt vặt, tóm lại là đồ ăn nhanh thì tên đó đều thích.
Phạm Thụy Nghi ảm đạm đáp, sau đó hờ hững nhìn về phía ba người kia đang đứng xếp hàng chờ tới lượt chơi của mình.
- Những thứ lặt vặt...
Mã Kỳ rất mau gọn mà lấy giấy bút ra ghi lại. Nhìn một bộ thê nô này của cậu ta Dương Thừa Nam bên cạnh cũng phải phục sát đất.
Chậc! Mấy thằng nhóc bây giờ đúng là ranh ma.
- Vậy anh ấy muốn đi chỗ nào?
- Trừ những chỗ tẻ nhạt.
- Thích làm gì trong thời gian rảnh?
- Kiếm chuyện quậy phá.
- Không thích và ghét những thứ gì?
Lần này Phạm Thụy Nghi không trả lời mà quay qua cau mày.
Tên này rất biết cách làm phiền người khác, quả nhiên là trời sinh một cặp với tên kia!
- Sao cậu không tự mà đi hỏi người ta?
Dương Thừa Nam ngồi một bên cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Thay vì phí thời gian ở đây hỏi Phạm Thụy Nghi thì tên nhóc này có thể hỏi trực tiếp người họ Tạ đó. Như vậy còn nhanh lẹ hơn nhiều.
- Haiz, tôi và anh ấy vừa mới có chút tiến triển tốt đẹp, tôi sợ mình dọa anh ấy sợ thôi!
Nhắc đến đây lại càng thêm ủ rũ. Rõ ràng người ban đầu tiếp cận trước là anh ấy.... vậy mà bây giờ....
Nghe cậu ta nói nói xong Phạm Thụy Nghi chỉ khép hờ mắt, hắn lười để tâm đến chuyện tình cảm của hai kẻ này. Tính tình Tạ Hàm Ưng như thế nàobhắn còn không rõ sao? Cứ coi như là cậu nhóc này xui xẻo đi.
............
- Sao vậy, sắc mặt anh trông cứ như oán phụ?
Dương Thần ngồi bên ghế phụ khẽ hỏi. Trái ngược với hắn, sắc mặt cậu lại vô cùng tốt vì được vui chơi thõa thích không phải suy nghĩ điều gì.
- Hừ, cả ngày hôm nay xem như công cốc!
Không nhắc thì thôi, chỉ cần nhắc đến là hắn lại thấy bực bội. Rõ ràng hôm nay hắn có ý muốn cùng cậu vui vẻ trải qua một ngày hạnh phúc, vậy mà cuối cùng lại bị "bốn cái bóng đèn" kia phá nát. Càng nghĩ càng cảm thấy không nuốt trôi được cục giận này!
- Phì! Anh xem đi, bản thân có giống trẻ con không chứ?
Dương Thần thấy tính tình hắn nhỏ mọn như vậy liền nhịn không được mà bật cười.
- Hay là, bây giờ chúng ta đến chỗ của chú A Thất và mọi người đi!
Thấy vẻ mặt hắn lạnh đi cậu liền biết không nên tiếp tục trêu chọc. Cố nhịn xuống tràng cười trong lòng, cậu đưa ra ý kiến với hắn.
- Em muốn đi sao?
- Ừm, chọn ngày chi bằng cùng ngày!
Dẫu sao cậu cũng đã sẵn có ý định muốn gặp ông ấy.
- Vậy đi thôi!
Thế là chiếc xe lại bắt đầu lăn bánh.
...........
- Đóng gói kỹ vào, coi chừng đồ rớt ra ngoài!
Vĩnh A Thất lớn tiếng căn dặn mấy nhân viên đang đóng hàng. Mấy tên này, sao tay chân cứ vụng về thế chứ!
- Anh Thất à, anh xem mình bây giờ không khác gì mẹ gà quản con haha!
Một trong số những người từng cùng làm vệ sĩ với ông lên tiếng trêu chọc.
- Cậu im lặng lo mà làm việc đi, thiếu cái gì thì ông đây cho cậu một trận!
- Anh Hy à, sao anh lại để anh ấy làm quản lý cơ chứ? Đây là bốc lột đó!
Một người khoảng chừng ba mấy lên tiếng than vãn.
- Các cậu lo mà làm việc đi!
An Lâm Hy nhàn nhã uống trà, vẻ mặt vô cùng bình thản.
- Anh Hy, anh Thất, mọi người xem ai đến nè!
- Chào mọi người!
Dương Thần vừa bước vào đã lễ phép cúi đầu chào hỏi. Còn Phạm Thụy Nghi thì vẫn mặt lạnh gật đầu, thái độ đối với trưởng bổi vẫn không có chút gì thay đổi.
- Úi cậu...A Thần, cháu đến đây thăm mấy lão già này hả?
Mấy người vệ sĩ thấy cậu cũng liền hào hứng lên tiếng. Trước đây họ làm việc cho Dương Quyền Triết chỉ đơn giản là bảo vệ ông ta khỏi nguy hiểm cũng như giúp ông ta dạy dỗ những kẻ ngáng đường một chút... nhưng ai mà ngờ ông chủ của bọn họ... Haiz, sau khi tội ác của Dương Quyền Triết vỡ lẽ ra họ đã vô cùng choáng váng. Nhưng bây giờ thì mọi thứ cũng coi như là ổn.
Còn về phần cậu chủ thì trong mắt họ vốn hiểu cậu là người thiên chân ra sao. Cũng một phần như thế khiến họ càng thêm thương xót cho cậu khi có một người cha máu lạnh, tàn nhẫn.
- Thằng nhóc thối này, mặt vẫn vô cảm ha?
Một người nhìn Phạm Thụy Nghi lên tiếng. Chậc, có qua bao năm nữa thì tên nhóc này vẫn không chút thay đổi, vẫn là một bộ dọa người như vậy, đúng là chỉ có cậu chủ là mới hy sinh để ưng hắn!
- Hai người qua đây ngồi nè!
Vĩnh A Thất thấy sự xuất hiện của cả hai cũng liền vui vẻ.
Ông chỉ vào chỗ kế bên mình sau đó bảo hai người ngồi xuống.
- Ở đây cũng rất tốt...
Phạm Thụy Nghi hiếm khi chủ động lên tiếng nói. Hắn đã quan sát một vòng rồi, cách sắp xếp đồ đạc rất gọn gàng, nhân viên làm việc trông cũng tạm được.
- Cái thằng nhóc này, lâu lâu mở miệng cũng chẳng có chút lễ phép gì!
Vĩnh A Thất cười cười, sau đó tiếp tục chỉ dẫn mấy nhân viên kia.
..........
- Vậy Ưng Ưng còn thích những món gì nữa?
Cậu thanh niên Mã Kỳ ngượng ngùng hỏi. Đây không phải lần đầu tiên cậu ta gặp Phạm Thụy Nghi nhưng đây là lần đầu cả hai ngồi nói chuyện một cách nghiêm túc. Chưa kể đến, vấn đề lại liên quan đến hạnh phúc một đời của cậu ta nữa chứ!
- Những thứ lặt vặt, tóm lại là đồ ăn nhanh thì tên đó đều thích.
Phạm Thụy Nghi ảm đạm đáp, sau đó hờ hững nhìn về phía ba người kia đang đứng xếp hàng chờ tới lượt chơi của mình.
- Những thứ lặt vặt...
Mã Kỳ rất mau gọn mà lấy giấy bút ra ghi lại. Nhìn một bộ thê nô này của cậu ta Dương Thừa Nam bên cạnh cũng phải phục sát đất.
Chậc! Mấy thằng nhóc bây giờ đúng là ranh ma.
- Vậy anh ấy muốn đi chỗ nào?
- Trừ những chỗ tẻ nhạt.
- Thích làm gì trong thời gian rảnh?
- Kiếm chuyện quậy phá.
- Không thích và ghét những thứ gì?
Lần này Phạm Thụy Nghi không trả lời mà quay qua cau mày.
Tên này rất biết cách làm phiền người khác, quả nhiên là trời sinh một cặp với tên kia!
- Sao cậu không tự mà đi hỏi người ta?
Dương Thừa Nam ngồi một bên cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Thay vì phí thời gian ở đây hỏi Phạm Thụy Nghi thì tên nhóc này có thể hỏi trực tiếp người họ Tạ đó. Như vậy còn nhanh lẹ hơn nhiều.
- Haiz, tôi và anh ấy vừa mới có chút tiến triển tốt đẹp, tôi sợ mình dọa anh ấy sợ thôi!
Nhắc đến đây lại càng thêm ủ rũ. Rõ ràng người ban đầu tiếp cận trước là anh ấy.... vậy mà bây giờ....
Nghe cậu ta nói nói xong Phạm Thụy Nghi chỉ khép hờ mắt, hắn lười để tâm đến chuyện tình cảm của hai kẻ này. Tính tình Tạ Hàm Ưng như thế nàobhắn còn không rõ sao? Cứ coi như là cậu nhóc này xui xẻo đi.
............
- Sao vậy, sắc mặt anh trông cứ như oán phụ?
Dương Thần ngồi bên ghế phụ khẽ hỏi. Trái ngược với hắn, sắc mặt cậu lại vô cùng tốt vì được vui chơi thõa thích không phải suy nghĩ điều gì.
- Hừ, cả ngày hôm nay xem như công cốc!
Không nhắc thì thôi, chỉ cần nhắc đến là hắn lại thấy bực bội. Rõ ràng hôm nay hắn có ý muốn cùng cậu vui vẻ trải qua một ngày hạnh phúc, vậy mà cuối cùng lại bị "bốn cái bóng đèn" kia phá nát. Càng nghĩ càng cảm thấy không nuốt trôi được cục giận này!
- Phì! Anh xem đi, bản thân có giống trẻ con không chứ?
Dương Thần thấy tính tình hắn nhỏ mọn như vậy liền nhịn không được mà bật cười.
- Hay là, bây giờ chúng ta đến chỗ của chú A Thất và mọi người đi!
Thấy vẻ mặt hắn lạnh đi cậu liền biết không nên tiếp tục trêu chọc. Cố nhịn xuống tràng cười trong lòng, cậu đưa ra ý kiến với hắn.
- Em muốn đi sao?
- Ừm, chọn ngày chi bằng cùng ngày!
Dẫu sao cậu cũng đã sẵn có ý định muốn gặp ông ấy.
- Vậy đi thôi!
Thế là chiếc xe lại bắt đầu lăn bánh.
...........
- Đóng gói kỹ vào, coi chừng đồ rớt ra ngoài!
Vĩnh A Thất lớn tiếng căn dặn mấy nhân viên đang đóng hàng. Mấy tên này, sao tay chân cứ vụng về thế chứ!
- Anh Thất à, anh xem mình bây giờ không khác gì mẹ gà quản con haha!
Một trong số những người từng cùng làm vệ sĩ với ông lên tiếng trêu chọc.
- Cậu im lặng lo mà làm việc đi, thiếu cái gì thì ông đây cho cậu một trận!
- Anh Hy à, sao anh lại để anh ấy làm quản lý cơ chứ? Đây là bốc lột đó!
Một người khoảng chừng ba mấy lên tiếng than vãn.
- Các cậu lo mà làm việc đi!
An Lâm Hy nhàn nhã uống trà, vẻ mặt vô cùng bình thản.
- Anh Hy, anh Thất, mọi người xem ai đến nè!
- Chào mọi người!
Dương Thần vừa bước vào đã lễ phép cúi đầu chào hỏi. Còn Phạm Thụy Nghi thì vẫn mặt lạnh gật đầu, thái độ đối với trưởng bổi vẫn không có chút gì thay đổi.
- Úi cậu...A Thần, cháu đến đây thăm mấy lão già này hả?
Mấy người vệ sĩ thấy cậu cũng liền hào hứng lên tiếng. Trước đây họ làm việc cho Dương Quyền Triết chỉ đơn giản là bảo vệ ông ta khỏi nguy hiểm cũng như giúp ông ta dạy dỗ những kẻ ngáng đường một chút... nhưng ai mà ngờ ông chủ của bọn họ... Haiz, sau khi tội ác của Dương Quyền Triết vỡ lẽ ra họ đã vô cùng choáng váng. Nhưng bây giờ thì mọi thứ cũng coi như là ổn.
Còn về phần cậu chủ thì trong mắt họ vốn hiểu cậu là người thiên chân ra sao. Cũng một phần như thế khiến họ càng thêm thương xót cho cậu khi có một người cha máu lạnh, tàn nhẫn.
- Thằng nhóc thối này, mặt vẫn vô cảm ha?
Một người nhìn Phạm Thụy Nghi lên tiếng. Chậc, có qua bao năm nữa thì tên nhóc này vẫn không chút thay đổi, vẫn là một bộ dọa người như vậy, đúng là chỉ có cậu chủ là mới hy sinh để ưng hắn!
- Hai người qua đây ngồi nè!
Vĩnh A Thất thấy sự xuất hiện của cả hai cũng liền vui vẻ.
Ông chỉ vào chỗ kế bên mình sau đó bảo hai người ngồi xuống.
- Ở đây cũng rất tốt...
Phạm Thụy Nghi hiếm khi chủ động lên tiếng nói. Hắn đã quan sát một vòng rồi, cách sắp xếp đồ đạc rất gọn gàng, nhân viên làm việc trông cũng tạm được.
- Cái thằng nhóc này, lâu lâu mở miệng cũng chẳng có chút lễ phép gì!
Vĩnh A Thất cười cười, sau đó tiếp tục chỉ dẫn mấy nhân viên kia.
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất