Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
Chương 5: Bị cướp mất vị hôn phu (5)
Buổi tối vào mùa hè, thời biết oi bức đến không thở nổi, lúc Trình Cẩm Nhiên từ công ty trở lại, Trình Diệp đang ở trong phòng khách nôn nóng đi tới đi lui, vừa nhìn thấy anh mình vào cửa, đôi mắt trong nháy mắt liền sáng lên, trực tiếp đầu hoài tống bão (*) nhào tới.
(*) Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.
Trình Cẩm Nhiên mở hai tay ra ôm lấy cậu, vỗ lưng cậu một cái, cười híp mắt nói: "Sao vậy, trời nóng đến vậy sao?" Đầu ngón tay ẩm ướt, Trình Cẩm Nhiên sắc mặt hơi đổi một chút, sờ sờ lưng cậu, cảm thấy mồ hôi của cậu làm quần áo áp sát vào trên người "Không phải là mở máy điều hòa sao, sao lại ra một thân mô hôi như vậy, sao không thay một bộ quần áo khác, cẩn thận bị cảm."
Hắn kéo Trình Diệp sang một bên, cởi âu phục treo lên trên kệ áo, bất động thanh sắc hỏi: "Nghe nói Tô Bạch Duệ tới tìm em, cậu ta nói cái gì?"
Trình Diệp mím mím môi, một bộ dáng đầy tâm sự: "Anh, em chính là muốn nói với anh chuyện này."
Hiếm thấy em trai mình làm ra biểu tình ngưng trọng, Trình Cẩm Nhiên sững sờ, ngược lại nghĩ, khẳng định là bởi vì Tô Bạch Duệ, vừa nghĩ tới cái người tâm cơ, âm hiểm kia, thiếu chút nữa ngay cả mình cũng lừa gạt, làm hại em trai bị té 'bể đầu', liền muốn cầm cây bút đen lên tô tô tô cho Tô Bạch Duệ đen thùi lùi, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy, Tô Bạch Duệ bắt nạt em?"
Trình Cẩm Nhiên chậm rãi nheo mắt lại, một đôi mắt hồ ly hơi nhếnh lên, tướng mạo nguyên bản phong lưu lại trở nên hơi ác liệt: "Anh còn chưa có đi tìm cậu ta tính sổ, cậu ta lại có lá gan lớn như vậy, dám tìm tới cửa."
"Không phải không phải." Trình Diệp vội vội vã vã lắc đầu, do dự nói rằng, "Cũng không tính là bắt nạt, cậu ấy chỉ là..."
"Em đừng có dông dài nữa, gấp chết anh rồi." Trình Cẩm Nhiên vừa nhìn bộ dạng như gặp cảnh khốn cùng của cậu, liền có chút tức giận.
Đứa nhỏ này là bị gì vậy, trong nhà có tiền có thế, tại sao còn phải nhìn sắc mặt người khác, em trai của Trình Cẩm Nhiên cho dù không phải 'tiểu công chúa', nhưng cũng không thể không duyên không cớ mà chịu ủy khuất a.
Trình Cẩm Nhiên rùng mình, lập tức cầm điện thoại di động lên làm ra bộ dáng muốn gọi điện thoại cho Tần Túc, "Em không nói, anh sẽ hỏi Tần Túc để lấy số điện thoại của Tô Bạch Duệ, anh sẽ tự mình hỏi cậu ta."
"Đừng, anh, em nói em nói!" Trình Diệp bị bức ép đến bất đắc dĩ, thở ra một hơi, "Cậu ấy hôm nay tới tìm em, có nói một câu." Cậu liếm liếm đôi môi khô khốc, chần trừ hồi lâu mới mở miệng, "Cậy ấy nói cậu ấy thích Tần đại ca, mong em nhường Tần đại ca cho cậu ấy."
Mặt Trình Cẩm Nhiên tất cả đều là dấu chấm hỏi: "...Vậy là sao? Lúc trước hôn ước chính là Tần gia đồng ý, mặc dù chỉ là hợp đồng, nhưng song phương đều đã kí tên, tại sao bây giờ lại khiến nhà chúng ta biến thành ác bá cướp 'vợ' của người ta!"
"...Anh à." Trình Diệp cau mày, bất mãn mà kêu lên, "Anh đừng nói lung tung, đây vốn là hôn ước thương mại, nếu như Tiểu Bạch và Tần đại ca thật sự là hai bên tình nguyện, nhất định sẽ không ngại việc chồng của mình ở cùng một người không liên quan, cho dù là có hôn ước đi nữa."
"Nếu không..." Cậu do dự nói, "Hủy bỏ hôn ước này đi."
"Không được!" Trình Cẩm Nhiên nghiêm mặt, liếc mắt nhìn sắc mặt Trình Diệp cũng không quá tốt, thở dài nói, "Dù cho bọn họ có là hai bên tình nguyện, thì tại sao chúng ta lại là người không liên quan chứ!"
Trình Cẩm Nhiên bị tức đến đau ngực, thấy em trai mình vì muốn bảo vệ người ta mà tìm một cái lý do vớ vẩn, lại càng muốn phun một đống máu, ý vị sâu xa khuyên nhủ, "Không phải nói không thể hủy bỏ hôn ước, phần hôn ước này ban đầu là hai nhà chúng ta gặp mặt cùng kí tên, cho dù muốn hủy bỏ, vậy cũng phải giống như lúc trước khi kí hôn ước, hai bên ngồi cùng một chỗ để thương lượng cho đàng hoàng, nào có chuyện trâu bắt chó đi cày như vậy, tùy tùy tiện tiện chạy tới liền đứng ở đỉnh cao của đạo đức buộc hủy bỏ hôn ước."
Thực sự là càng nói càng tức mà, Trình Cẩm Nhiên chỉ cảm thấy nổi trận lôi đình, đáy mắt hiện ra vẻ tức giận: "Tần gia làm Thượng Đế không thành, liền cần sự giúp đỡ của thông gia là Trình gia ta – hợp tác làm ăn, bây giờ Tần Túc có người mình thích, chúng ta phải lập tức hiểu chuyện mà biến mất, như vậy chẳng khác nào là có bao nhiêu chuyện tốt thì Tần Túc đều được chiếm hết, mặt hắn là có bao nhiêu lớn?"
"Anh, anh đừng nói như vậy, bọn họ... Bọn họ là chân ái a." Trình Diệp mím môi, ngoài miệng nói như vậy, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra là thần sắc không mấy cao hứng.
Nói không êm tai chút, đây chính là qua cầu rút ván, ai lại cam tâm tình nguyện bị lợi dụng chứ!
"Hmm, cái này cùng chân ái có cmn quan hệ chắc?"
Trình Cẩm Nhiên cười lạnh một tiếng, "Lúc trước khi xung quanh đều là kẻ địch, 'giang sơn' bị lung lay thì sao không nói chân ái là quan trọng nhất đi, còn không phải là dùng hôn ước này để thay đổi địa vị của Tần gia, đứng vững gót chân ở kinh thành sao, lúc trước đồng ý hôn ước này là do cha hắn và cha chúng ta là bạn tốt nhiều năm, không thì khi đó Tần Túc tứ cố vô thân (*), đã sớm phá sản. Lại nói, nếu không phải vì giúp Tần gia, em dựa vào cái gì phải cùng Tần Túc đính hôn, cũng không phải là hoàng thân quốc thích. Là nhà bọn họ có khó khăn, xin nhà chúng ta giúp đỡ! Hiện tại thì hay rồi, hắn một câu chân ái liền một cước đá văng chúng ta?"
(*) Tứ cố vô thân: Đơn độc, không có ai là người thân thích.
Trình Cẩm Nhiên lườm một cái, rầm rầm rót hết một ly nước lạnh lớn, khóe môi câu lên một nụ cười gằn: "Bọn họ lúc trước cam kết thứ sẽ đưa cho em nhưng đến bây giờ một chút cũng còn chưa lấy ra, hiện tại lại muốn dùng loại thủ đoạn không đủ tư cách này làm cho em chủ động đưa ra lời hủy bỏ hôn ước, không có cửa đâu!"
Đương nhiên, nếu như Tần gia khăng khăng muốn hủy bỏ hôn ước, chỉ cần lúc đó thực hiện đúng những điều khoản trong hợp đồng của hôn ước, Trình Cẩm Nhiên sẽ không nói hai lời lập tức ký tên, ngược lại hắn sớm đã muốn cứu em trai bảo bối của mình ra!
Em trai đã mười tám tuổi, lại bị một tờ hôn ước giam cấm, còn có thể nói chuyện yêu đương sao?
"Không phải không thể hủy bỏ hôn ước, nhưng chúng ta phải là người chiếm thế thượng phong." Trình Cẩm Nhiên khẽ đảo mắt nói.
Hắn biết em trai mình không hiểu lắm những lời hắn nói, chỉ đơn giản xoa xoa đầu Trình Diệp, "Thôi, nói em cũng không hiểu, em ngoan ngoãn, anh sẽ không để cho em bị ủy khuất, ngày mai anh liền đi tìm Tần Túc, anh sẽ tự mình đi hỏi xem hắn đến cùng là có ý gì."
Gây xích mích ly gián, cảm giác vô cớ sinh sự còn rất sảng khoái, Trình Diệp suy nghĩ một chút, ngoẹo cổ nói: "Em cùng đi được chứ?"
"Em đi làm gì?" Trình Cẩm Nhiên không đồng ý, hắn kéo Trình Diệp ngồi xuống ghế salon, "Sau này em không nên chơi cùng người tên Tô Bạch Duệ kia nữa, ai biết cậu ta có phải là đã sớm cùng Tần Túc thông đồng, biết em nhẹ dạ mới đột phá từ chỗ em, thiệt thòi em vẫn coi cậu ta là bạn tốt."
"Không đúng." Trình Cẩm Nhiên bừng tỉnh, "MD (*), tại sao lại cảm thấy bọn họ đã có gian tình từ sớm, Tô Bạch Duệ kia khả năng chính là muốn hủy bỏ hôn ước mới cố ý tiếp cận em, không nghĩ tới lại bị em nhìn thấu, thẹn quá hóa giận liền đẩy em xuống lầu, thao, chuyện này tuyệt đối không thể để yên!"
(*) MD: cũng là câu chửi thề, như kiểu đ.m.
"Không thể nào." Trình Diệp thiếu chút nữa không thể nhịn được mà bật cười, nhanh chóng ngăn chặn môi không thể chờ đợi được nữa cong lên khóe miệng, thậm chí cũng không dám nhìn Trình Cẩm Nhiên.
"Tại sao lại không thể!" Trình Cẩm Nhiên hừ lạnh một tiếng, "Tiểu bạch kiểm lớn lên giống một tiểu tâm cơ."
Trình Diệp: "..." Trong 'kịch bản' anh không phải nói như vậy, cái gì mà vô tội, cái gì mà thuần khiết, phàm là lời ca ngợi, tâng bốc gì cũng đập lên người Tô Bạch Duệ mới đúng chứ.
"Cho em đi đi mà, nếu như Tần đại ca và Tiểu Bạch là thật tâm yêu nhau, em thật sự không nên dùng một tờ hôn ước mà nhảy vào xen giữa tình yêu của bọn họ, nhưng nếu như..." Trình Diệp nhíu chặt lông mày, nhìn qua lo lắng không thôi.
"Mắc mớ gì đến em?" Trình Cẩm Nhiên vung vung tay, "Hôn ước là cha mẹ và Tần Túc đồng ý, em mới thật sự là người bị hại, đừng nghĩ nhiều như thế, 'cánh rừng' lớn thì loại người gì cũng có, luôn sẽ có một số người không biết phân biệt tốt xấu, chiếm được tiện nghi còn bày đặt ra vẻ!"
"Nhưng mà..." Trình Diệp vẫn còn có chút bất an, Trình Cẩm Nhiên vỗ một cái bốp vào gáy của cậu, "Không nhưng nhị gì cả, em tại sao cứ phải suy nghĩ cho người khác như vậy, nhẹ dạ cả tin sẽ bị thiệt thòi, hỏi sau này anh làm sao có thể yên tâm về em đây, nên học Tô Bạch Duệ kia, bày ra một bộ mặt thuần khiết vô tội, chuyện gì cũng không cần làm."
Trình Diệp: "..." Cho nên nói anh đang giáo dục em đừng làm gì hết, chỉ chơi thôi sao?
Bất quá thấy Trình Cẩm Nhiên ghét Tô Bạch Duệ, sợ là dù Tô Bạch Duệ có đi 'tắm trắng' thì Trình Cẩm Nhiên cũng sẽ không có hảo cảm với cậu ta.
Trình Cẩm Nhiên không có não tàn, chỉ số thông minh không thấp, xây dựng, phát triển Trình thị rất tốt, ít nhất trước khi Trình Diệp rời khỏi thế giới này, cậu đều có thể áo đến thì đưa tay cơm đến thì há mồm, làm một tiểu thiếu gia mười phần tàn phế.
Đỉnh!
Tô Bạch Duệ trước đó đặt sang một bên, Trình Diệp nhõng nhẽo đòi hỏi một buổi tối, nói một sọt, một rổ lời hay, nói đến khô cả cổ, Trình Cẩm Nhiên mới miễn cưỡng đáp ứng mang theo cậu đến gặp Tần Túc.
Nhưng trước khi cậu chuẩn bị đi ngủ lại nghiêm nghị cảnh cáo nói: "Em đi thì đừng có mà nói lung tung, hôn ước nhất định là phải hủy bỏ, nhưng chỗ tốt cũng không thể thiếu! Hiểu không?!"
Trình Diệp một mặt mờ mịt, thấy Trình Cẩm Nhiên dùng biểu tình chỉ tiếc mài sắt không thành thép nhìn mình, vội vàng gật đầu: "Hiểu hiểu hiểu!"
Trình Cẩm Nhiên liếc cậu một cái: "Em thì hiểu cái P (*)! Lúc đó ngậm miệng là được rồi!"
(*) P: đại khái là cái mông đó, là câu chửi cửa miệng.
Trình Diệp: "..."
(*) Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.
Trình Cẩm Nhiên mở hai tay ra ôm lấy cậu, vỗ lưng cậu một cái, cười híp mắt nói: "Sao vậy, trời nóng đến vậy sao?" Đầu ngón tay ẩm ướt, Trình Cẩm Nhiên sắc mặt hơi đổi một chút, sờ sờ lưng cậu, cảm thấy mồ hôi của cậu làm quần áo áp sát vào trên người "Không phải là mở máy điều hòa sao, sao lại ra một thân mô hôi như vậy, sao không thay một bộ quần áo khác, cẩn thận bị cảm."
Hắn kéo Trình Diệp sang một bên, cởi âu phục treo lên trên kệ áo, bất động thanh sắc hỏi: "Nghe nói Tô Bạch Duệ tới tìm em, cậu ta nói cái gì?"
Trình Diệp mím mím môi, một bộ dáng đầy tâm sự: "Anh, em chính là muốn nói với anh chuyện này."
Hiếm thấy em trai mình làm ra biểu tình ngưng trọng, Trình Cẩm Nhiên sững sờ, ngược lại nghĩ, khẳng định là bởi vì Tô Bạch Duệ, vừa nghĩ tới cái người tâm cơ, âm hiểm kia, thiếu chút nữa ngay cả mình cũng lừa gạt, làm hại em trai bị té 'bể đầu', liền muốn cầm cây bút đen lên tô tô tô cho Tô Bạch Duệ đen thùi lùi, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy, Tô Bạch Duệ bắt nạt em?"
Trình Cẩm Nhiên chậm rãi nheo mắt lại, một đôi mắt hồ ly hơi nhếnh lên, tướng mạo nguyên bản phong lưu lại trở nên hơi ác liệt: "Anh còn chưa có đi tìm cậu ta tính sổ, cậu ta lại có lá gan lớn như vậy, dám tìm tới cửa."
"Không phải không phải." Trình Diệp vội vội vã vã lắc đầu, do dự nói rằng, "Cũng không tính là bắt nạt, cậu ấy chỉ là..."
"Em đừng có dông dài nữa, gấp chết anh rồi." Trình Cẩm Nhiên vừa nhìn bộ dạng như gặp cảnh khốn cùng của cậu, liền có chút tức giận.
Đứa nhỏ này là bị gì vậy, trong nhà có tiền có thế, tại sao còn phải nhìn sắc mặt người khác, em trai của Trình Cẩm Nhiên cho dù không phải 'tiểu công chúa', nhưng cũng không thể không duyên không cớ mà chịu ủy khuất a.
Trình Cẩm Nhiên rùng mình, lập tức cầm điện thoại di động lên làm ra bộ dáng muốn gọi điện thoại cho Tần Túc, "Em không nói, anh sẽ hỏi Tần Túc để lấy số điện thoại của Tô Bạch Duệ, anh sẽ tự mình hỏi cậu ta."
"Đừng, anh, em nói em nói!" Trình Diệp bị bức ép đến bất đắc dĩ, thở ra một hơi, "Cậu ấy hôm nay tới tìm em, có nói một câu." Cậu liếm liếm đôi môi khô khốc, chần trừ hồi lâu mới mở miệng, "Cậy ấy nói cậu ấy thích Tần đại ca, mong em nhường Tần đại ca cho cậu ấy."
Mặt Trình Cẩm Nhiên tất cả đều là dấu chấm hỏi: "...Vậy là sao? Lúc trước hôn ước chính là Tần gia đồng ý, mặc dù chỉ là hợp đồng, nhưng song phương đều đã kí tên, tại sao bây giờ lại khiến nhà chúng ta biến thành ác bá cướp 'vợ' của người ta!"
"...Anh à." Trình Diệp cau mày, bất mãn mà kêu lên, "Anh đừng nói lung tung, đây vốn là hôn ước thương mại, nếu như Tiểu Bạch và Tần đại ca thật sự là hai bên tình nguyện, nhất định sẽ không ngại việc chồng của mình ở cùng một người không liên quan, cho dù là có hôn ước đi nữa."
"Nếu không..." Cậu do dự nói, "Hủy bỏ hôn ước này đi."
"Không được!" Trình Cẩm Nhiên nghiêm mặt, liếc mắt nhìn sắc mặt Trình Diệp cũng không quá tốt, thở dài nói, "Dù cho bọn họ có là hai bên tình nguyện, thì tại sao chúng ta lại là người không liên quan chứ!"
Trình Cẩm Nhiên bị tức đến đau ngực, thấy em trai mình vì muốn bảo vệ người ta mà tìm một cái lý do vớ vẩn, lại càng muốn phun một đống máu, ý vị sâu xa khuyên nhủ, "Không phải nói không thể hủy bỏ hôn ước, phần hôn ước này ban đầu là hai nhà chúng ta gặp mặt cùng kí tên, cho dù muốn hủy bỏ, vậy cũng phải giống như lúc trước khi kí hôn ước, hai bên ngồi cùng một chỗ để thương lượng cho đàng hoàng, nào có chuyện trâu bắt chó đi cày như vậy, tùy tùy tiện tiện chạy tới liền đứng ở đỉnh cao của đạo đức buộc hủy bỏ hôn ước."
Thực sự là càng nói càng tức mà, Trình Cẩm Nhiên chỉ cảm thấy nổi trận lôi đình, đáy mắt hiện ra vẻ tức giận: "Tần gia làm Thượng Đế không thành, liền cần sự giúp đỡ của thông gia là Trình gia ta – hợp tác làm ăn, bây giờ Tần Túc có người mình thích, chúng ta phải lập tức hiểu chuyện mà biến mất, như vậy chẳng khác nào là có bao nhiêu chuyện tốt thì Tần Túc đều được chiếm hết, mặt hắn là có bao nhiêu lớn?"
"Anh, anh đừng nói như vậy, bọn họ... Bọn họ là chân ái a." Trình Diệp mím môi, ngoài miệng nói như vậy, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra là thần sắc không mấy cao hứng.
Nói không êm tai chút, đây chính là qua cầu rút ván, ai lại cam tâm tình nguyện bị lợi dụng chứ!
"Hmm, cái này cùng chân ái có cmn quan hệ chắc?"
Trình Cẩm Nhiên cười lạnh một tiếng, "Lúc trước khi xung quanh đều là kẻ địch, 'giang sơn' bị lung lay thì sao không nói chân ái là quan trọng nhất đi, còn không phải là dùng hôn ước này để thay đổi địa vị của Tần gia, đứng vững gót chân ở kinh thành sao, lúc trước đồng ý hôn ước này là do cha hắn và cha chúng ta là bạn tốt nhiều năm, không thì khi đó Tần Túc tứ cố vô thân (*), đã sớm phá sản. Lại nói, nếu không phải vì giúp Tần gia, em dựa vào cái gì phải cùng Tần Túc đính hôn, cũng không phải là hoàng thân quốc thích. Là nhà bọn họ có khó khăn, xin nhà chúng ta giúp đỡ! Hiện tại thì hay rồi, hắn một câu chân ái liền một cước đá văng chúng ta?"
(*) Tứ cố vô thân: Đơn độc, không có ai là người thân thích.
Trình Cẩm Nhiên lườm một cái, rầm rầm rót hết một ly nước lạnh lớn, khóe môi câu lên một nụ cười gằn: "Bọn họ lúc trước cam kết thứ sẽ đưa cho em nhưng đến bây giờ một chút cũng còn chưa lấy ra, hiện tại lại muốn dùng loại thủ đoạn không đủ tư cách này làm cho em chủ động đưa ra lời hủy bỏ hôn ước, không có cửa đâu!"
Đương nhiên, nếu như Tần gia khăng khăng muốn hủy bỏ hôn ước, chỉ cần lúc đó thực hiện đúng những điều khoản trong hợp đồng của hôn ước, Trình Cẩm Nhiên sẽ không nói hai lời lập tức ký tên, ngược lại hắn sớm đã muốn cứu em trai bảo bối của mình ra!
Em trai đã mười tám tuổi, lại bị một tờ hôn ước giam cấm, còn có thể nói chuyện yêu đương sao?
"Không phải không thể hủy bỏ hôn ước, nhưng chúng ta phải là người chiếm thế thượng phong." Trình Cẩm Nhiên khẽ đảo mắt nói.
Hắn biết em trai mình không hiểu lắm những lời hắn nói, chỉ đơn giản xoa xoa đầu Trình Diệp, "Thôi, nói em cũng không hiểu, em ngoan ngoãn, anh sẽ không để cho em bị ủy khuất, ngày mai anh liền đi tìm Tần Túc, anh sẽ tự mình đi hỏi xem hắn đến cùng là có ý gì."
Gây xích mích ly gián, cảm giác vô cớ sinh sự còn rất sảng khoái, Trình Diệp suy nghĩ một chút, ngoẹo cổ nói: "Em cùng đi được chứ?"
"Em đi làm gì?" Trình Cẩm Nhiên không đồng ý, hắn kéo Trình Diệp ngồi xuống ghế salon, "Sau này em không nên chơi cùng người tên Tô Bạch Duệ kia nữa, ai biết cậu ta có phải là đã sớm cùng Tần Túc thông đồng, biết em nhẹ dạ mới đột phá từ chỗ em, thiệt thòi em vẫn coi cậu ta là bạn tốt."
"Không đúng." Trình Cẩm Nhiên bừng tỉnh, "MD (*), tại sao lại cảm thấy bọn họ đã có gian tình từ sớm, Tô Bạch Duệ kia khả năng chính là muốn hủy bỏ hôn ước mới cố ý tiếp cận em, không nghĩ tới lại bị em nhìn thấu, thẹn quá hóa giận liền đẩy em xuống lầu, thao, chuyện này tuyệt đối không thể để yên!"
(*) MD: cũng là câu chửi thề, như kiểu đ.m.
"Không thể nào." Trình Diệp thiếu chút nữa không thể nhịn được mà bật cười, nhanh chóng ngăn chặn môi không thể chờ đợi được nữa cong lên khóe miệng, thậm chí cũng không dám nhìn Trình Cẩm Nhiên.
"Tại sao lại không thể!" Trình Cẩm Nhiên hừ lạnh một tiếng, "Tiểu bạch kiểm lớn lên giống một tiểu tâm cơ."
Trình Diệp: "..." Trong 'kịch bản' anh không phải nói như vậy, cái gì mà vô tội, cái gì mà thuần khiết, phàm là lời ca ngợi, tâng bốc gì cũng đập lên người Tô Bạch Duệ mới đúng chứ.
"Cho em đi đi mà, nếu như Tần đại ca và Tiểu Bạch là thật tâm yêu nhau, em thật sự không nên dùng một tờ hôn ước mà nhảy vào xen giữa tình yêu của bọn họ, nhưng nếu như..." Trình Diệp nhíu chặt lông mày, nhìn qua lo lắng không thôi.
"Mắc mớ gì đến em?" Trình Cẩm Nhiên vung vung tay, "Hôn ước là cha mẹ và Tần Túc đồng ý, em mới thật sự là người bị hại, đừng nghĩ nhiều như thế, 'cánh rừng' lớn thì loại người gì cũng có, luôn sẽ có một số người không biết phân biệt tốt xấu, chiếm được tiện nghi còn bày đặt ra vẻ!"
"Nhưng mà..." Trình Diệp vẫn còn có chút bất an, Trình Cẩm Nhiên vỗ một cái bốp vào gáy của cậu, "Không nhưng nhị gì cả, em tại sao cứ phải suy nghĩ cho người khác như vậy, nhẹ dạ cả tin sẽ bị thiệt thòi, hỏi sau này anh làm sao có thể yên tâm về em đây, nên học Tô Bạch Duệ kia, bày ra một bộ mặt thuần khiết vô tội, chuyện gì cũng không cần làm."
Trình Diệp: "..." Cho nên nói anh đang giáo dục em đừng làm gì hết, chỉ chơi thôi sao?
Bất quá thấy Trình Cẩm Nhiên ghét Tô Bạch Duệ, sợ là dù Tô Bạch Duệ có đi 'tắm trắng' thì Trình Cẩm Nhiên cũng sẽ không có hảo cảm với cậu ta.
Trình Cẩm Nhiên không có não tàn, chỉ số thông minh không thấp, xây dựng, phát triển Trình thị rất tốt, ít nhất trước khi Trình Diệp rời khỏi thế giới này, cậu đều có thể áo đến thì đưa tay cơm đến thì há mồm, làm một tiểu thiếu gia mười phần tàn phế.
Đỉnh!
Tô Bạch Duệ trước đó đặt sang một bên, Trình Diệp nhõng nhẽo đòi hỏi một buổi tối, nói một sọt, một rổ lời hay, nói đến khô cả cổ, Trình Cẩm Nhiên mới miễn cưỡng đáp ứng mang theo cậu đến gặp Tần Túc.
Nhưng trước khi cậu chuẩn bị đi ngủ lại nghiêm nghị cảnh cáo nói: "Em đi thì đừng có mà nói lung tung, hôn ước nhất định là phải hủy bỏ, nhưng chỗ tốt cũng không thể thiếu! Hiểu không?!"
Trình Diệp một mặt mờ mịt, thấy Trình Cẩm Nhiên dùng biểu tình chỉ tiếc mài sắt không thành thép nhìn mình, vội vàng gật đầu: "Hiểu hiểu hiểu!"
Trình Cẩm Nhiên liếc cậu một cái: "Em thì hiểu cái P (*)! Lúc đó ngậm miệng là được rồi!"
(*) P: đại khái là cái mông đó, là câu chửi cửa miệng.
Trình Diệp: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất