Chương 96: PN3: Mã Kỳ x Tạ Hàm Ưng
Vài năm trước....
- Cậu gì ơi?
Tạ Hàm Ưng đang bận than trách số phận khi bị Phạm Thụy Nghi bỏ xó lại thì bất chợt có ai đó lên tiếng gọi y.
- Hả?
Đến khi y quay đầu thì khuôn mặt liền có chút mê muội mà nhìn người trước mắt.
Thịch!
Hình như là, ông thần tình yêu nào đó nghe lời cầu nguyện của y rồi thì phải.
Chàng trai này rất là được nha!
Tạ Hàm Ưng hai mắt trắng trợn đặt trên người kia khiến người đó có chút lúng túng.
- Cậu....cái này có phải của anh không?
Người kia nhìn y rồi lại vội đổi cách xưng hô khác cho lịch sự hơn. Dẫu sao cũng chưa biết người đối diện bao nhiêu tuổi, nếu kêu cậu thì có vẻ hơi không lịch sự...
Cậu thanh niên này độ chừng khoảng 18, vẻ mặt vẫn còn nét ngây ngô chưa trải sự đời khiến Tạ Hàm Ưng càng thêm thích thú.
"Con mồi ngon như vậy, ông đây sao có thể bỏ lỡ!"
- Cậu kêu tôi có gì sao?
Tạ Hàm Ưng rất nghiêm túc mà nở nụ cười chuẩn mực của mình. Khác xa với cái dáng vẻ cà lơ phất phơ thường xuất hiện của y.
- Anh làm rơi cái này nè!
Lúc nãy cậu đi ngang qua thấy người này làm rơi bóp tiền nên có ý tốt muốn đem trả lại.
Nhưng Mã Kỳ lại không hề biết, chỉ sau sự kiện này, đường tình duyên của cậu lại vô cùng chớm nở.
Chưa kể đến, lại còn là một thê nô siêu cấp bám dính!
............
- Coi như là tôi mời cậu, uống đi!
Tạ Hàm Ưng rất thoải mái mà nói chuyện với người đối diện dẫu cho cả hai chỉ vừa mới gặp nhau.
Ai bảo, y thích người đẹp có chứ!
Càng nhìn thì thằng nhóc này lại càng đẹp nha!
Tuy chưa có nét đẹp sắc xảo của đàn ông trưởng thành nhưng trông cũng vô cùng khí chất lịch lãm. Nếu thêm mấy năm nữa, chắc chắn sẽ là một người đàn ông tài giỏi!
Y càng nhìn thì lại càng thêm đắm đuối khiến Mã Kỳ không biết nên làm gì chỉ có thể đành ho nhẹ một cái đánh trống lãng.
- Trên mặt tôi dính gì sao?
Cậu có chút ngượng ngùng bởi lẽ ánh mắt người này nhìn cậu có phần hơi nóng bỏng. Đối với một thanh niên độc thân nhiều năm trời như cậu đương nhiên là không tránh được ngại ngùng.
- Thấy cậu rất đẹp thôi!
Y thản nhiên nói.
- Mà nè, tôi chưa biết tên cậu nữa, cậu tên gì vậy?
- Tôi tên là Mã Kỳ..... còn anh?
Thấy Tạ Hàm Ưng tự nhiên như vậy cậu cũng đành hết cách. Người tự nhiên như vậy cậu thật sự mới gặp lần đầu....
- Tôi là Tạ Hàm Ưng, rất vui được gặp cậu! À trao đổi số điện thoại với tôi đi!
Tạ Hàm Ưng hào hứng lấy điện thoại ra. Y làm tới mức này rồi nếu thằng nhóc này là trai thẳng thì mau từ chối đi.
- Ừm....đây là số của tôi....
.............
- Thụy Nghi à, cậu và cậu chủ nhỏ sao rồi?
Tạ Hàm Ưng sau khi trở về nơi làm việc liền nhìn thấy Phạm Thụy Nghi đang đứng hút thuốc.
Y rất vui vẻ và quên mất chuyện bị bỏ rơi ban nãy mà tiến tới choàng tay vào cổ hắn.
- - Bỏ ra.
Phạm Thụy Nghi cau mày nói.
Chậc! Chả đáng yêu tẹo nào!
- Hên cho cậu, tâm trạng ông đây đang tốt!
Tạ Hàm Ưng khịt mũi, vẻ mặt hếch lên đầy phấn chấn.
- Cậu lại đi dụ dỗ người khác nữa à?
Phạm Thụy Nghi nhàn nhạt mở miệng.
Cái bản tính trêu hoa ghẹo nguyệt của tên này, hắn có thể không rành hay sao?
- Wow, không ngờ cậu hiểu rõ tôi đến vậy nha! Ây dà, có phải người cậu thương thầm là ông đây....
Chưa nói xong y đã bị quăng cho một ánh mắt khinh bỉ như kiểu "Cậu có vấn đề về não à?"
Sau đó tên mặt lạnh nào đó liền không nói không rằng mà rời đi.
- Sao cậu chủ nhỏ có thể chịu được tên này cơ chứ!
............
- Alo, cháu biết rồi, dì yên tâm!
Tút!
Tạ Hàm Ưng tắt điện thoại, sau đó tiếp tục việc lựa chọn thức ăn của mình.
Dì An An bảo muốn ăn cơm gà. Vậy thì lấy món gà ram này vậy.
- Cô ơi, lấy cho cháu một phần này!
Ể?
Bất chợt, y nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào đó.
Mã Kỳ? Kia không phải là thằng nhóc đó sao?
Y trợn to mắt nhìn cảnh tượng cậu thanh niên trẻ đang bị cô gái kế bên bám sát vào người.
Không lẽ thằng nhóc đó có người yêu rồi?
Nhưng mà sao vẻ mặt lại như bị ai giành mất miếng thịt vậy? Khó coi chết đi được!
- Của cậu đây!
- À, cảm ơn cô, tiền đây ạ!
Y xoay đầu đưa tiền cho người đối diện xong thì mới phát hiện hóa ra Mã Kỳ cũng đang nhìn mình.
Y mỉm cười, rất thản nhiên mà vẫy tay chào hỏi.
Có vẻ như, cậu ta đang cần sự trợ giúp..
Nghĩ vậy, y liền không ngần ngại mà tiến đến trước mặt hai người phía trước.
- A Kỳ, sao cậu không nghe máy? Hôm nay không phải chúng ta có hẹn hả?
Y vờ như bất ngờ nhìn cậu hỏi.
- Tôi...tôi đang định đến chỗ của anh!
Nghe y nói, cậu có chút bất ngờ nhưng nghĩ lại hoàn cảnh hiện tại của mình thì liền nhớ ra điều gì đó.
- Nhưng mà hôm nay anh phải đi với em!
Cô gái bên cạnh bấu chặt vào tay cậu nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.
Tạ Hàm Ưng nhìn cô một cái rồi cũng dời tầm mắt lười quan sát. Haiz, đây xác thật là một tiểu thư chính hiệu mà...
- Cậu gì ơi?
Tạ Hàm Ưng đang bận than trách số phận khi bị Phạm Thụy Nghi bỏ xó lại thì bất chợt có ai đó lên tiếng gọi y.
- Hả?
Đến khi y quay đầu thì khuôn mặt liền có chút mê muội mà nhìn người trước mắt.
Thịch!
Hình như là, ông thần tình yêu nào đó nghe lời cầu nguyện của y rồi thì phải.
Chàng trai này rất là được nha!
Tạ Hàm Ưng hai mắt trắng trợn đặt trên người kia khiến người đó có chút lúng túng.
- Cậu....cái này có phải của anh không?
Người kia nhìn y rồi lại vội đổi cách xưng hô khác cho lịch sự hơn. Dẫu sao cũng chưa biết người đối diện bao nhiêu tuổi, nếu kêu cậu thì có vẻ hơi không lịch sự...
Cậu thanh niên này độ chừng khoảng 18, vẻ mặt vẫn còn nét ngây ngô chưa trải sự đời khiến Tạ Hàm Ưng càng thêm thích thú.
"Con mồi ngon như vậy, ông đây sao có thể bỏ lỡ!"
- Cậu kêu tôi có gì sao?
Tạ Hàm Ưng rất nghiêm túc mà nở nụ cười chuẩn mực của mình. Khác xa với cái dáng vẻ cà lơ phất phơ thường xuất hiện của y.
- Anh làm rơi cái này nè!
Lúc nãy cậu đi ngang qua thấy người này làm rơi bóp tiền nên có ý tốt muốn đem trả lại.
Nhưng Mã Kỳ lại không hề biết, chỉ sau sự kiện này, đường tình duyên của cậu lại vô cùng chớm nở.
Chưa kể đến, lại còn là một thê nô siêu cấp bám dính!
............
- Coi như là tôi mời cậu, uống đi!
Tạ Hàm Ưng rất thoải mái mà nói chuyện với người đối diện dẫu cho cả hai chỉ vừa mới gặp nhau.
Ai bảo, y thích người đẹp có chứ!
Càng nhìn thì thằng nhóc này lại càng đẹp nha!
Tuy chưa có nét đẹp sắc xảo của đàn ông trưởng thành nhưng trông cũng vô cùng khí chất lịch lãm. Nếu thêm mấy năm nữa, chắc chắn sẽ là một người đàn ông tài giỏi!
Y càng nhìn thì lại càng thêm đắm đuối khiến Mã Kỳ không biết nên làm gì chỉ có thể đành ho nhẹ một cái đánh trống lãng.
- Trên mặt tôi dính gì sao?
Cậu có chút ngượng ngùng bởi lẽ ánh mắt người này nhìn cậu có phần hơi nóng bỏng. Đối với một thanh niên độc thân nhiều năm trời như cậu đương nhiên là không tránh được ngại ngùng.
- Thấy cậu rất đẹp thôi!
Y thản nhiên nói.
- Mà nè, tôi chưa biết tên cậu nữa, cậu tên gì vậy?
- Tôi tên là Mã Kỳ..... còn anh?
Thấy Tạ Hàm Ưng tự nhiên như vậy cậu cũng đành hết cách. Người tự nhiên như vậy cậu thật sự mới gặp lần đầu....
- Tôi là Tạ Hàm Ưng, rất vui được gặp cậu! À trao đổi số điện thoại với tôi đi!
Tạ Hàm Ưng hào hứng lấy điện thoại ra. Y làm tới mức này rồi nếu thằng nhóc này là trai thẳng thì mau từ chối đi.
- Ừm....đây là số của tôi....
.............
- Thụy Nghi à, cậu và cậu chủ nhỏ sao rồi?
Tạ Hàm Ưng sau khi trở về nơi làm việc liền nhìn thấy Phạm Thụy Nghi đang đứng hút thuốc.
Y rất vui vẻ và quên mất chuyện bị bỏ rơi ban nãy mà tiến tới choàng tay vào cổ hắn.
- - Bỏ ra.
Phạm Thụy Nghi cau mày nói.
Chậc! Chả đáng yêu tẹo nào!
- Hên cho cậu, tâm trạng ông đây đang tốt!
Tạ Hàm Ưng khịt mũi, vẻ mặt hếch lên đầy phấn chấn.
- Cậu lại đi dụ dỗ người khác nữa à?
Phạm Thụy Nghi nhàn nhạt mở miệng.
Cái bản tính trêu hoa ghẹo nguyệt của tên này, hắn có thể không rành hay sao?
- Wow, không ngờ cậu hiểu rõ tôi đến vậy nha! Ây dà, có phải người cậu thương thầm là ông đây....
Chưa nói xong y đã bị quăng cho một ánh mắt khinh bỉ như kiểu "Cậu có vấn đề về não à?"
Sau đó tên mặt lạnh nào đó liền không nói không rằng mà rời đi.
- Sao cậu chủ nhỏ có thể chịu được tên này cơ chứ!
............
- Alo, cháu biết rồi, dì yên tâm!
Tút!
Tạ Hàm Ưng tắt điện thoại, sau đó tiếp tục việc lựa chọn thức ăn của mình.
Dì An An bảo muốn ăn cơm gà. Vậy thì lấy món gà ram này vậy.
- Cô ơi, lấy cho cháu một phần này!
Ể?
Bất chợt, y nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào đó.
Mã Kỳ? Kia không phải là thằng nhóc đó sao?
Y trợn to mắt nhìn cảnh tượng cậu thanh niên trẻ đang bị cô gái kế bên bám sát vào người.
Không lẽ thằng nhóc đó có người yêu rồi?
Nhưng mà sao vẻ mặt lại như bị ai giành mất miếng thịt vậy? Khó coi chết đi được!
- Của cậu đây!
- À, cảm ơn cô, tiền đây ạ!
Y xoay đầu đưa tiền cho người đối diện xong thì mới phát hiện hóa ra Mã Kỳ cũng đang nhìn mình.
Y mỉm cười, rất thản nhiên mà vẫy tay chào hỏi.
Có vẻ như, cậu ta đang cần sự trợ giúp..
Nghĩ vậy, y liền không ngần ngại mà tiến đến trước mặt hai người phía trước.
- A Kỳ, sao cậu không nghe máy? Hôm nay không phải chúng ta có hẹn hả?
Y vờ như bất ngờ nhìn cậu hỏi.
- Tôi...tôi đang định đến chỗ của anh!
Nghe y nói, cậu có chút bất ngờ nhưng nghĩ lại hoàn cảnh hiện tại của mình thì liền nhớ ra điều gì đó.
- Nhưng mà hôm nay anh phải đi với em!
Cô gái bên cạnh bấu chặt vào tay cậu nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.
Tạ Hàm Ưng nhìn cô một cái rồi cũng dời tầm mắt lười quan sát. Haiz, đây xác thật là một tiểu thư chính hiệu mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất