Chương 91: Hạnh phúc (END)
Cảnh cáo: Chương này có cảnh h, ai không coi được thì hãy lướt xuống cuối
..............
Thình thịch!
Nhịp tim Dương Thần lúc này vô cùng hỗn loạn. Sự tiếp xúc thân mật này khiến cả người cậu mềm rũ ra. Vừa lo lắng lại có chút gì đó chờ mong.
Phịch!
Đặt cậu lên giường, Phạm Thụy Nghi nâng niu hôn lấy bàn tay cậu. Hắn khẽ hôn lấy từng ngón tay, tạo nên khoái cảm cho cậu. Sau đó liền không chần chừ mà cởi quần áo cậu đang mặc trên người ra.
- A Thần...
Nhìn thân thể trắng nõn trước mắt, hắn cảm thấy trong miệng bây giờ thật đắng.
Chết tiệt, cả "cậu bé" cũng đáng yêu nhỏ nhắn như vậy!
Khẽ đưa tay chạm lên ngực cậu, xúc cảm vừa tay khiến hắn có chút mất kiểm soát.
- Ưm...
Dương Thần cựa quậy, bị cảm giác hắn mang đến làm cho cả người tê dại.
Cậu muốn lấy tay che miệng để ngăn đi sự xấu hổ thì bất chợt hắn cúi xuống hôn nhẹ rồi cắn lên nụ hồng nhỏ của cậu
- Á!
Bị ăn đau, cậu vô thức la lên một tiếng, cũng vì vậy mà càng làm hắn nổi lên dục vọng.
Hắn khẽ day day "điểm hồng" của cậu, tay còn lại thì lần mò xuống d***g v**.
- Đ...đừng...ưm..
Được một lúc, hắn bắt đầu di chuyển tay, lần này là lần mò xuống phía sau của cậu.
Đây rồi!
- Đau...
Cảm nhận có gì đó chen chúc vào nơi đó, cậu nắm chặt ga giường, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
- Chết tiệt!
Phạm Thụy Nghi chửi thề một tiếng, cái chỗ đó của cậu vô cùng chặt khiến hắn khó khăn nới lỏng.
Bỗng nhớ ra điều gì, hắn cắn răng sau đó đi nhanh vào nhà vệ sinh rồi lập tức trở ra cùng với chai d*ng d*ch.
- A Thần, chịu đau một lát!
Hắn bóp lấy cái chai cho thấm cả bàn tay rồi lần nữa đẩy vào chỗ đó của cậu.
- Anh..anh tiểu Nghi....
Cậu nức nở, thật sự thật sự nó vô cùng đau đớn!
- Nhịn một chút!
Cảm thấy bên dưới đang dần nới lỏng, hắn cúi người hôn lên môi cậu sau đó cho hẳn ba ngón tay vào.
- Ưm...
Dương Thần muốn hét lớn nhưng lại bị môi hắn ngăn lại.
Cũng là lúc này, khi cảm nhận được Dương Thần đã hoàn toàn sẵn sàng, hắn mới tháo quần của mình, đặt thứ to lớn ngay bên dưới của cậu.
- Kh....không....hức..
Nhìn thấy kích cỡ đó, cậu sợ hãi lắc đầu, làm sao....làm sao có thể vào được chứ?
Nhưng chưa kịp phản kháng thì hắn đã nhanh chóng đẩy vào khiến đầu óc cậu như muốn vỡ tung ra.
- Đa....đau quá...
Cả cơ thể cậu lúc này như bị xé tọac, muốn cầu xin hắn buông tha mình nhưng Phạm Thụy Nghi lúc này làm gì còn đủ tỉnh táo để nghe?
- Ha...
Hắn thở ra một hơi khó khăn, cái nơi đó của cậu thật sự chặt quá. Nó bao bọc hắn khiến hắn không kiềm được mà rùng mình vì sung sướng.
- A Thần...A Thần...
Hắn gọi tên cậu. Sau đó đưa hông đẩy mạnh vào.
Ph*p!
- ...Đừng...hức....
Cũng vì khoái cảm đột ngột nên cậu nhỏ của cậu đã bắn ra khiến cả cơ thể Dương Thần càng lúc càng mềm nhũn.
Phạm Thụy Nghi lúc này như mất lí trí, hắn khẽ dùng tay, sau đó liền nâng hông cậu lên.
- ....Chậm...chậm lại....
Cũng không biết từ lúc nào khóai cảm đã bao trùm lấy cậu khiến đầu óc cậu mụ mị không ngừng phát ra những âm thanh gợi tình.
- ...anh...anh tiểu Nghi....
Trong cơn khóai lạc cậu không ngừng gọi tên hắn khiến Phạm Thụy Nghi càng thêm điên cuồng đưa đẩy.
- Ch...chậm... Chậm lại!
Hắn nâng chân cậu lên vai, sau đó hung hăng cắm vào khiến cậu vô lực van xin.
- Kh....không....dừng lại....
Mặc cho cậu nài nỉ hắn vẫn tiếp tục luân động.
- A Thần...A Thần...
Chẳng biết thời gian đã qua bao lâu, Phạm Thụy Nghi liền thúc mạnh vào sau đó bắn ra dòng **** **** trên bụng cậu.
Ph*t!
Nhìn dòng chất lỏng trắng đó, hắn thở hồng hộc, đôi mắt tựa như bị mê hoặc mà tràn ngập dư vị tình ái.
- Xong...xong rồi?
Cậu khó khăn nâng mắt, giọng nói có chút khàn nhưng bất chợt hắn lại lật người cậu lại sau đó lần nữa đẩy mạnh vào.
- Kh....
Rồi cứ thế, một đêm dài tràn ngập s*c tình lại bắt đầu...
...........
- Ưm....
Dương Thần hé mắt khẽ cựa quậy thì đập vào mặt cậu là lồng ngực ấm áp của người.
Khẽ nhìn cơ thể trần trụi của hắn, đầu óc cậu có chút trì trệ.
Sau đó khi phát giác ra gì đó gương mặt liềm không khỏi ửng đỏ như quả cà chua chín mọng.
Đêm...đêm qua, cậu...cậu và anh tiểu Nghi....
- Dậy rồi sao?
Hắn choàng mở mắt, sau đó ôm cậu vào lòng.
- Ngủ thêm một lát đi, hôm qua em la lớn như vậy mà.
Hắn khẽ cười khiến cậu lập tức muốn kiếm chỗ nào đó chui xuống.
Ái! Xấu hổ quá đi mất!
- Đau...
Vừa mới nhúc nhích, cơn đau bên dưới liền truyền lên khiến cậu rùng mình.
- Em đau sao?
Phạm Thụy Nghi nghe cậu kêu đau liền hấp tấp ngồi dậy khiến cái chăn cũng tuột xuống.
Xấu hổ quá đi!
Dương Thần nhìn cơ thể rắn chắc trước mặt liền không khỏi ngượng ngùng dù cho cả hai đã tiếp xúc thân mật hơn bao giờ hết.
- Ngoan! Là tôi làm em đau! Thật xin lỗi!
Hắn dịu dàng hôn lên mũi cậu một cái an ủi, giọng nói nhẹ nhàng hối lỗi khiến tim cậu phút chút mềm nhũn ra.
Cậu cố gắng nhích người lên, mặc cho cơn đau truyền đến mà hôn nhẹ lên môi hắn.
- Không sao đâu!
Đây là người cậu muốn cùng nhau đi đến suốt cả cuộc đời. Do đó, dù là thứ gì cậu đều muốn trao cho hắn.
- Sau này tôi sẽ nhẹ nhàng hơn!
Hắn đưa tay xoa nhẹ đầu cậu, sau đó đứng dậy ôm lấy cậu để vệ sinh buổi sáng.
- Em tự đi được mà!
Cậu vẫn không khỏi ngượng ngùng trước hành động thân mật của hắn. Chưa kể đến, cậu hiện tại còn đang khỏa thân nữa chứ!
- Chân em run như vậy làm sao mà tự đi được chứ? Ngoan, nếu còn cự quậy thì tôi không chắc bản thân sẽ làm gì đâu!
Hơi thở nóng ấm phả ngay tai khiến cậu vội lấy hai tay che mặt.
Ngượng....chết mất!
Cứ thế cả hai người vệ sinh cá nhân sạch sẽ sau đó dành cả một ngày dài để ở bên cạnh nhau. làm những việc vui vẻ như cùng ăn sáng, xem phim, đi dạo khắp thành phố,...
Sau cùng, trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, cả hai đã có với nhau hạnh phúc đáng quý mà hai người phải đánh đổi từ rất nhiều niềm đau và nước mắt.
Con đường sau này, chẳng biết là dễ hay khó đi nhưng chắc chắn họ sẽ nắm tay nhau cùng nhau vượt qua và không bao giờ tách rời.
...........
...~Hoàn truyện~...
Đôi lời tác giả muốn nói:
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện "Chờ một mai nắng đến" mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện của mình. Hẹn gặp lại mọi người ở phần ngoại truyện
..............
Thình thịch!
Nhịp tim Dương Thần lúc này vô cùng hỗn loạn. Sự tiếp xúc thân mật này khiến cả người cậu mềm rũ ra. Vừa lo lắng lại có chút gì đó chờ mong.
Phịch!
Đặt cậu lên giường, Phạm Thụy Nghi nâng niu hôn lấy bàn tay cậu. Hắn khẽ hôn lấy từng ngón tay, tạo nên khoái cảm cho cậu. Sau đó liền không chần chừ mà cởi quần áo cậu đang mặc trên người ra.
- A Thần...
Nhìn thân thể trắng nõn trước mắt, hắn cảm thấy trong miệng bây giờ thật đắng.
Chết tiệt, cả "cậu bé" cũng đáng yêu nhỏ nhắn như vậy!
Khẽ đưa tay chạm lên ngực cậu, xúc cảm vừa tay khiến hắn có chút mất kiểm soát.
- Ưm...
Dương Thần cựa quậy, bị cảm giác hắn mang đến làm cho cả người tê dại.
Cậu muốn lấy tay che miệng để ngăn đi sự xấu hổ thì bất chợt hắn cúi xuống hôn nhẹ rồi cắn lên nụ hồng nhỏ của cậu
- Á!
Bị ăn đau, cậu vô thức la lên một tiếng, cũng vì vậy mà càng làm hắn nổi lên dục vọng.
Hắn khẽ day day "điểm hồng" của cậu, tay còn lại thì lần mò xuống d***g v**.
- Đ...đừng...ưm..
Được một lúc, hắn bắt đầu di chuyển tay, lần này là lần mò xuống phía sau của cậu.
Đây rồi!
- Đau...
Cảm nhận có gì đó chen chúc vào nơi đó, cậu nắm chặt ga giường, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
- Chết tiệt!
Phạm Thụy Nghi chửi thề một tiếng, cái chỗ đó của cậu vô cùng chặt khiến hắn khó khăn nới lỏng.
Bỗng nhớ ra điều gì, hắn cắn răng sau đó đi nhanh vào nhà vệ sinh rồi lập tức trở ra cùng với chai d*ng d*ch.
- A Thần, chịu đau một lát!
Hắn bóp lấy cái chai cho thấm cả bàn tay rồi lần nữa đẩy vào chỗ đó của cậu.
- Anh..anh tiểu Nghi....
Cậu nức nở, thật sự thật sự nó vô cùng đau đớn!
- Nhịn một chút!
Cảm thấy bên dưới đang dần nới lỏng, hắn cúi người hôn lên môi cậu sau đó cho hẳn ba ngón tay vào.
- Ưm...
Dương Thần muốn hét lớn nhưng lại bị môi hắn ngăn lại.
Cũng là lúc này, khi cảm nhận được Dương Thần đã hoàn toàn sẵn sàng, hắn mới tháo quần của mình, đặt thứ to lớn ngay bên dưới của cậu.
- Kh....không....hức..
Nhìn thấy kích cỡ đó, cậu sợ hãi lắc đầu, làm sao....làm sao có thể vào được chứ?
Nhưng chưa kịp phản kháng thì hắn đã nhanh chóng đẩy vào khiến đầu óc cậu như muốn vỡ tung ra.
- Đa....đau quá...
Cả cơ thể cậu lúc này như bị xé tọac, muốn cầu xin hắn buông tha mình nhưng Phạm Thụy Nghi lúc này làm gì còn đủ tỉnh táo để nghe?
- Ha...
Hắn thở ra một hơi khó khăn, cái nơi đó của cậu thật sự chặt quá. Nó bao bọc hắn khiến hắn không kiềm được mà rùng mình vì sung sướng.
- A Thần...A Thần...
Hắn gọi tên cậu. Sau đó đưa hông đẩy mạnh vào.
Ph*p!
- ...Đừng...hức....
Cũng vì khoái cảm đột ngột nên cậu nhỏ của cậu đã bắn ra khiến cả cơ thể Dương Thần càng lúc càng mềm nhũn.
Phạm Thụy Nghi lúc này như mất lí trí, hắn khẽ dùng tay, sau đó liền nâng hông cậu lên.
- ....Chậm...chậm lại....
Cũng không biết từ lúc nào khóai cảm đã bao trùm lấy cậu khiến đầu óc cậu mụ mị không ngừng phát ra những âm thanh gợi tình.
- ...anh...anh tiểu Nghi....
Trong cơn khóai lạc cậu không ngừng gọi tên hắn khiến Phạm Thụy Nghi càng thêm điên cuồng đưa đẩy.
- Ch...chậm... Chậm lại!
Hắn nâng chân cậu lên vai, sau đó hung hăng cắm vào khiến cậu vô lực van xin.
- Kh....không....dừng lại....
Mặc cho cậu nài nỉ hắn vẫn tiếp tục luân động.
- A Thần...A Thần...
Chẳng biết thời gian đã qua bao lâu, Phạm Thụy Nghi liền thúc mạnh vào sau đó bắn ra dòng **** **** trên bụng cậu.
Ph*t!
Nhìn dòng chất lỏng trắng đó, hắn thở hồng hộc, đôi mắt tựa như bị mê hoặc mà tràn ngập dư vị tình ái.
- Xong...xong rồi?
Cậu khó khăn nâng mắt, giọng nói có chút khàn nhưng bất chợt hắn lại lật người cậu lại sau đó lần nữa đẩy mạnh vào.
- Kh....
Rồi cứ thế, một đêm dài tràn ngập s*c tình lại bắt đầu...
...........
- Ưm....
Dương Thần hé mắt khẽ cựa quậy thì đập vào mặt cậu là lồng ngực ấm áp của người.
Khẽ nhìn cơ thể trần trụi của hắn, đầu óc cậu có chút trì trệ.
Sau đó khi phát giác ra gì đó gương mặt liềm không khỏi ửng đỏ như quả cà chua chín mọng.
Đêm...đêm qua, cậu...cậu và anh tiểu Nghi....
- Dậy rồi sao?
Hắn choàng mở mắt, sau đó ôm cậu vào lòng.
- Ngủ thêm một lát đi, hôm qua em la lớn như vậy mà.
Hắn khẽ cười khiến cậu lập tức muốn kiếm chỗ nào đó chui xuống.
Ái! Xấu hổ quá đi mất!
- Đau...
Vừa mới nhúc nhích, cơn đau bên dưới liền truyền lên khiến cậu rùng mình.
- Em đau sao?
Phạm Thụy Nghi nghe cậu kêu đau liền hấp tấp ngồi dậy khiến cái chăn cũng tuột xuống.
Xấu hổ quá đi!
Dương Thần nhìn cơ thể rắn chắc trước mặt liền không khỏi ngượng ngùng dù cho cả hai đã tiếp xúc thân mật hơn bao giờ hết.
- Ngoan! Là tôi làm em đau! Thật xin lỗi!
Hắn dịu dàng hôn lên mũi cậu một cái an ủi, giọng nói nhẹ nhàng hối lỗi khiến tim cậu phút chút mềm nhũn ra.
Cậu cố gắng nhích người lên, mặc cho cơn đau truyền đến mà hôn nhẹ lên môi hắn.
- Không sao đâu!
Đây là người cậu muốn cùng nhau đi đến suốt cả cuộc đời. Do đó, dù là thứ gì cậu đều muốn trao cho hắn.
- Sau này tôi sẽ nhẹ nhàng hơn!
Hắn đưa tay xoa nhẹ đầu cậu, sau đó đứng dậy ôm lấy cậu để vệ sinh buổi sáng.
- Em tự đi được mà!
Cậu vẫn không khỏi ngượng ngùng trước hành động thân mật của hắn. Chưa kể đến, cậu hiện tại còn đang khỏa thân nữa chứ!
- Chân em run như vậy làm sao mà tự đi được chứ? Ngoan, nếu còn cự quậy thì tôi không chắc bản thân sẽ làm gì đâu!
Hơi thở nóng ấm phả ngay tai khiến cậu vội lấy hai tay che mặt.
Ngượng....chết mất!
Cứ thế cả hai người vệ sinh cá nhân sạch sẽ sau đó dành cả một ngày dài để ở bên cạnh nhau. làm những việc vui vẻ như cùng ăn sáng, xem phim, đi dạo khắp thành phố,...
Sau cùng, trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, cả hai đã có với nhau hạnh phúc đáng quý mà hai người phải đánh đổi từ rất nhiều niềm đau và nước mắt.
Con đường sau này, chẳng biết là dễ hay khó đi nhưng chắc chắn họ sẽ nắm tay nhau cùng nhau vượt qua và không bao giờ tách rời.
...........
...~Hoàn truyện~...
Đôi lời tác giả muốn nói:
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện "Chờ một mai nắng đến" mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện của mình. Hẹn gặp lại mọi người ở phần ngoại truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất