Chương 9
Lối xưa rợp lá vàng… Gian phòng không trống vắng… Ta lặng dưới mái hiên… Dấu chân ai mờ bụi?
Tự hỏi rồi ngậm ngùi… Thời gian như gió thoảng… Bóng ai còn nơi ấy… Xin tạ tội ái nhân…
Ta đã trở lại… Các ái phi còn đây không QAQ????
======Edit: Koori Rin. Beta: Nguyệt Thần======
Tối đó, Chương Chiêu mới vừa cơm nước xong, Lâm Hoài Đông nhắn qua WeChat.
“Một mình anh à?”
Chương Chiêu bĩu môi, đáp lại: “Nói thừa.” Cầm chén đũa đi vào bếp rửa, đến khi lau khô tay bước ra, di động trên bàn đúng lúc rung động liên hồi, Lâm Hoài Đông hỏi: “Ở nhà của anh?”
Chương Chiêu nghĩ tên này lại mắc chứng gì nữa rồi. Anh ngồi xếp bằng trên sô pha, trả lời: “Tôi ở rừng cây nhỏ trên ngọn núi sau trường cậu —— Tôi đương nhiên ở nhà của tôi. Cậu muốn gì?”
Lâm Hoài Đông một lúc lâu vẫn chưa trả lời, Chương Chiêu cũng không để ý nữa, đọc sách tham khảo. Lát sau, chuông báo WeChat vang lên, Chương Chiêu cầm lên xem, suýt chút ném luôn cái điện thoại: Lâm Hoài Đông gửi ảnh chụp phía dưới của cậu ta đến.
Bộ phận đỏ au cương cứng, nhô cao nơi bụng dưới Lâm Hoài Đông hệt như một cái gậy. Mắt ngựa đã rỉ ra chất dịch, trong suốt lấp lánh trước ống kính, vài “sợi” (dịch) còn dính lên Lâm Hoài Đông. Chương Chiêu chăm chú nhìn một lúc, “Khụ” một tiếng, đáp: “Tôi đang chuẩn bị bài.”
Lâm Hoài Đông gửi một biểu tượng lè lưỡi: “Dạ, iêm bít òi.” Mấy phút sau, lại gửi một video qua.
Cậu ta đứng trước gương, cởi sạch trơn, quần lót bị cậu kéo xuống dưới mông, được hai bắp đùi lớn kép lại, phô ra bộ phận đỏ au đang cương cứng. Một tay cậu cầm điện thoại nhắm vào chính mình trong gương, tay kia nắm chặt “cậu em” vuốt ve lên xuống, miệng phát ra tiếng rên rỉ thật lớn —— Trước giờ cậu ta chưa từng kêu lớn như vậy khi trên giường.
Phòng khách nhà Chương Chiêu nháy mắt lấp đầy tiếng “Ưm ưm a a” của Lâm Hoài Đông, thỉnh thoảng còn chèn thêm mấy lời thô tục như: “Anh thật chặt”, “Giết chết anh”. Chương Chiêu xem mà hai tai đỏ cả lên, muốn tắt đi, nhưng ngón tay cứ như ma xui quỷ khiến không ấn xuống được, cũng may đoạn phim không dài, cũng nhanh chóng kết thúc.
Lâm Hoài Đông hỏi: “Không quấy rầy anh đâu nhỉ?”
Chương Chiêu cầm điện thoại, cúi đầu nhìn nơi phía dưới hơi gồ lên vì bị kích thích, không biết nên nói gì mới phải.
Anh quyết định gọi điện: “Cậu muốn gì đây?”
Lâm Hoài Đông bật cười đắc ý: “Em ở trong kí túc có mình hà. Chán ghê á. Tụi mình ‘chơi’ qua điện thoại được hông?” Thấy Chương Chiêu không nói gì, cậu ta lại tiếp: “Chương Chiêu, em còn cứng ngắc nè…”
Chương Chiêu cắn chặt môi dưới, cảm thấy mình không nên nhẹ dạ. Anh còn nhiều việc phải làm, không rảnh “chơi” với Lâm Hoài Đông. Nhưng nếu anh thật sự có sự tự chủ như vậy trong suy nghĩ, thì ngay từ lần đầu anh đã không dính tới Lâm Hoài Đông. Bởi thế, cho dù lòng kêu “Dừng lại!” Anh vẫn cởi quần, đưa tay nắm lấy bộ phận bán cương kia, nhẹ giọng hỏi: “Vậy giờ… cậu đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia dừng một chút, dường như Lâm Hoài Đông không nghĩ Chương Chiêu sẽ nói vậy —— đến khi cậu ta mở miệng, trong giọng nói đã không còn kiềm được phấn khích: “Ờm, em, em ở trên giường. Còn anh?”
Chương Chiêu đứng lên về phòng ngủ, nghiêng cổ kẹp điện thoại, đưa tay cởi quần áo: “Tôi ở phòng ngủ… Đang cởi quần áo. Cậu muốn tôi cởi không?”
Lâm Hoài Đông trong điện thoại thở hổn hển hai tiếng: “Muốn… Em muốn anh cởi hết. Quần lót cũng cởi.” Giọng cậu trầm xuống, nghèn nghẹn như phát ra từ trong mũi, phía dưới Chương Chiêu khẽ động. Anh nuốt nước miếng, ném điện thoại lên giường, dùng tốc độ nhanh nhất lột sạch sẽ, rồi nhặt di động lên: “Tôi cởi hết rồi.”
“Quần lót đâu?”
“Cởi hết rồi.” Chương Chiêu đáp.
Lâm Hoài Đông nỉ non: “Tốt lắm… Em thích dáng vẻ trần trụi của anh. Cái mông của anh… Mẹ, em chưa từng thấy cái mông nào vừa tròn vừa trắng như của anh…” Cậu chợt ngừng một chút, từ điện thoại truyền đến tiếng sột soạt, và cả tiếng nước mơ hồ. Chương Chiêu nín thở tập trung lắng nghe, dương v*t ngày càng căng lên nhanh chóng.
“Em muốn ‘làm’ anh.” Lâm Hoài Đông cất tiếng. “Làm mông anh đến khi đỏ tấy… Mà trước tiên em phải mở rộng cho anh đã.” Cậu ta khẽ rên: “Nằm lên giường đi.”
Chương Chiêu im lặng bò lên giường, nằm ngửa, dạng hai chân ra. Anh để điện thoại cạnh bên gối, mở chế độ rảnh tay, để “lúc đó” khỏi phải cầm cho phiền phức. Anh nhắm mắt lại, tay phải nắm chặt bộ phận kia, nghe giọng Lâm Hoài Đông pha chút sóng điện từ rầm rì từ đầu bên kia truyền đến: “Xong chưa? Giờ anh đang làm gì?”
“Tôi đang…” Chương Chiêu ve vuốt “cậu em” hai lần, ngón cái quen thuộc lướt qua đỉnh nơi nhạy cảm kia, khiến một tiếng rên rỉ bật ra từ trong cổ họng anh: “Tôi đang thủ dâm.”
“Anh cứng rồi à?” Lâm Hoài Đông hỏi.
“Tôi cứng rồi…” Chương Chiêu lắp bắp: “Tôi muốn miệng cậu… Tôi muốn ‘làm’ miệng cậu.”
“Đệch!” Lâm Hoài Đông chửi một tiếng. “Em cũng muốn liếm anh. ‘Thằng nhỏ’ của anh ngon thật… Em có thể ngậm vào hết. Để nó đẩy vào sâu trong họng em…”
Chương Chiêu “Ưm” một tiếng, thắt lưng không tự chủ nâng lên phía trước, vội vàng siết chặt nắm tay.
“Mỗi liếm cho anh thôi mà em đã cứng…” Lâm Hoài Đông vẫn tiếp tục: “Em muốn liếm dọc xuống ‘thằng nhỏ’ của anh, mút hai viên bi ở dưới kia… Xuống chút nữa, liếm mông anh. Mẹ, ‘miệng’ anh đã co lại rồi này, đòi ăn cả đầu lưỡi của em… dâm thật…”
Chương Chiêu khẽ cắn môi dưới, cánh mũi phập phồng theo hơi thở gấp gáp, phát ra tiếng động không ngừng. Tay phải tăng tốc nhanh hơn, ngón trỏ trái quẹt chất lỏng rỉ ra, tìm đến cái mông phía dưới, đầu ngón tay vòng quanh miệng hậu huyệt ấn nhẹ hai vòng, rồi không do dự nữa, đâm vào.
“A!” Anh khẽ kêu lên, Lâm Hoài Đông ở đầu dây bên kia đột nhiên ngừng vài giây, lập tức thở hổn hển hỏi: “Sao rồi? ‘Nuốt’ vào rồi?”
Chương Chiêu đỏ mặt thở dốc, một chốc mới nói: “Nuốt, nuốt vào rồi… đầu lưỡi của cậu… Nóng quá…”
Trong điện thoại im lặng vài giây, Chương Chiêu nhắm hai mắt, ngón tay liên tục đâm rút, cào gãi bên trong mông mình, thành ruột bị kích thích khiến anh cảm giác thân dưới mình như nhũn ra từng đợt. Anh nghiêng đầu cắn ga giường, điện thoại bên tai truyền đến tiếng thở dốc dồn dập, và cả tiếng da thịt ma sát.
Lâm Hoài Đông mở miệng: “Em liếm hết toàn bộ anh rồi, đúng không?” Cậu ta nói đứt quãng, giọng nói cũng khàn đặc. “Em cá là có thể liếm anh bắn… Cái mông kia quá con mẹ nó dâm… Thích ăn thứ của em… Đầu lưỡi, ngón tay, ‘thằng nhỏ’… Anh muốn ăn cái gì? Hử? Chương Chiêu, mông anh thích ăn cái gì của em nhất?”
Đầu Chương Chiêu như sắp nổ tung, anh không ngờ điện thoại ái tình lại có thể khiến mình hưng phấn đến thế. Lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, mắt ngựa chảy ra chất dịch ướt đẫm cả bàn tay, khi vuốt ve tạo ra tiếng nước lép nhép. Anh thở gấp, tay trái cắm thêm một ngón nữa vào mông.
“Tôi thích ‘thằng nhỏ’ của cậu…” Anh thấp giọng: “Tôi muốn cậu XXX tôi.”
Lâm Hoài Đông hừ mạnh: “Em đây lập tức XXX anh.” Cậu nói: “Đằng sau anh vừa ướt vừa mềm, nuốt hết ngay ‘thằng nhỏ’ của em vào… Cái mông tham ăn này… Em phải phạt anh. Em muốn tàn bạo XXX anh. Làm mông anh đau điếng… ‘Thằng nhỏ’ của em lớn không? Hả? Chương Chiêu, ‘thằng nhỏ’ của em lớn không?”
“Lớn!” Chương Chiêu có hơi không chịu được nữa. Anh nắm lấy gốc dương v*t, hai ngón tay dùng sức đâm thật sâu vào trong, giống như Lâm Hoài Đông đang thật sự làm anh. “‘Thằng nhỏ’ của cậu thật sự rất lớn… rất thô… Mỗi lần cắm vào đều có thể đâm vào sâu trong tôi…” Trong đầu anh hiện lên dáng vẻ Lâm Hoài Đông đang làm mình, thứ đỏ au của cậu trai trẻ đang ra vào mông anh, vừa thô bạo, vừa kịch liệt, hết lần này đến lần khác đều khiến Chương Chiêu sướng muốn chết.
Anh hé môi, thắt lưng bắt đầu hơi run run, anh biết mình sắp đến cao trào.
“Em cũng biết anh thích cái này của em mà.” Giọng Lâm Hoài Đông vang bên tai anh: “Lần này em không mang bao, em bắn vào trong anh… được không? Cho anh toàn bộ tinh dịch…”
Chương Chiêu đột nhiên mở mắt, dương v*t run lên, bắn ra. Cao trào mãnh liệt khiến trước mắt anh chỉ thấy một màu trắng, tâm trí cũng mơ hồ, nhất thời trống rỗng, chỉ biết mình còn đang mờ mịt lẩm bẩm: “Không được, không được bắn ở trong tôi…”
“Em bắn vào rồi.” Lâm Hoài Đông nói tiếp: “Em bắn tất cả vào… Cái mông anh nuốt hết… Chương Chiêu, Chương Chiêu, cái mông anh thật chặt… Chương Chiêu!”
Sau tiếng gọi tên Chương Chiêu, trong điện thoại đột nhiên im bặt, chỉ còn lại tiếng thở dốc như bễ thụt.
Chương Chiêu mất một lúc mới hồi phục tinh thần. Anh nằm yên đó, dư vị của cao trào vẫn còn khiến cơ thể anh lười biếng, không muốn động đậy chút nào. Lâm Hoài Đông bên kia lại khôi phục nhanh hơn Chương Chiêu, anh lắng tai nghe, trong điện thoại đã truyền đến vài động tĩnh nhỏ.
Chắc Lâm Hoài Đông đang mặc quần áo, Chương Chiêu nghĩ.
Anh động động tay, sờ phải một bụng tinh dịch nơi bụng dưới, chợt thấy có chút ngượng ngùng. Anh phát hiện dạo này khi cùng Lâm Hoài Đông, hình như phóng đãng hơn trước đây một xíu… Những thứ chưa từng thử cũng đã thử, cứ như thanh thiếu niên khó cưỡng lại khi đã nếm thử trái cấm.
Hơn nữa, dường như… dường như anh rất khó từ chối Lâm Hoài Đông.
Ý nghĩ này khiến đầu óc Chương Chiêu đang mơ màng đột nhiên bừng tỉnh, anh trợn mắt, chợt nhớ đến những lần mình dung túng cho Lâm Hoài Đông: Để Lâm Hoài Đông dẫn anh đi xem phim, ăn cơm, cho Lâm Hoài Đông ve vãn mình trong phòng ăn, mặc Lâm Hoài Đông nói bậy với đồng nghiệp, đưa Lâm Đông về nhà qua đêm, thậm chí còn con mẹ nó đắp chăn cho Lâm Hoài Đông…
Chương Chiêu há miệng, nhận ra bản thân mình hình như có vấn đề.
Anh sẽ không —— anh sẽ không ——
Lâm Hoài Đông bên đầu dây kia lại lên tiếng: “Chương Chiêu, anh còn đó chứ?”
Trong đầu Chương Chiêu loạn thành một mớ, miễn cưỡng đáp một tiếng: “Ừm.” Rồi không nói nữa. Lâm Hoài Đông cũng không để tâm thái độ của Chương Chiêu, chỉ nói: “Anh thiệt là giỏi… Em lại càng nhớ cái mông của anh, he he.”
Còn cười khúc khích hai tiếng.
Chương Chiêu nghe vậy, chỉ thấy như bị giội một chậu nước lạnh. Không sai, quan hệ giữa anh và Lâm Hoài Đông, chỉ đơn giản là cái mông và “thằng nhỏ” —— từ trước đến giờ Lâm Hoài Đông cũng cho là thế.
Nhưng… anh vẫn không thể khống chế được bản thân, bởi thái độ của Lâm Hoài Đông với anh mà thân mật hơn một chút, ỷ lại hơn một chút, tâm lý sẽ theo bản năng mà nghĩ nhiều hơn, thậm chí chính mình cũng không sao nhận ra… Còn tự cho rằng có thể giữ được giới hạn của mối quan hệ kia.
Cũng may hiện giờ anh đã tỉnh ngộ, có thể kịp thời cứu vãn.
… Vấn đề là, thật sự có thể sao? (có thể ngừng nghĩ nhiều)
Chương Chiêu đưa tay lên che mắt, thở dài một tiếng từ tận sâu đáy lòng.
“Chương Chiêu?” Lâm Hoài Đông bên kia điện thoại gọi anh, giọng điệu ngọt ngào đáng yêu khiến Chương Chiêu đau đầu.
Anh mím môi: “Tôi còn có việc… Cúp trước.” Lập tức vội vã cúp máy, chuyển sang chế độ im lặng, ném lên giường. Khi gập người, anh vẫn có thể cảm nhận được cái mông chợt co rút lại, tinh dịch trên bụng cũng đã khô, khi cử động khá khó chịu. Chương Chiêu mở to mắt nằm lặng một hồi, cầm gối che kín mặt mình, rồi buồn buồn thở dài một hơi.
Má nó sao mình dễ động lòng vậy chứ.
+++
Tối đó Chương Chiêu trằn trọc đến hơn hai giờ mới ngủ. Mới rạng sáng hôm sau đã dậy, dưới đôi mắt là hai quầng thâm, nổi bần bật như bảo vật quốc gia. Trên internet có bài thuốc lăn trứng gà nóng, nhưng Chương Chiêu nào có cái “múi giờ nước Mỹ”* kia, không thể làm gì khác hơn là đeo cặp kính râm lên, qua loa thu xếp vài thứ, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
*Nước Mỹ trải dài qua nhiều múi giờ nên đã thống nhất chia thành các múi giờ lớn, mỗi múi giờ dùng chung cho một nhóm tiểu bang nhất định. Ví dụ chỗ bạn ở chính xác là 8h, nhưng theo múi giờ chung thì là 7h, tức là bạn “lời” một tiếng để ngủ so với những ng ở khu vực 5h:3 Ở đây ý nói anh Chiêu không còn thời gian để “làm đẹp”:v
Hết hai tiết đầu Chương Chiêu mới có thời gian mở điện thoại ra xem. Không hiểu sao ban đầu anh có chút lo lắng —— chỉ lo Lâm Hoài Đông liên tục gọi đến vì hành động quái dị của anh tối qua —— nhưng sự thật chứng mình rằng anh đã nghĩ quá nhiều. Không có một loạt cuộc gọi nhỡ nào hiện trên màn hình.
Chương Chiêu bật cười tự giễu, cảm thấy bản thân thật nực cười.
Đến tối, Lâm Hoài Đông thế mà lại nhắn tin an ủi: “Đêm qua anh sao vậy?” Rồi lại hỏi: “Có chuyện gì gấp thế? Em giật cả mình.”
Chương Chiêu đang bóc vỏ trứng gà, định lăn lên vành mắt đen thui. Thấy WeChat của Lâm Hoài Đông, anh ngơ ngác, bỏ quả trứng xuống suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn trả lời: “Không có gì.”
“Em cứ tưởng em nói thẳng tuột quá…” Lâm Hoài Đông nói, gửi qua một loạt icon toát mồ hôi.
Chương Chiêu nhớ đến dáng vẻ bị chọc ghẹo của mình tối qua, trong lòng có chút ngượng ngùng, chỉ có thể nói: “Không sao, không quan trọng lắm.” Hi vọng Lâm Hoài Đông đừng nói nữa.
Lâm Hoài Đông vẫn say sưa: “Hôm qua em bắn một bãi lớn lên giường, đành phải đem đi giặt phơi giữa nửa đêm. Hôm nay còn bị bạn cùng phòng cười chọc có phải đái dầm hay không… Đệch.”
Cậu ta gửi icon đầy một màn hình, Chương Chiêu nhìn qua từng cái từng cái, chờ một lát, gửi lại hai chữ: “Ha ha.”
Dường như lúc này Lâm Hoài Đông mới hiểu ra: Chương Chiêu không muốn tán gẫu với cậu. “Anh có việc hả?” Cậu ta hỏi.
“Ừm.” Chương Chiêu đáp.
Anh lại nhặt quả trứng lên, bắt đầu lăn lăn phía dưới mắt, trứng mới vừa luộc còn rất nóng, anh chỉ có thể miễn cưỡng cầm bằng ba ngón tay, vậy mà lát sau vẫn còn nóng hôi hổi, nên đành đặt quả trứng xuống.
Điện thoại nhảy ra WeChat Lâm Hoài Đông gửi: “Vậy em không quấy rầy anh nữa.”
Chương Chiêu nhìn chăm chú một hồi, lắc đầu một cái, bỏ điện thoại qua một bên.
=========
Sắp ngược rồi khưa khưa~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất