Chương 34
Dịch: Tồ Đảm Đang
Bà ơi, con đã hiểu "may mắn" và "hạnh phúc" khác nhau ở đâu rồi.
Tôi chậm rãi mở mắt ra, khóe mắt ướt đẫm, điều này đã là chuyện thường rồi.
Nhìn ngày tháng trên đồng hồ điện tử, lại cách xa bảy ngày ấy thêm một ngày nữa. Đã hơn hai mươi ngày rồi, mỗi đêm tôi dường như đều mơ một giấc mơ giống nhau.
Nhất thời ham vui, không biết được bản thân trong giấc mộng chỉ là một người khách.
Tôi thức dậy kéo rèm cửa, ánh sáng chiếu vào gương mặt. Rõ ràng đầy ắp ánh sáng như vậy mà tôi lại thấy trước mắt đều là sự tối tăm như vừa bị cướp của giết người.
Nhưng tôi đã nói với mình vô số lần, tôi phải sống thật tốt, bởi vì cơ thể này không phải chỉ thuộc về bản thân tôi, nó đã trầm mình vào sự hoan ái của tình yêu, tràn đầy những hồi ức của sự yêu thương; nó là xúc cảm của "hạnh phúc".
Hai mươi mấy ngày qua, tôi không tiếp xúc với tin tức giải trí, cũng không liên lạc lại với Trì Hựu Lân.
Bởi vì các kỳ nghỉ phép lúc trước, các tiến độ hạng mục nghiên cứu bị trì trệ, nhờ vào sự bận rộn này mà tôi mới không đến nỗi suy nghĩ quá nhiều vào ban ngày.
Khoảng thời gian này tôi có gặp Kiều Nặc vài lần. Cô ấy không nhắc lại chuyện voucher nhà hàng Michelin, tôi nghĩ nhiều rồi, lời mời lúc đó của cô ấy chẳng qua chỉ là ý tốt xuất phát từ bạn bè mà thôi.
Tôi lén thở phào nhẹ nhõm, bảy ngày trên đảo làm tôi hiểu được yêu nhau là mùi vị thế nào – cho dù có ám ảnh giới hạn bảy ngày bao trùm lấy, tôi vẫn cảm nhận được thế nào say mê điên đảo tâm hồn.
Điều này làm tôi phân biệt rõ được tôi đối với Kiều Nặc chỉ là kiểu thích của bạn bè mà thôi.
Hôm nay là ngày cách bảy ngày đó một tháng, tôi nhận được điện thoại của mẹ. Chuyến du lịch của ba mẹ gần kết thúc, qua hai ngày nữa sẽ về tới.
Điều đó có nghĩa là tôi sắp gặp lại Trì Hựu Lân rồi.
Thời kỳ quá độ của tôi bị tuyên bố kết thúc như vậy đấy. Gặp lại lần nữa, đôi bên chỉ là anh em bình thường.
Mặc dù nói là thế, anh em bình thường là thế nào? Có tâm trạng phức tạp giống như tôi bây giờ không? Có vừa không muốn gặp mặt lại vừa vì sắp được gặp mặt mà lén lút kích động mong chờ không?
Tôi điều chỉnh lại các loại tâm trạng mâu thuẫn phức tạp, đi cắt mái tóc mới, mua quần áo và giày mới, ngay cả nước hoa Cologne chưa bao giờ thử qua cũng mua về một chai.
Tôi không biết rằng bản thân rốt cuộc đang nghĩ gì, trực tiếp coi như đây là sự chuẩn bị cho khởi đầu mới.
Ngày đi đón ba mẹ ở sân bay, tôi thức dậy sớm. Lúc đến sân bay, cách chuyến bay hạ cánh vẫn còn một tiếng đồng hồ.
Tôi cảm thấy tâm trạng của mình lúc này cũng giống như những diễn viên lần đầu tiên diễn trên sân khấu, vừa thấp thỏm lo lắng, vừa hy vọng nhanh chóng bắt đầu.
Hai tháng không gặp, ba mẹ vừa gặp tôi, đôi bên đều kinh ngạc vui vẻ. Du lịch đã mang đến cho bọn họ niềm vui, họ bị rám nắng rồi, mà tinh thần trên gương mặt lại rất tươi mới, sức sống tràn đầy phát ra từ trong ra ngoài. Mẹ nhìn quần áo mới mẻ trên người tôi khen không ngớt, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
"Anh nó, con đẹp trai quá!" Ba đứng một bên mỉm cười gật đầu biểu thị tán đồng.
Tâm trạng của tôi như đang trải qua một chuyến tàu lượn siêu tốc trong một tiếng, lên đến đỉnh rồi lại vì Trì Hựu Lân rơi xuống đáy thung lũng; nhìn thấy ba mẹ trước mắt, tâm trạng lại leo lên cao.
Tôi đang nghĩ xem nên nói gì, mẹ nhìn ra phía sau tôi, vẻ mặt kinh ngạc.
"Em nó, con cũng đổi hình tượng rồi sao?"
Tôi quay đầu.
Trì Hựu Lân đi về phía chúng tôi, em để một lớp râu quai nón nhàn nhạt bên má. Kiểu râu này rất kén gương mặt, chỉ cần không chăm chút một chút thôi sẽ trông như một người đàn ông lang thang. Nhưng Trì Hựu Lân kiểm soát rất tốt, trông trưởng thành hơn so với trước đây.
Trông em có vẻ mệt mỏi, có vẻ như vội vã để đến đây.
"Tháng này con làm việc ở phòng thu âm, bận chết đi được, không có thời gian cạo râu, nhân viên trang điểm trực tiếp đổi tạo hình mới cho con luôn." Em ôm lấy ba mẹ giải thích.
"Xin lỗi con tới trễ."
Em nhìn tôi, mỉm cười. "Anh."
Tạo hình mới của em đối với tôi mà nói, rất xa lạ.
Tôi cười lại với em, nhè nhẹ gật đầu.
Tôi đã đặt xong chỗ phòng bao đón tiếp ba mẹ.
Lúc lên lầu, hai anh em tôi đi phía sau. Trì Hựu Lân mỉm cười nhìn tôi.
"Tạo hình mới của anh rất đẹp."
Tôi cười: "Anh còn chưa thích ứng được với mùi nước hoa Colonge."
"Làm quen là được, mọi chuyện đều có sự bắt đầu mà." Em nói.
Tôi hơi dừng bước chân lại.
Ý của tôi có phải vì khởi đầu mới hay không tôi đã không rõ nữa rồi.
Trì Hựu Lân phối hợp với tôi, đi chậm lại. "...Ba căn nhà ở tầng anh ở, gần đây em định sang lại."
Tôi nhìn em.
Em không cười nữa, cúi thấp đầu: "Bây giờ bất động sản đang phát triển, môi trường chỗ đó khá tốt, sẽ nhanh chóng tìm được người mua thôi."
"...Oh." Tầm nhìn của tôi chuyển xuống mũi giày da của mình.
"Nói trước với anh một tiếng, dù sao thì sau này sẽ có người ra ra vào vào xem nhà. Đương nhiên, em sẽ sàng lọc người mua mà, không tạo nên phiền phức cho anh đâu."
"Ừm." Tôi đáp.
Ăn cơm xong, sau khi đưa ba mẹ về nhà, tôi về lại chỗ ở của mình.
Tôi đứng trước cửa, nhìn về phía đôi bên hai hướng.
Nếu tôi nói một tháng vừa qua, bản thân tôi không nhịn được từng tưởng tượng bao nhiêu lần Trì Hựu Lân đang cách tôi một bức tường làm chuyện gì đó, có người tin không?
Nếu tôi nói ngay cả nước hoa Cologne của tôi, cũng là cố ý chọn dòng sản phẩm mới nhất do Trì Hựu Lân làm đại diện, đơn phương lén lút tạo ra từng chút một liên quan với em, có ai tin không?
Nhưng, bắt đầu mới, thật sự đã đến rồi.
- -----
Tồ: Sorry mọi người, mình nhức răng, hai ngày nay như con điên con dại không biết gì, không đủ sức khỏe để dịch cho xong. Hẹn mọi người vào một ngày không xa, mình chắc chắn trong tháng này nhất định là xong bộ này nha.
Tim mình đau quá ????
Bà ơi, con đã hiểu "may mắn" và "hạnh phúc" khác nhau ở đâu rồi.
Tôi chậm rãi mở mắt ra, khóe mắt ướt đẫm, điều này đã là chuyện thường rồi.
Nhìn ngày tháng trên đồng hồ điện tử, lại cách xa bảy ngày ấy thêm một ngày nữa. Đã hơn hai mươi ngày rồi, mỗi đêm tôi dường như đều mơ một giấc mơ giống nhau.
Nhất thời ham vui, không biết được bản thân trong giấc mộng chỉ là một người khách.
Tôi thức dậy kéo rèm cửa, ánh sáng chiếu vào gương mặt. Rõ ràng đầy ắp ánh sáng như vậy mà tôi lại thấy trước mắt đều là sự tối tăm như vừa bị cướp của giết người.
Nhưng tôi đã nói với mình vô số lần, tôi phải sống thật tốt, bởi vì cơ thể này không phải chỉ thuộc về bản thân tôi, nó đã trầm mình vào sự hoan ái của tình yêu, tràn đầy những hồi ức của sự yêu thương; nó là xúc cảm của "hạnh phúc".
Hai mươi mấy ngày qua, tôi không tiếp xúc với tin tức giải trí, cũng không liên lạc lại với Trì Hựu Lân.
Bởi vì các kỳ nghỉ phép lúc trước, các tiến độ hạng mục nghiên cứu bị trì trệ, nhờ vào sự bận rộn này mà tôi mới không đến nỗi suy nghĩ quá nhiều vào ban ngày.
Khoảng thời gian này tôi có gặp Kiều Nặc vài lần. Cô ấy không nhắc lại chuyện voucher nhà hàng Michelin, tôi nghĩ nhiều rồi, lời mời lúc đó của cô ấy chẳng qua chỉ là ý tốt xuất phát từ bạn bè mà thôi.
Tôi lén thở phào nhẹ nhõm, bảy ngày trên đảo làm tôi hiểu được yêu nhau là mùi vị thế nào – cho dù có ám ảnh giới hạn bảy ngày bao trùm lấy, tôi vẫn cảm nhận được thế nào say mê điên đảo tâm hồn.
Điều này làm tôi phân biệt rõ được tôi đối với Kiều Nặc chỉ là kiểu thích của bạn bè mà thôi.
Hôm nay là ngày cách bảy ngày đó một tháng, tôi nhận được điện thoại của mẹ. Chuyến du lịch của ba mẹ gần kết thúc, qua hai ngày nữa sẽ về tới.
Điều đó có nghĩa là tôi sắp gặp lại Trì Hựu Lân rồi.
Thời kỳ quá độ của tôi bị tuyên bố kết thúc như vậy đấy. Gặp lại lần nữa, đôi bên chỉ là anh em bình thường.
Mặc dù nói là thế, anh em bình thường là thế nào? Có tâm trạng phức tạp giống như tôi bây giờ không? Có vừa không muốn gặp mặt lại vừa vì sắp được gặp mặt mà lén lút kích động mong chờ không?
Tôi điều chỉnh lại các loại tâm trạng mâu thuẫn phức tạp, đi cắt mái tóc mới, mua quần áo và giày mới, ngay cả nước hoa Cologne chưa bao giờ thử qua cũng mua về một chai.
Tôi không biết rằng bản thân rốt cuộc đang nghĩ gì, trực tiếp coi như đây là sự chuẩn bị cho khởi đầu mới.
Ngày đi đón ba mẹ ở sân bay, tôi thức dậy sớm. Lúc đến sân bay, cách chuyến bay hạ cánh vẫn còn một tiếng đồng hồ.
Tôi cảm thấy tâm trạng của mình lúc này cũng giống như những diễn viên lần đầu tiên diễn trên sân khấu, vừa thấp thỏm lo lắng, vừa hy vọng nhanh chóng bắt đầu.
Hai tháng không gặp, ba mẹ vừa gặp tôi, đôi bên đều kinh ngạc vui vẻ. Du lịch đã mang đến cho bọn họ niềm vui, họ bị rám nắng rồi, mà tinh thần trên gương mặt lại rất tươi mới, sức sống tràn đầy phát ra từ trong ra ngoài. Mẹ nhìn quần áo mới mẻ trên người tôi khen không ngớt, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
"Anh nó, con đẹp trai quá!" Ba đứng một bên mỉm cười gật đầu biểu thị tán đồng.
Tâm trạng của tôi như đang trải qua một chuyến tàu lượn siêu tốc trong một tiếng, lên đến đỉnh rồi lại vì Trì Hựu Lân rơi xuống đáy thung lũng; nhìn thấy ba mẹ trước mắt, tâm trạng lại leo lên cao.
Tôi đang nghĩ xem nên nói gì, mẹ nhìn ra phía sau tôi, vẻ mặt kinh ngạc.
"Em nó, con cũng đổi hình tượng rồi sao?"
Tôi quay đầu.
Trì Hựu Lân đi về phía chúng tôi, em để một lớp râu quai nón nhàn nhạt bên má. Kiểu râu này rất kén gương mặt, chỉ cần không chăm chút một chút thôi sẽ trông như một người đàn ông lang thang. Nhưng Trì Hựu Lân kiểm soát rất tốt, trông trưởng thành hơn so với trước đây.
Trông em có vẻ mệt mỏi, có vẻ như vội vã để đến đây.
"Tháng này con làm việc ở phòng thu âm, bận chết đi được, không có thời gian cạo râu, nhân viên trang điểm trực tiếp đổi tạo hình mới cho con luôn." Em ôm lấy ba mẹ giải thích.
"Xin lỗi con tới trễ."
Em nhìn tôi, mỉm cười. "Anh."
Tạo hình mới của em đối với tôi mà nói, rất xa lạ.
Tôi cười lại với em, nhè nhẹ gật đầu.
Tôi đã đặt xong chỗ phòng bao đón tiếp ba mẹ.
Lúc lên lầu, hai anh em tôi đi phía sau. Trì Hựu Lân mỉm cười nhìn tôi.
"Tạo hình mới của anh rất đẹp."
Tôi cười: "Anh còn chưa thích ứng được với mùi nước hoa Colonge."
"Làm quen là được, mọi chuyện đều có sự bắt đầu mà." Em nói.
Tôi hơi dừng bước chân lại.
Ý của tôi có phải vì khởi đầu mới hay không tôi đã không rõ nữa rồi.
Trì Hựu Lân phối hợp với tôi, đi chậm lại. "...Ba căn nhà ở tầng anh ở, gần đây em định sang lại."
Tôi nhìn em.
Em không cười nữa, cúi thấp đầu: "Bây giờ bất động sản đang phát triển, môi trường chỗ đó khá tốt, sẽ nhanh chóng tìm được người mua thôi."
"...Oh." Tầm nhìn của tôi chuyển xuống mũi giày da của mình.
"Nói trước với anh một tiếng, dù sao thì sau này sẽ có người ra ra vào vào xem nhà. Đương nhiên, em sẽ sàng lọc người mua mà, không tạo nên phiền phức cho anh đâu."
"Ừm." Tôi đáp.
Ăn cơm xong, sau khi đưa ba mẹ về nhà, tôi về lại chỗ ở của mình.
Tôi đứng trước cửa, nhìn về phía đôi bên hai hướng.
Nếu tôi nói một tháng vừa qua, bản thân tôi không nhịn được từng tưởng tượng bao nhiêu lần Trì Hựu Lân đang cách tôi một bức tường làm chuyện gì đó, có người tin không?
Nếu tôi nói ngay cả nước hoa Cologne của tôi, cũng là cố ý chọn dòng sản phẩm mới nhất do Trì Hựu Lân làm đại diện, đơn phương lén lút tạo ra từng chút một liên quan với em, có ai tin không?
Nhưng, bắt đầu mới, thật sự đã đến rồi.
- -----
Tồ: Sorry mọi người, mình nhức răng, hai ngày nay như con điên con dại không biết gì, không đủ sức khỏe để dịch cho xong. Hẹn mọi người vào một ngày không xa, mình chắc chắn trong tháng này nhất định là xong bộ này nha.
Tim mình đau quá ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất