Chương 90: Ngọt ngào (H nhẹ)
Hồi đó em nhớ anh rất thích gà kho xã ớt. Anh nhớ không, lúc đó em còn nói anh quái dị, ăn cay như vậy mà không hề hấng gì!
Dương Thần nhìn dĩa gà trên bàn liền không khỏi nhớ lại quá khứ lúc nhỏ của cả hai. Khi đó, anh tiểu Nghi còn quậy phá bỏ gà có ớt vào bánh mì của cậu khiến cậu giận dỗi cả ngày.
Nghĩ lại, liền không nhịn được mà vui vẻ hoài niệm.
- Khụ, là do em không thích ăn cay mà thôi..
Hắn khẽ cười, sau đó gấp lấy thịt gà nếm thử. Hương vị rất vừa vặn nhưng có vẻ không cay lắm. Đúng là em ấy không thể ăn cay mà.
- Ăn nhiều vào một chút, có da có thịt mới tốt!
Phạm Thụy Nghi nếm thử món gà xong liền gấp lấy gấp để thức ăn cho cậu. Cậu ngốc này chỉ biết chăm sóc cho người khác.
- Ây, được rồi! Anh đừng gấp nữa, anh mau ăn đi!
Dương Thần luống cuống nhìn chén cơm đầy của mình. Haiz, anh ấy thật là.....
- Ừm, mà ngày mốt em với Khả Như sẽ bắt đầu công việc.
Dương Thần vừa ăn vừa phấn khích nói với hắn.
Chỉ cần làm việc chăm chỉ thì cậu có thể cùng hắn san sẻ gánh nặng rồi!
- Em không cần nhất thiết phải đi làm.
Hắn nhàn nhạt nói. Quả thật hắn không hề thích để cậu phải đi làm chút nào, dầu sao cậu vẫn còn đang đi học, điều tất yếu cần thiết phải là học mới đúng. Vả lại, hắn có dư khả năng để lo lắng cho cậu.
- Anh thật là, em cũng đã hai mươi tuổi rồi ấy! Vả lại, em muốn có thể cùng anh san sẻ mọi thứ, như vậy không phải sẽ càng hạnh phúc hơn sao?
Cậu nói ra quan niệm của mình sau đó gắp cho hắn một miếng thịt.
Thấy nụ cười rực rỡ của cậu, Phạm Thụy Nghi cũng không muốn khiến cậu khó xử. Thôi vậy, miễn là em ấy vui vẻ vậy là được rồi.
.............
- Alo, Khả Như cậu gọi tớ có gì sao?
'Sao chứ? Tớ nhớ cậu cũng không được gọi sao? Dương Thần! Cậu trọng sắc khinh bạn!'
- Haiz, thật hết nói với cậu....tiểu thư ơi cậu có gì muốn nói với tớ sao?
'Hừm...thôi vào vấn đề chính vậy! Tớ nói cậu nghe nè, anh tiểu Nam và mọi người đều nói rằng tớ không thể làm việc quá hai tuần vì cái tính hậu đậu của mình do đó tớ nhất định sẽ khiến họ phải hối hận!'
"Khả Như à, thật ra tớ cũng nghĩ như vậy...."
- Mau đi ngủ thôi!
Bất chợt cậu rơi vào vòng tay ấm áp của ai đó.
- Anh...
'Hể? Alo, A Thần đừng nói là cậu ngủ chung với tên đó nha!!!'
Khả Như ở dầu dây bên kia hét lớn.
- Khả Như à, không cần...
- Phiền phức.
Tút!
Phạm Thụy Nghi nhíu mày không cảm xúc mà thốt lên hai tiếng sau đó giật lấy điện thoại cậu mà tắt đi.
Cô gái này đúng là rất biết làm phiền người khác.
- Haiz...
Dương Thần thấy hai mày của hắn vẫn nhíu chặt liền có chút mắc cười.
Cậu xoay người, nhón chân nâng hai má hắn lên rồi hôn mấy cái.
- Nhăn như vậy anh sẽ biến thành ông già đ...ưm...
Nhìn đôi môi của cậu, hắn khẽ đắm chím vào, không kịp để cậu nói hết lời đã nhanh tay giữ chặt gáy cậu hôn mạnh xuống
- Ư...anh...
Phạm Thụy Nghi không cho cậu thời gian phản kháng. Hắn khẽ cậy mở miệng cậu ra sau đó tìm lấy cái lưỡi đang trốn tránh. Hai cái lưỡi khẽ quấn lấy nhau tạo ra những âm thanh sắc tình khiến người khác không khỏi đỏ mặt.
- Hộc...
Khi hai cánh môi tách ra cũng là lúc cả hai tìm lại hơi thở của mình.
Phạm Thụy Nghi nhìn cậu cả gương mặt ửng đỏ liền có chút nóng trong người. Hắn có cảm giác, phần dưới của mình bắt đầu phản ứng.
Do hai cơ thể đang ôm sát lấy nhau nên dĩ nhiên Dương Thần cũng dễ dàng cảm nhận được sự khác lạ của hắn. Cái thứ to lớn ấy nó đang không ngừng cạ vào người cậu nhưng do còn mê mang bởi nụ hôn ban nãy mà cậu vẫn chưa phác giác.
- A Thần...
Hắn khẽ gọi cậu, bàn tay thì vân vê đôi môi đỏ ửng do hắn tạo ra.
- Anh tiểu Nghi...
Cậu ngây thơ đáp lại hắn.
Chết tiệt! Hắn sẽ không nhịn được mất!
- Cho tôi....được không?
Phạm Thụy Nghi khó khăn lên tiếng, hắn bây giờ thật sự sắp bị hành đến điên rồi.
- Cho...cho gì cơ?
Cậu ngơ ngác mà hỏi. Từ trước đên nay quả thật cậu chưa từng trải qua tình huống nào như bây giờ. Ngay cả tự xử cậu cũng chưa từng làm qua...
Phạm Thụy Nghi lại ôm cậu chặt hơn nữa để cái thứ to lớn của mình cạ vào người cậu. Lúc này Dương Thần mới bừng tỉnh và hiểu ý hắn muốn nói.
Thấy cậu vẫn không đáp hắn có chút khó xử. Hắn thật sự gấp đến phát điên rồi nhưng hắn không muốn dọa cậu sợ.
Hắn bắt đầu nghĩ có lẽ mình nên tự giải quyết trong phòng tắm nhưng chưa kịp nói ra thành lời thì đã bị cậu kéo vào một nụ hôn nóng bỏng.
Và lần này, con dã thú trong hắn đã hoàn toàn không còn khống chế.
- A Thần...
Hắn dứt môi ra, sau đó hôn lên mặt cậu từ trán, mắt, mũi, cho đến cằm. Từng nụ hôn nhẹ như gió thoảng vừa nâng niu vừa trân trọng.
- Anh...anh tiểu Nghi...
Hắn vội vàng ôm ngang cậu lên để hai chân cậu quắp qua hông mình. Sau đó từng bước một tiến lại giường.
...........
Chương sau có h nhaa với lại chương sau là end rồi, mong mọi người đọc truyện vui vẻ
Dương Thần nhìn dĩa gà trên bàn liền không khỏi nhớ lại quá khứ lúc nhỏ của cả hai. Khi đó, anh tiểu Nghi còn quậy phá bỏ gà có ớt vào bánh mì của cậu khiến cậu giận dỗi cả ngày.
Nghĩ lại, liền không nhịn được mà vui vẻ hoài niệm.
- Khụ, là do em không thích ăn cay mà thôi..
Hắn khẽ cười, sau đó gấp lấy thịt gà nếm thử. Hương vị rất vừa vặn nhưng có vẻ không cay lắm. Đúng là em ấy không thể ăn cay mà.
- Ăn nhiều vào một chút, có da có thịt mới tốt!
Phạm Thụy Nghi nếm thử món gà xong liền gấp lấy gấp để thức ăn cho cậu. Cậu ngốc này chỉ biết chăm sóc cho người khác.
- Ây, được rồi! Anh đừng gấp nữa, anh mau ăn đi!
Dương Thần luống cuống nhìn chén cơm đầy của mình. Haiz, anh ấy thật là.....
- Ừm, mà ngày mốt em với Khả Như sẽ bắt đầu công việc.
Dương Thần vừa ăn vừa phấn khích nói với hắn.
Chỉ cần làm việc chăm chỉ thì cậu có thể cùng hắn san sẻ gánh nặng rồi!
- Em không cần nhất thiết phải đi làm.
Hắn nhàn nhạt nói. Quả thật hắn không hề thích để cậu phải đi làm chút nào, dầu sao cậu vẫn còn đang đi học, điều tất yếu cần thiết phải là học mới đúng. Vả lại, hắn có dư khả năng để lo lắng cho cậu.
- Anh thật là, em cũng đã hai mươi tuổi rồi ấy! Vả lại, em muốn có thể cùng anh san sẻ mọi thứ, như vậy không phải sẽ càng hạnh phúc hơn sao?
Cậu nói ra quan niệm của mình sau đó gắp cho hắn một miếng thịt.
Thấy nụ cười rực rỡ của cậu, Phạm Thụy Nghi cũng không muốn khiến cậu khó xử. Thôi vậy, miễn là em ấy vui vẻ vậy là được rồi.
.............
- Alo, Khả Như cậu gọi tớ có gì sao?
'Sao chứ? Tớ nhớ cậu cũng không được gọi sao? Dương Thần! Cậu trọng sắc khinh bạn!'
- Haiz, thật hết nói với cậu....tiểu thư ơi cậu có gì muốn nói với tớ sao?
'Hừm...thôi vào vấn đề chính vậy! Tớ nói cậu nghe nè, anh tiểu Nam và mọi người đều nói rằng tớ không thể làm việc quá hai tuần vì cái tính hậu đậu của mình do đó tớ nhất định sẽ khiến họ phải hối hận!'
"Khả Như à, thật ra tớ cũng nghĩ như vậy...."
- Mau đi ngủ thôi!
Bất chợt cậu rơi vào vòng tay ấm áp của ai đó.
- Anh...
'Hể? Alo, A Thần đừng nói là cậu ngủ chung với tên đó nha!!!'
Khả Như ở dầu dây bên kia hét lớn.
- Khả Như à, không cần...
- Phiền phức.
Tút!
Phạm Thụy Nghi nhíu mày không cảm xúc mà thốt lên hai tiếng sau đó giật lấy điện thoại cậu mà tắt đi.
Cô gái này đúng là rất biết làm phiền người khác.
- Haiz...
Dương Thần thấy hai mày của hắn vẫn nhíu chặt liền có chút mắc cười.
Cậu xoay người, nhón chân nâng hai má hắn lên rồi hôn mấy cái.
- Nhăn như vậy anh sẽ biến thành ông già đ...ưm...
Nhìn đôi môi của cậu, hắn khẽ đắm chím vào, không kịp để cậu nói hết lời đã nhanh tay giữ chặt gáy cậu hôn mạnh xuống
- Ư...anh...
Phạm Thụy Nghi không cho cậu thời gian phản kháng. Hắn khẽ cậy mở miệng cậu ra sau đó tìm lấy cái lưỡi đang trốn tránh. Hai cái lưỡi khẽ quấn lấy nhau tạo ra những âm thanh sắc tình khiến người khác không khỏi đỏ mặt.
- Hộc...
Khi hai cánh môi tách ra cũng là lúc cả hai tìm lại hơi thở của mình.
Phạm Thụy Nghi nhìn cậu cả gương mặt ửng đỏ liền có chút nóng trong người. Hắn có cảm giác, phần dưới của mình bắt đầu phản ứng.
Do hai cơ thể đang ôm sát lấy nhau nên dĩ nhiên Dương Thần cũng dễ dàng cảm nhận được sự khác lạ của hắn. Cái thứ to lớn ấy nó đang không ngừng cạ vào người cậu nhưng do còn mê mang bởi nụ hôn ban nãy mà cậu vẫn chưa phác giác.
- A Thần...
Hắn khẽ gọi cậu, bàn tay thì vân vê đôi môi đỏ ửng do hắn tạo ra.
- Anh tiểu Nghi...
Cậu ngây thơ đáp lại hắn.
Chết tiệt! Hắn sẽ không nhịn được mất!
- Cho tôi....được không?
Phạm Thụy Nghi khó khăn lên tiếng, hắn bây giờ thật sự sắp bị hành đến điên rồi.
- Cho...cho gì cơ?
Cậu ngơ ngác mà hỏi. Từ trước đên nay quả thật cậu chưa từng trải qua tình huống nào như bây giờ. Ngay cả tự xử cậu cũng chưa từng làm qua...
Phạm Thụy Nghi lại ôm cậu chặt hơn nữa để cái thứ to lớn của mình cạ vào người cậu. Lúc này Dương Thần mới bừng tỉnh và hiểu ý hắn muốn nói.
Thấy cậu vẫn không đáp hắn có chút khó xử. Hắn thật sự gấp đến phát điên rồi nhưng hắn không muốn dọa cậu sợ.
Hắn bắt đầu nghĩ có lẽ mình nên tự giải quyết trong phòng tắm nhưng chưa kịp nói ra thành lời thì đã bị cậu kéo vào một nụ hôn nóng bỏng.
Và lần này, con dã thú trong hắn đã hoàn toàn không còn khống chế.
- A Thần...
Hắn dứt môi ra, sau đó hôn lên mặt cậu từ trán, mắt, mũi, cho đến cằm. Từng nụ hôn nhẹ như gió thoảng vừa nâng niu vừa trân trọng.
- Anh...anh tiểu Nghi...
Hắn vội vàng ôm ngang cậu lên để hai chân cậu quắp qua hông mình. Sau đó từng bước một tiến lại giường.
...........
Chương sau có h nhaa với lại chương sau là end rồi, mong mọi người đọc truyện vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất