Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 83: Tận thế, ta lỡ quá trớn (22)

Trước Sau
Liễu Thông Lam bọn họ làm ra động tĩnh rất lớn, những phòng khác cũng đều nghe thấy, dồn dập đi ra xem tình huống.

Những người đi dẫn đường vào trước thì thấy bên trong đã có người, mặt còn rất quen, nghĩ đến thanh sắt dưới lầu, trong nháy mắt liền hiểu rõ tình huống, ai cũng lộ ra vẻ mặt tức giận, thậm chí có một người không kìm nén đươc tức giận, trực tiếp tiến lên chỉ trích: "Các người làm gì vậy, muốn hại chết chúng tôi sao?"

"Đúng rồi, trước thì đâm trúng nhau, giờ thì lại chặn cửa không cho chúng tôi vào, các người đang âm mưu gì?"

Trình Diệp nghe thấy buồn cười, lúc trước không đi học hay sao, hết người này đến người khác, ai cũng tự coi trọng bản thân mình, cho dù có chứng ảo tưởng bị hại cũng không thể thấy ai nhàn hạ thoải mái lại bảo người đó hại mình chứ.

Bản thân cũng không phải nhân vật tai to mặt lớn gì.

Đương nhiên lời này quá không hợp với thiết lập tính cách của cậu, không tới phiên cậu nói ra khỏi miệng.

Bình thường việc ngoại giao với tiệu đội khác đều do Trịnh Phi làm, nhưng gần đây Trịnh Phi quá mức mất tinh thần, công tác đi ra ngoài tìm vật tư cũng lười biếng, mặc dù không nói rõ ra, nhưng bây giờ cả tiểu đội đều nghe theo Dương Thịnh, còn Trịnh Phi, chỉ là cái danh hiệu mà thôi.

Đồng Phồn không nhịn được trước, kêu lên: "Ý gì là ý gì, rõ ràng là các người ra tay trước!"

Người bình thường đều biết danh tiểu đội Tích Lịch, không ai dám đối diện hò hét trước mặt bọn họ như vậy, tiểu đội Tích Lịch nghe vậy đều tức giận trừng mắt lại, đặc biệt là mấy người có cấp bậc dị năng cao, nhếch miệng như muốn lao vào giết người tới nơi.

Dương Thịnh đi lên phía trước, căn bản không sợ đối phương, nghiêm mặt cứng rắn nói: "Các cậu đụng vào xe của chúng tôi, một câu xin lỗi hay nói chuyện cũng không, làm sao chúng tôi biết được các cậu cũng sẽ tới đây?"

Cũng không ngẫm lại xem, nếu không phải tiểu đội của bọn họ đụng hư xe của tiểu đội Dương Thịnh, bọn họ đã sớm có thể thoát ra khỏi đám tang thi đó rồi.

Đối phương vẫn không cảm thấy mình có lỗi, nhìn Dương Thịnh, mũi không còn là mũi, mặt không còn là mặt, chỉ đỏ mặt tía tai còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Liễu Thông Lam ngăn cản.

Nhưng bản thân Liễu Thông Lam trước giờ được thổi phồng quen rồi, hắn ta cũng không có ý định xin lỗi, chẳng qua là cảm thấy hơi mệt, muốn nhanh đi nghỉ ngơi, không muốn gây chuyện thị phi.

Liễu Thông Lam quét mắt nhìn Dương Thịnh một cái, trực giác cho hắn ta biết đối phương cũng là cường giả, nhưng hắn ta cũng không thèm quan tâm Dương Thịnh, căn cứ có đạo lý nước sông không phạm nước giếng, tùy tùy tiện tiện chào hỏi, xoay người liền đi chọn phòng.

Còn rất nhiều phòng, nhưng những phòng tốt nhất đã bị tiểu đội của Trình Diệp chọn hết.

Liễu Thông Lam đứng ở trước một cánh cửa, lúc đang chuẩn bị đẩy cửa ra, Dương Thịnh lạnh như băng ngăn cản hắn ta: "Đây là phòng của tôi!"

Tiếng nói sắc bén của một đội viên vang lên, giống như gằn từ trong cổ họng, quái thanh quái khí nói: "Các người biết chúng tôi là ai không?"

Này mẹ nó không phải là lời kịch mà pháo hôi hay dùng sao? Không biết hai chữ kiêng kỵ ghi như thế nào sao? Đúng là không sợ chết?

Cố tình đội viên kia lại không tự biết mình biết ta như vậy, vẫn cẩn cẩn trọng trọng mà nói ra lời kịch của pháo hôi: "Nếu không phải các người chặn cửa, thì chúng tôi đã vào từ lâu rồi, còn sớm chiếm được phòng tốt..." Hắn ta còn muốn nói gì đó, lại bị Liễu Thông Lam trừng mắt, liền ngượng ngùng lui về phía sau.

Liễu Thông Lam xoa xoa huyệt thái dương, lười biếng hỏi: "Nói đi, muốn bao nhiêu vật tư mới chịu nhường phòng lại?"

Lúc mọi người ở đây đang giương cung bạt kiếm, bỗng nhiên cửa mở ra từ bên trong, Trình Diệp một mặt mờ mịt nhìn mọi người đang tập trung trước cửa: "Sao, sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Nhìn thấy biểu tình tinh khiết trẻ con và ánh mắt trong suốt của Trình Diệp, con ngươi Dương Thịnh tối sầm lại, theo bản năng nhìn về phía Liễu Thông Lam, quả nhiên ——

Liễu Thông Lam trố mắt nhìn, đôi mắt sáng lên.

Trình Diệp mới vừa tắm xong, da thịt trắng nõn lại ửng đỏ do hơi nước, nhẹ nhàng khoan khoái mặc quần jean xanh và áo trắng khiến mặt của cậu càng thêm trẻ con, một đôi mắt tròn vo hiện ra ánh nước, cả người như một tia sáng duy nhất trong đêm đen, quyến rũ mê người.

Mọi người bị cậu thu hút lực chú ý, thậm chí đều quên mất chuyện cậu lấy nước nóng ở đâu ra để tắm rửa.

Tầm mắt của hắn ta đảo tới đảo lui trên người Trình Diệp, trong tận thế, có rất ít người còn giữ được nét đẹp và sự tinh khiết này, da thịt mềm kia như có thể bóp ra nước, đôi mắt to kia, đầy rực rỡ, Liễu Thông Lam cảm thấy mình có thể cứng tại chỗ.

Người xinh đẹp như vậy, cho dù là trước tận thế cũng rất hiếm gặp, đặc biệt là người lăn lộn trong đám nam nhân thô kệch vạm vỡ này.

Tim Liễu Thông Lam đập nhanh hơn, hắn ta cảm thấy mình đang cảm nhận được cái gọi là động lòng, giống như thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi mới biết yêu, cứ như thiếu niên lần đầu gặp mối tình đầu.

Con ngươi chuyển động, không biết tiểu đội này có bối cảnh gì, có chỗ dựa hay không, nếu không thì mình có thể ra tay.

Liễu Thông Lam tự coi mình là người có dị năng mạnh mẽ tài ba hơn người, hơn nữa bề ngoài đẹp trai, không ai có thể từ chối hắn ta, chỉ cần hắn ta nguyện ý ra tay, tuyệt đối sẽ không thua.

Trong tiềm thức, hắn ta đã đem Trình Diệp như đồ vật nắm trong lòng bàn tay.

Gương mặt lạnh lùng bỗng nhiên phóng ra một nụ cười ôn nhu, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị vừa nãy cũng biến mất, hắn ta ôn hòa nói với Trình Diệp: "Xin lỗi, tôi không biết nơi này đã người ở." Tự bật nút quên hết những gì hắn ta vừa nói với Dương Thịnh.

Liễu Thông Lam tiếp tục nói: "Vừa nãy không dọa đến em chứ, thật xin lỗi, nếu như em ở đây rồi, vậy tôi không tranh nữa, đúng rồi, quên mất tự giới thiệu, tôi tên Liễu Thông Lam, là tiểu đội trưởng của Tích Lịch." tiểu đội Tích Lịch lừng lẫy có tiếng, Liễu Thông Lam đoán rằng cậu đã từng nghe qua, hắn ta cố ý dừng lại để Trình Diệp tiêu hóa tin tức này.

Không nghĩ tới Trình Diệp chỉ là ngẩn người, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Dương Thịnh.

Đã nói đến vậy rồi, Trình Diệp còn không thèm phản ứng hắn ta, trên mặt Liễu Thông Lam mang theo nụ cười nhã nhặn, nhưng đáy mắt biểu hiện sự không vui, hắn ta kiên nhẫn tiếp tục nói: "Gặp nhau tức là có duyên, lại còn trong điều kiện như thế này thì có thể thấy chúng ta rất có duyên phận, bên ngoài bây giờ có rất nhiều tang thi, tình huống tựa hồ không quá tốt, cho dù là tiểu đội Tích Lịch cũng thương vong nặng nề, không biết các cậu như thế nào, nếu không hai tiểu đội chúng ta có thể cân nhắc đến chuyện hợp tác? Trước tiên cùng nhau chạy thoát rồi hãy nói sau?" Hắn ta nói xong, nhìn về phía người phụ nữ có dị năng hệ thực vật trong đội ngũ kia, vung lên một nụ cười soái khí, nhìn biểu tình hoa si đến điên cuồng của đối phương, cũng thêm được mấy phần tự tin, tâm tình buồn bực vừa nãy liền bị quét đi sạch sành sanh, lại biến thành tiểu đội trưởng soái khí muôn người chú ý.

"Xin lỗi, đó là tiểu đội trưởng của chúng tôi, nếu như muốn bàn chuyện hợp tác thì anh đi nói với hắn ta đi." Trình Diệp rụt cổ một cái, như có chút sợ sệt, cực lực cách xa Liễu Thông Lam, dán vào bên tường cẩn thận dịch đến bên cạnh Dương Thịnh, trốn ở sau lưng hắn.

"Há, vậy à." Liễu Thông Lam ý vị thâm trường gật gật đầu, tầm mắt thăm dò nhìn hai người băn khoăn một phen, sau đó nhíu mày, "Vậy chúng tôi đi nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ trở lại tìm..." Hắn ta nở nụ cười, tầm mắt từ trên người Trình Diệp chuyển đến trên mặt Dương Thịnh, không có gì thành ý nói, "Vị đội trưởng này bàn kỹ hơn về chuyện hợp tác."



Hoàn toàn không cân nhắc xem liệu Dương Thịnh có đồng ý hợp tác hay không, giống như chuyện tiểu đội Tích Lịch nguyện ý hạ mình để nói chuyện hợp tác với bọn họ là một chuyện rất vinh hạnh vậy, dứt lời liền đi, hoàn toàn không cho Dương Thịnh cơ hội từ chối.

Đồng Phồn nhìn bóng lưng ngạo mạn của bọn họ, tức đến mức tim như ngừng đập: "Những người này là ai vậy, mắt đều mọc ở trên đầu!!"

Trình Diệp kéo kéo ống tay áo của cậu ta, lắc đầu một cái: "Đừng gây chuyện, thực lực của hắn ta không yếu."

Dù trong lòng có hờn dỗi bao nhiêu, bị tang thi bao vây, lại gặp gỡ tiểu đội kì lạ, Đồng Phồn trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách nào phát tiết, thở ra một hơi tật mạnh đơn giản trực tiếp trở về phòng.

Những người khác cũng đều mệt mỏi, thấy không có việc gì cũng về phòng nghỉ ngơi, buổi tối còn phải canh gác, nhân lúc còn sớm đều tranh thủ nghỉ ngơi rồi thay phiên nhau canh.

Lúc bên ngoài truyền đến âm thanh rất lớn Trình Bạch Nghiên lại không dám ra, lúc mọi người nói chuyện cô ta nằm nhoài bên cạnh khe cửa, nghe ngóng tất cả chuyện xảy ra.

Lúc nhìn thấy Liễu Thông Lam, ánh mắt Trình Bạch Nghiên cũng sáng lên, biết cơ hội của mình đến rồi.

Liễu Thông Lam, cô ta chưa từng thấy, nhưng có nghe nói qua.

Tiểu đội trưởng của Tích Lịch, tướng mạo suất khí, thực lực cường hãn, còn có chỗ đứng, chính là con cưng cửa thời tận thế, chỉ cần có Liễu Thông Lam làm chỗ dựa cho mình, sau này không lo không thể nghênh ngang mà đi.

Đương nhiên, cô ta cũng phát hiện ánh mắt dị dạng của Liễu Thông Lam khi nhìn về phía Trình Diệp, cảm giác giống như nuốt phải ruồi, buồn nôn đến cực điểm.

Thân là một nam nhân, lại đê tiện như thế, ai cũng muốn câu dẫn, có Trịnh Phi, lại còn muốn chiếm lấy Dương Thịnh, bây giờ đến Liễu Thông Lam cũng không buông tha, thực sự là hồ ly tinh thiếu ch*ch.

Trình Bạch Nghiên thầm mắng trong lòng, chỉ cảm thấy mình so với Trình Diệp ưu thế tràn đầy.

Trịnh Phi cũng phải quý dưới váy cô ta, Liễu Thông Lam cũng sẽ không ngoại lệ.

Nghĩ đến Trịnh Phi, khóe mắt Trình Bạch Nghiên co giật, nếu không phải buổi tối ngày hôm ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Trịnh Phi cũng sẽ không biến thành như bây giờ, làm cho cô ta cũng bị thiệt hại nặng nề, không chỉ không còn sự trợ giúp của Trịnh Phi, còn bị Trịnh Phi nghiền ép, bây giờ còn đang đói bụng.

Nhiều ngày trôi qua sau khi bình tĩnh lại, Trình Bạch Nghiên cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Trình Diệp sớm đã phát hiện mối quan hệ của cô ta và Trịnh Phi quan hệ thân mật, nhưng vẫn ẩn nhẫn không xé rách mặt, trước đây còn tưởng rằng cậu sợ, sợ cô ta cướp mất Trịnh Phi, nhưng hiện tại xem ra ——

Khuôn mặt Trình Bạch Nghiên dữ tợn, tầm mắt trôi về người được Dương Thịnh cẩn thận che chở ở phía sau, lúc này Trình Diệp đang nghiêng đầu cùng Dương Thịnh thân mật nói chuyện.

Tất cả giống như hạt chuỗi nối liền với nhau.

Nhất định là Trình Diệp thấy không thể lấy được chỗ tốt ở Trịnh Phi, nên mới leo lên giường Dương Thịnh, lại sợ bị những thành viên trong tiểu đội biết, sợ làm mất thanh danh, cho nên mới chủ động tính kế mình!

Âm mưu để cho chuyện của cô ta và Trịnh Phi lộ trước, sau đó cậu có thể quang minh chính đại công khai với Dương Thịnh!

Trong mắt Trình Bạch Nghiên bắn ra tia lửa!

Tên tiện nhân này, lại dám hại mình!

Cô ta phải báo thù!

Trình Bạch Nghiên biết, những đội viên khác bao gồm cả Trịnh Phi đều có ấn tượng rất tốt với Trình Diệp, đặc biệt là Trịnh Phi, bởi vì đã cùng cô ta lăn lộn nhiều lần, nên hắn ta vẫn còn cảm thấy hổ thẹn khi thấy Trình Diệp.

Hiện tại Trịnh Phi hận cô ta thấu xương, hơn nữa đẳng cấp dị năng của hắn ta đang thụt lùi, nhất định phải nịnh bợ Trình Diệp mới có thể có chỗ đứng trong tiểu đội, cho nên... Không riêng gì Trịnh Phi, những người khác chắc chắn sẽ không tin lời của cô ta.

Trình Bạch Nghiên nghĩ đến Liễu Thông Lam vừa mới rời khỏi, nghĩ đến biểu tình Liễu Thông Lam nhìn Trình Diệp liếm khóe miệng, ngũ quan dữ tợn chậm rãi hòa hoãn, về lại vị trí cũ.

Có lẽ, đầu tiên cô ta phải phá vỡ ấn tượng ban đầu của mọi người về Trình Diệp.

Tỷ như, Trình Diệp nhìn qua có vẻ thanh thuần vô tri, kỳ thực trong xương thì lại là người không có nam nhân thì không chịu được, ai cũng không tha, đê tiện đến cực điểm!

Chỉ cần cô ta vạch trần bộ mặt thật của Trình Diệp, không sợ mọi người không tin cô ta, nói không chừng còn có thể dùng Trình Diệp để lấy lòng Liễu Thông Lam, để cho bọn họ có thể gia nhập tiểu đội Tích Lịch.

Trình Bạch Nghiên hơi nhíu mày, lên kế hoạch cho con đường phát triển sau này của mình xong, thần sắc thỏa mãn, chặt chẽ đóng cửa lại.

Mặt Dương Thịnh tối sầm lại, kéo Trình Diệp vào phòng, quay người rầm một tiếng đóng cửa lại, dùng sức lớn đến mức vách tường cũng rung lên.

Trình Diệp híp mắt một cái, lắc mình trực tiếp đi vào không gian.

Chỗ này đã lâu không có người ở, mang theo một mùi ẩm mốc, ở lâu mũi sẽ không thoải mái, nào có biết cậu mới vừa vào phòng vệ sinh chuẩn bị rửa mặt một phen, Dương Thịnh cũng nhanh chóng theo vào, thậm chí liền đẩy cửa phòng vệ sinh ra.

"Này! Anh có phải là tự tiện quá rồi không?" Trình Diệp đang chuẩn bị cởi quần áo, hai tay cầm vạt áo, lộ ra một vòng eo nhỏ mềm mại.

Trình Diệp lạnh sống lưng, không biết tại sao lại sinh ra sợ sệt, cậu luôn luôn tính trước kỹ càng âm thanh cũng hơi có chút run rẩy: "Tôi muốn đi tắm, anh còn đứng ở đây làm gì?"

Dương Thịnh không trả lời, chỉ là nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cậu.



Trình Diệp phút chốc buông vạt áo xuống, giả bộ trấn định nghiêng người trốn đi, nói: "Đột nhiên nhớ ra tôi vừa tắm rồi, không cần tắm nữa, anh có gì muốn nói thì nói đi."

Vai đột nhiên bị túm lấy, Trình Diệp thấp người cũng không trốn tránh, bị đè vào vách tường.

Nhìn Dương Thịnh hiếm thấy hung ác, Trình Diệp nuốt nước miếng một cái, ngượng ngùng hỏi: "Có gì thì nói đi, táy máy tay chân làm gì?"

"Em là cố ý?" Trong giọng nói Dương Thịnh mang theo mấy phần chất vấn, hắn siết chặt vai cậu, xem ra là giận thật.

"Cái gì mà cố ý hay không cố ý, tôi không phải đang tắm sao, sau đó đi ra ngoài liền thấy bọn họ." Trình Diệp bĩu môi, bất mãn với thái độ hung dữ của hắn.

Cậu biết, kiểu người Liễu Thông Lam thích nhất chính là thiếu niên sạch sẽ, dáng vẻ cậu vốn thanh lệ, hơn nữa còn có vầng sáng bạch liên hoa giúp khí chất của cậu càng thêm mềm mại trong sáng, tuyệt đối đâm trúng tim Liễu Thông Lam, cho nên mới lén mặc thành như vậy.

Trước đó cậu còn đau đầu xem làm sao tiếp cận Liễu Thông Lam, vì nguyên chủ trút cơn giận này, không nghĩ tới trời cao lại có mắt, khiến Liễu Thông Lam tự mình đưa tới cửa.

Cậu nhất định phải tận dụng cơ hội lần này, triệt để nắm Liễu Thông Lam trong tay.

Không phải hắn ta thích thiếu niên mềm yếu nhu nhược sao, vậy thì cậu sẽ cho hắn ta biết, thiếu niên mềm yếu nhu nhược cũng biết đâm người!

Trình Bạch Nghiên muốn lợi dụng Liễu Thông Lam khiến cậu bại hoại thanh danh, nhưng cậu cũng muốn lợi dụng Liễu Thông Lam để đá Trình Bạch Nghiên ra khỏi tiểu đội này, ngày nào cũng nhìn thấy tâm rất phiền.

Về phần Trịnh Phi ——

Người đã bị cậu nuôi phế, ở trong tiểu đội nhân duyên cũng không tốt, ý chí sa sút, cả ngày sầu não uất ức, ai biết ngày nào đó sẽ tự mình hại mình rơi vào miệng tang thi, tạm thời không cần phải để ý đến hắn ta.

Cho nên —— Liễu Thông Lam... là đối tượng báo thù duy nhất bây giờ của cậu.

Mà Dương Thịnh, đang tỉ mỉ nhìn quần áo cậu rồi nghĩ đến ánh mắt của Liễu Thông Lam đã thập phần không vui, hiện tại thấy bộ dáng không thèm để ý của cậu, sắc mặt lập tức âm trầm: "Em biết Liễu Thông Lam?"

Trình Diệp híp mắt, tựa hồ là đang nghĩ xem nên nói thế nào.

Dương Thịnh nắm cằm cậu, khiến cậu phải ngẩng đầu nhìn hắn, trầm giọng nói: "Em biết Liễu Thông Lam là một người như thế nào không mà em còn cố ý đồ thành như vậy để hấp dẫn sự chú ý của hắn ta, em đang muốn làm gì?"

"Muốn hắn ta chết!" cằm Trình Diệp bị nắm có chút đau, dùng sức trừng hắn, nhưng bởi vì đôi mắt rưng rưng, ánh mắt thô bạo rơi vào trong Dương Thịnh mắt liền biến thành ngạo kiều, yêu diễm mê hoặc.

Hô hấp Dương Thịnh trở nên nặng nề.

Trình Diệp hoàn toàn không nhận ra, thấy Dương Thịnh không nói lời nào lại bổ sung: "Tôi muốn làm cho hắn ta thân bại danh liệt, sau đó sống trong tuyệt vọng mà từ từ chết đi!"

Phương thức Liễu Thông Lam hại chết nguyên chủ quá mức tàn nhẫn, cho nên Trình Diệp thậm chí cũng không biết phải làm sao để trả lại gấp trăm gấp ngàn lần nỗi đau đó, nhưng cậu có thể xác định một điều, cậu tuyệt đối không thể tha cho Liễu Thông Lam, đồng thời cậu sẽ tận lực mà làm nhục, ngược đãi đối phương, khiến Liễu Thông Lam cũng cảm nhận thử cái gì gọi là sống không bằng chết!

Tuy rằng Dương Thịnh đã sớm đoán được Trình Diệp có hận ý rất lớn với Liễu Thông Lam chỉ, nhưng báo thù có trăm nghìn cách báo thù, cho dù không có cách, cậu cũng có thể tìm hắn, đừng nói là cắt đứt chân thứ ba của Liễu Thông Lam, cho dù có kêu hắn phế hắn ta liệt nửa người, hắn cũng có thể làm được.

Không làm được, cũng sẽ dốc hết toàn lực mà làm.

Nhưng người này, cố tình lại lựa chọn cách này để báo thù.

Cậu —— thế mà lại dùng mỹ nam kế!

Vừa nghĩ tới chuyện cậu vì Liễu Thông Lam mới cố ý ăn mặc như vậy động, Dương Thịnh liền cảm thấy máu nóng sôi sục, sợ là hắn sẽ bị tức hộc máu mà chết.

Nhưng hắn biết, mặc dù Trình Diệp nói cho hắn về chuyện không gian, tựa hồ đều chỉ vì muốn tìm một sức lao động không mất tiền, cậu rất tin tưởng hắn, nhưng không đủ thân mật.

Trong lòng Trình Diệp, sợ rằng chỉ coi hắn là lựa chọn tốt nhất trong những lúc cô đơn mà thôi, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ coi hắn là nửa kia của mình, hắn thậm chí cảm nhận được, Trình Diệp không coi hắn là bạn bè, không chỉ mình hắn, mà là tất cả mọi người, đều chỉ là người đồng hành trên một đoạn đường nhân sinh của cậu mà thôi, căn bản không dành bao nhiêu tình cảm cho nó.

Nghĩ tới đây, Dương Thịnh không khỏi có chút đau lòng.

Hắn không biết có phải là bởi vì gia đình nên Trình Diệp mới biến thành như bây giờ hay không, nhưng hắn biết, Trình Diệp không có tình người!

Hắn cảm nhận được!

Ngón tay Dương Thịnh quay tròn cằm Trình Diệp, da thịt mềm mịn khiến hắn yêu thích không muốn buông tay, Trình Diệp đỏ ửng vì giận dữ và xấu hổ, nhưng Dương Thịnh lại biết, cậu vẫn đang giả bộ...

Sao hắn lại thích một người như vậy, nhưng hắn cố tình lại thích một người như vậy.

Sững sờ một lát, lực đạo trên tay đột nhiên buông lỏng, Trình Diệp tận dụng thời cơ giãy ra, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, đi ra ngoài.

Dương Thịnh nhìn mình trong gương là ánh mắt chứa dục vọng chiếm hữu đáng sợ, khóe môi giật giật, lộ ra một vệt cười khổ.

Yêu thì yêu đi, không cần biết cậu là bộ dáng gì, hắn chỉ biết hắn đã lún quá sâu rồi.

Cho dù Trình Diệp trước mặt là hố sâu, hắn cũng chỉ có thể dùng hết sức nhảy xuống.

Ôm được Trình Diệp thì coi như hắn thắng, nếu rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục thì coi như là hắn xui đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau