Cho Thuê Bạn Trai – Hoặc Trạc Trạc
Chương 11: Đơn hàng số năm: Sự trả thù của Diêm Vương (Đầu)
Gần đây Rent boyfriend có một vị nhân viên mới rất cổ quái. Hắn chỉ tiếp nhận các đơn hàng chia rẽ tình nhân. Mới đến có một tuần mà đã làm thành công bao nhiêu nhiệm vụ.
Mỗi lần hắn xử lý xong một đơn hàng, luôn chậm rãi kể về chiến tích của hắn, nói một vị tiểu thư nào đó bị hắn mắng đến khóc, kể một quý ngài nào đó tức đến phát điên có biết bao buồn cười. Hắn luôn dùng những từ tượng hình sinh động để miêu tả, giúp đồng nghiệp rất dễ dàng hình dung ra được các hình ảnh cẩu huyết như thật.
Có người hỏi hắn: “Vì sao cậu lại mê việc chia rẻ tình nhân như thế?”
Diêm Vi liền thong thả nhả ra một câu: “Ngồi xem một vở tan nát con tim cũng giống như hưởng thụ nhân sinh vậy.” Chỉ có điều khách hàng cũng vốn là ôm quyết tâm muốn cùng người yêu dây dưa không dứt triệt để cắt đứt, Diêm Vi chỉ là thêm chút chất xúc tác, nhanh chóng tiễn họ đi mỗi người một ngả mà thôi.
Diêm Vi trong cửa hàng có một biệt hiệu, Diêm Vương.
Diêm Vương bảo hai người chia tay, hai người nhất định phải chia.
“Tiểu Lỵ, Giờ tôi sẽ xuất phát, lát nữa gặp.” Ôi không, Diêm Vi lại bắt đầu làm việc rồi. Lần này hắn sẽ cùng Trương Lỵ đi tham gia lễ kết hôn của bạn thân Trương Lỵ. Trước đó đã nói Diêm Vi chỉ nhận đơn chia rẽ tình nhân, sao giờ lại tốt bụng đi giả bạn trai giúp cô không mất mặt, đương nhiên trong lòng Diêm Vi tự có tính toán.
Diêm Vi lái xe tới một địa chỉ nào đó đón Trưỡng Lỵ. Bởi vì phải tham gia hôn lễ, hôm nay Trương Lỵ mặc một bộ trắng muốt, trang điểm xinh đẹp, cùng một Trương Lỵ giản dị đời thường khác một trời một vực.
Diêm Vi câu lên nụ cười mê người, khen tặng: “Hôm nay cậu rất đẹp.”
Trương Lỵ ngại ngùng cười nhẹ.
Diêm Vi lại nói tiếp: “Cẩn thận đoạt mất danh tiếng của cô dâu, người ta sẽ đối với cậu có ý kiến đấy.”
Trương Lỵ và cô dâu tuy nói là bạn thân, bên ngoài thì hòa hòa thuận thuận, nhưng trong thâm tâm luôn cất chứa những suy nghĩ mà chỉ có bản thân mới biết được. Trương Lỵ đã từng oán thán với Diêm Vi, nói cô dâu luôn thích xen vào việc của người khác, thôi thúc cô tìm bạn trai so với mẹ cô còn phiền hơn, cô dâu còn hay khoe khoang, bởi vì vị hôn phu của cô ta cực kỳ ưu tú.
Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mở ra một công ti lớn chính tại thành phố này đây thì không nói, người lớn lên cũng tuấn lãng bất phàm. Có tiền lại đẹp trai, là đối tượng mà hằng hà sa số các cô gái hướng đến, Trương Lỵ làm một người phụ nữ tự nhiên cũng có hi vọng.
“Tớ hôm nay mặc riêng bộ váy trắng thuần này.”
Ẩn ý rõ ràng, Diêm Vi đương nhiên nghe ra. Hắn chỉ mỉm cười, chăm chú lái xe không thèm nhắc lại.
Trương Lỵ muốn đi trước gặp cô dâu nên Diêm Vi dừng gần lễ đường rồi mới chậm rì rì bò đến. Bọn họ đến rất sớm, lúc này còn chưa có nhiều khách khứa.
Diêm Vi ngẩng đầu nhìn trời, tâm tình sung sướng không gì sánh được. Hắn chỉ hy vọng khách đến càng nhiều càng tốt, đến lúc đó trò cười cho thiên hạ mới càng lớn.
Lại có một màn kịch hay để xem rồi.
“Lí Tử, Tớ đã đến rồi, mọi người ở đâu?”
Tìm được chỗ mà trong điện thoại đã nhắc đến, Diêm Vi đi vào, liền nhận ra người đang tay cầm tay đỡ cái máy vi tính trước mặt kia chính là bạn tốt cùng trường ngày trước.
Anh ta cũng thấy được Diêm Vi, nâng tay thả máy tính lên bàn, chạy đến tiếp đón: “Diêm Vi, cậu có thể đến hỗ trợ thật là tốt.”
“Nhìn thấy chữ ký QQ của cậu ghi cần gấp người giúp đỡ, đang lúc rảnh rỗi, tớ liền đến.”
Lí Tử nhìn xung quanh một chút, sát gần Diêm Vi lặng lẽ nói: “Vốn để người của chúng tôi từ từ làm nhất định đủ, chỉ là khách khứa lần này tổ chức lớn quá, nếu không sẽ xảy ra chuyện.”
“Cậu còn không hiểu tớ à, trước đây tốt xấu gì tớ cũng là quản lý máy tính của hội sinh viên, hơn nữa chuyện lần này của cậu cũng rất đơn giản.”
Lí Tử nói lại một chút chuyện cần chuẩn bị trong hôn lễ với hắn: “Đến lúc đó người điều khiển chương trình sẽ nhắc nhở khách nhìn lên màn hình lớn, sau đó cậu có thể mở nhạc nền, mở đèn chiếu phim là được. Tớ đã cài đặt phát tự động hết rồi. Hiên tại máy phát đã tắt, chờ lát bắt đầu sẽ có người mở, cậu không cần quan tâm.”
Diêm Vi làm dấu hiện Ok. “Rất đơn giản nha, cứ để tớ.”
Lí Tử còn phải đi làm chuyện khác, Diêm Vi an vị ngồi trên ghế phía sau, nhìn mấy đoạn phim được chiếu trên màn hình. Mấy tấm ảnh này, không phải là mấy tấm đặt ở cửa hôn lễ sao.
Nam xấu, nữ xấu, đúng là rất đẹp đôi.
Diêm Vi rút USB từ trong túi cắm vào máy, chuyển mấy tấm ảnh và video bên trong ra, lại tìm file lưu các đoạn phim được chiếu trong ổ cứng máy tính của Lí Tử, kéo cả tập tin vào bên trong.
Tin nhắn của Trương Lỵ gửi tới, nói là cô dâu muốn gặp hắn.
Diêm Vi: Đang cùng bạn cũ lâu năm không gặp ôn chuyện, đợi lát nữa chúc rượu lại giới thiệu.
*****
Hôn lễ cứ đúng giờ cử hành, Diêm Vi vừa nghe nhạc là có thể tưởng tượng ra hôn lễ có bao nhiêu long trọng. Dù sao thì gia thế của cô dâu so với chú rể chỉ có hơn chứ không kém.
Nói trắng ra hôn lễ hôm nay là do hai nhà giàu tổ chức.
Thỉnh thoảng có mấy nhân viên công tác đi ra đi vào, than thở, so sánh các kiểu về sự xa xỉ của kẻ có tiền, thấy mấy tấm ảnh cưới trên màn hình máy tính lại bình luận một phen, thực sự là một đôi đẹp.
Diêm Vi chỉ ở trong lòng thầm phỉ nhổ sự nông cạn của bọn họ.
“Xin chào, cần thêm một cái video.” Chợt nghe thấy một thanh âm trầm thấp cứ thế vang vọng bên tai, Diêm Vi khẽ nâng đầu. Trước mặt là một người đàn ông đeo biểu tình nhàn nhạt, khóe mắt lóe lên phong mang lợi hại, khí thế rất mạnh.
Diêm Vi lập tức phục hồi tinh thần, tiếp nhận USB trong tay anh, kéo video duy nhất trong đó ra.
Hắn biết người này, anh là anh trai của cô dâu, Khuất Hoàn.
Cảm giác mà anh mang lại rất cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm cẩn, kiềm chế. Người có thể tiếp quản cả công ty to đùng của gia đình, đương nhiên phải năng lực rồi.
Diêm Vi nghĩ trong suốt khoảng thời gian tay nắm chuột di động, thẳng đến khi trả USB lại cho Khuất Hoàn, trái tim vì khẩn trương của hắn vẫn nhảy kịch liệt, không ổn định lại được.
Hắn và Khuất Hoàn chỉ nói có một câu này thôi, trước khi đi anh còn nhìn lướt qua màn hình. Mãi tận khi không còn thấy bóng lưng của Khuất Hàn, Diêm Vi mới thở phào nhẹ nhõm.
Diêm Vi khôi phục lại những thứ mới xóa, vẫn còn nguyên vẹn. Hắn nhìn nhìn thời gian ở góc phải phía dưới màn hình.
Hôn lễ nhanh bắt đầu rồi ha.
Diêm Vi lại gửi cho Trương Lỵ một tin nhắn: Chúc rượu thì gọi nha.
Trương Lỵ: Chạy đi đâu đấy, cậu đừng có mà nửa đường bỏ chạy, tớ đã nói với bạn là hôm nay có mang theo cậu đến rồi.
Diêm Vi: Sẽ không!
Diêm Vi dùng ngón trở gõ nhẹ lên mặt bàn, chờ đợi thời gian chậm rãi trôi.
…
Cửa mở ló vào một cái đầu: “10s nữa, chuẩn bị.”
Diêm Vi làm động tác Ok, bật phát âm nhạc, mở film. Hắn bảo người anh em đằng sau tăng âm thanh của máy vi tính, vì vậy, hồi ức ngọt ngào của cô dâu chú rể bắt đầu tái hiện dần trước mắt các quan khách.
“Tôi đi nhà vệ sinh.” Diêm Vi nói với người khác, liền chuẩn bị rời đi.
Chờ khi hắn đi đến cửa nhà vệ sinh, đúng như mong muốn, thanh âm ồn ào mất trật tự vang lên.
Diêm Vi mừng rỡ nắm lấy chìa khóa xe trong tay, dự định chạy bằng cửa sau.
Cũng không biết có phải vì mọi chuyện được xử lý quá dễ dàng hay không mà Diêm Vi mất đi phòng bị, cho nên bị người khác đánh lén từ phía sau, cả người bị ép dính lên tường khiến hắn cực kỳ hoảng sợ.
Nương theo bóng phản chiếu lên gạch men, Diêm Vi thấy rõ người áp chế mình chính là Khuất Hoàn.
“Anh không đi quan tâm em gái bảo bối của anh sao?”
Diêm Vi vừa mới oán thầm trong lòng tư thế úp sấp quá mỏi này, Khuất Hoàn đã khiến hắn xoay một vòng, chỉ là tay vẫn nắm chắc, dùng tới mười phần sức lực, cứ như chỉ sợ hắn chạy mất.
Diêm Vi hơi đau, lại không chút sợ hãi trừng anh, cười đê tiện: “Anh có thể đi hỏi em gái bảo bối của anh xem cô ta đã làm chuyện gì trước, tôi chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.”
*****
Đây vốn là một tiệc cưới khiến người người ngưỡng mộ, lại bị mấy tấm ảnh làm cho trời long đất lở. Tuy rằng hình ảnh trên màn hình đã bị tắt nhưng những gì lưu lại trong ký ức mọi người vẫn có thể tồn tại thật lâu.
Rất nhanh, bọn họ dựa vào mấy tấm ảnh và video của “chú rể và một người đàn ông không nhìn được mặt cử chỉ vô cùng thân thiết” vừa được chiếu cho ra kết luận: Thì ra chú rể là đồng tính luyến ái a.
Cô dâu quá đáng thương rồi? Cô dâu biết không?
So với sự lãnh tĩnh của gia đình nhà trai, gia đình nhà gái đã làm ầm lên chất vấn chú rể, rốt cuộc chuyện này là sao.
“Bố, người đàn ông này lúc còn trẻ không có chơi bời a?” Cô dâu nói đỡ.
Ôh, thì ra cô dâu đã biết hết, sức mạnh tình yêu thật vĩ đại.
“Một tên đồng tính thích đàn ông còn muốn cưới con gái tôi, đám cưới này chúng tôi không cần.” Bố của cô dâu muốn lôi con gái mình đi, thế nhưng cô dâu lại sống chết không chịu.
Cục diện giằng co cứ thế kéo dài.
Có người yên lặng chụp hình đăng lên weibo phát tán, cho đám bạn trên mạng bát quái một vòng về hôn lễ mười phần cẩu huyết.
Mỗi lần hắn xử lý xong một đơn hàng, luôn chậm rãi kể về chiến tích của hắn, nói một vị tiểu thư nào đó bị hắn mắng đến khóc, kể một quý ngài nào đó tức đến phát điên có biết bao buồn cười. Hắn luôn dùng những từ tượng hình sinh động để miêu tả, giúp đồng nghiệp rất dễ dàng hình dung ra được các hình ảnh cẩu huyết như thật.
Có người hỏi hắn: “Vì sao cậu lại mê việc chia rẻ tình nhân như thế?”
Diêm Vi liền thong thả nhả ra một câu: “Ngồi xem một vở tan nát con tim cũng giống như hưởng thụ nhân sinh vậy.” Chỉ có điều khách hàng cũng vốn là ôm quyết tâm muốn cùng người yêu dây dưa không dứt triệt để cắt đứt, Diêm Vi chỉ là thêm chút chất xúc tác, nhanh chóng tiễn họ đi mỗi người một ngả mà thôi.
Diêm Vi trong cửa hàng có một biệt hiệu, Diêm Vương.
Diêm Vương bảo hai người chia tay, hai người nhất định phải chia.
“Tiểu Lỵ, Giờ tôi sẽ xuất phát, lát nữa gặp.” Ôi không, Diêm Vi lại bắt đầu làm việc rồi. Lần này hắn sẽ cùng Trương Lỵ đi tham gia lễ kết hôn của bạn thân Trương Lỵ. Trước đó đã nói Diêm Vi chỉ nhận đơn chia rẽ tình nhân, sao giờ lại tốt bụng đi giả bạn trai giúp cô không mất mặt, đương nhiên trong lòng Diêm Vi tự có tính toán.
Diêm Vi lái xe tới một địa chỉ nào đó đón Trưỡng Lỵ. Bởi vì phải tham gia hôn lễ, hôm nay Trương Lỵ mặc một bộ trắng muốt, trang điểm xinh đẹp, cùng một Trương Lỵ giản dị đời thường khác một trời một vực.
Diêm Vi câu lên nụ cười mê người, khen tặng: “Hôm nay cậu rất đẹp.”
Trương Lỵ ngại ngùng cười nhẹ.
Diêm Vi lại nói tiếp: “Cẩn thận đoạt mất danh tiếng của cô dâu, người ta sẽ đối với cậu có ý kiến đấy.”
Trương Lỵ và cô dâu tuy nói là bạn thân, bên ngoài thì hòa hòa thuận thuận, nhưng trong thâm tâm luôn cất chứa những suy nghĩ mà chỉ có bản thân mới biết được. Trương Lỵ đã từng oán thán với Diêm Vi, nói cô dâu luôn thích xen vào việc của người khác, thôi thúc cô tìm bạn trai so với mẹ cô còn phiền hơn, cô dâu còn hay khoe khoang, bởi vì vị hôn phu của cô ta cực kỳ ưu tú.
Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mở ra một công ti lớn chính tại thành phố này đây thì không nói, người lớn lên cũng tuấn lãng bất phàm. Có tiền lại đẹp trai, là đối tượng mà hằng hà sa số các cô gái hướng đến, Trương Lỵ làm một người phụ nữ tự nhiên cũng có hi vọng.
“Tớ hôm nay mặc riêng bộ váy trắng thuần này.”
Ẩn ý rõ ràng, Diêm Vi đương nhiên nghe ra. Hắn chỉ mỉm cười, chăm chú lái xe không thèm nhắc lại.
Trương Lỵ muốn đi trước gặp cô dâu nên Diêm Vi dừng gần lễ đường rồi mới chậm rì rì bò đến. Bọn họ đến rất sớm, lúc này còn chưa có nhiều khách khứa.
Diêm Vi ngẩng đầu nhìn trời, tâm tình sung sướng không gì sánh được. Hắn chỉ hy vọng khách đến càng nhiều càng tốt, đến lúc đó trò cười cho thiên hạ mới càng lớn.
Lại có một màn kịch hay để xem rồi.
“Lí Tử, Tớ đã đến rồi, mọi người ở đâu?”
Tìm được chỗ mà trong điện thoại đã nhắc đến, Diêm Vi đi vào, liền nhận ra người đang tay cầm tay đỡ cái máy vi tính trước mặt kia chính là bạn tốt cùng trường ngày trước.
Anh ta cũng thấy được Diêm Vi, nâng tay thả máy tính lên bàn, chạy đến tiếp đón: “Diêm Vi, cậu có thể đến hỗ trợ thật là tốt.”
“Nhìn thấy chữ ký QQ của cậu ghi cần gấp người giúp đỡ, đang lúc rảnh rỗi, tớ liền đến.”
Lí Tử nhìn xung quanh một chút, sát gần Diêm Vi lặng lẽ nói: “Vốn để người của chúng tôi từ từ làm nhất định đủ, chỉ là khách khứa lần này tổ chức lớn quá, nếu không sẽ xảy ra chuyện.”
“Cậu còn không hiểu tớ à, trước đây tốt xấu gì tớ cũng là quản lý máy tính của hội sinh viên, hơn nữa chuyện lần này của cậu cũng rất đơn giản.”
Lí Tử nói lại một chút chuyện cần chuẩn bị trong hôn lễ với hắn: “Đến lúc đó người điều khiển chương trình sẽ nhắc nhở khách nhìn lên màn hình lớn, sau đó cậu có thể mở nhạc nền, mở đèn chiếu phim là được. Tớ đã cài đặt phát tự động hết rồi. Hiên tại máy phát đã tắt, chờ lát bắt đầu sẽ có người mở, cậu không cần quan tâm.”
Diêm Vi làm dấu hiện Ok. “Rất đơn giản nha, cứ để tớ.”
Lí Tử còn phải đi làm chuyện khác, Diêm Vi an vị ngồi trên ghế phía sau, nhìn mấy đoạn phim được chiếu trên màn hình. Mấy tấm ảnh này, không phải là mấy tấm đặt ở cửa hôn lễ sao.
Nam xấu, nữ xấu, đúng là rất đẹp đôi.
Diêm Vi rút USB từ trong túi cắm vào máy, chuyển mấy tấm ảnh và video bên trong ra, lại tìm file lưu các đoạn phim được chiếu trong ổ cứng máy tính của Lí Tử, kéo cả tập tin vào bên trong.
Tin nhắn của Trương Lỵ gửi tới, nói là cô dâu muốn gặp hắn.
Diêm Vi: Đang cùng bạn cũ lâu năm không gặp ôn chuyện, đợi lát nữa chúc rượu lại giới thiệu.
*****
Hôn lễ cứ đúng giờ cử hành, Diêm Vi vừa nghe nhạc là có thể tưởng tượng ra hôn lễ có bao nhiêu long trọng. Dù sao thì gia thế của cô dâu so với chú rể chỉ có hơn chứ không kém.
Nói trắng ra hôn lễ hôm nay là do hai nhà giàu tổ chức.
Thỉnh thoảng có mấy nhân viên công tác đi ra đi vào, than thở, so sánh các kiểu về sự xa xỉ của kẻ có tiền, thấy mấy tấm ảnh cưới trên màn hình máy tính lại bình luận một phen, thực sự là một đôi đẹp.
Diêm Vi chỉ ở trong lòng thầm phỉ nhổ sự nông cạn của bọn họ.
“Xin chào, cần thêm một cái video.” Chợt nghe thấy một thanh âm trầm thấp cứ thế vang vọng bên tai, Diêm Vi khẽ nâng đầu. Trước mặt là một người đàn ông đeo biểu tình nhàn nhạt, khóe mắt lóe lên phong mang lợi hại, khí thế rất mạnh.
Diêm Vi lập tức phục hồi tinh thần, tiếp nhận USB trong tay anh, kéo video duy nhất trong đó ra.
Hắn biết người này, anh là anh trai của cô dâu, Khuất Hoàn.
Cảm giác mà anh mang lại rất cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm cẩn, kiềm chế. Người có thể tiếp quản cả công ty to đùng của gia đình, đương nhiên phải năng lực rồi.
Diêm Vi nghĩ trong suốt khoảng thời gian tay nắm chuột di động, thẳng đến khi trả USB lại cho Khuất Hoàn, trái tim vì khẩn trương của hắn vẫn nhảy kịch liệt, không ổn định lại được.
Hắn và Khuất Hoàn chỉ nói có một câu này thôi, trước khi đi anh còn nhìn lướt qua màn hình. Mãi tận khi không còn thấy bóng lưng của Khuất Hàn, Diêm Vi mới thở phào nhẹ nhõm.
Diêm Vi khôi phục lại những thứ mới xóa, vẫn còn nguyên vẹn. Hắn nhìn nhìn thời gian ở góc phải phía dưới màn hình.
Hôn lễ nhanh bắt đầu rồi ha.
Diêm Vi lại gửi cho Trương Lỵ một tin nhắn: Chúc rượu thì gọi nha.
Trương Lỵ: Chạy đi đâu đấy, cậu đừng có mà nửa đường bỏ chạy, tớ đã nói với bạn là hôm nay có mang theo cậu đến rồi.
Diêm Vi: Sẽ không!
Diêm Vi dùng ngón trở gõ nhẹ lên mặt bàn, chờ đợi thời gian chậm rãi trôi.
…
Cửa mở ló vào một cái đầu: “10s nữa, chuẩn bị.”
Diêm Vi làm động tác Ok, bật phát âm nhạc, mở film. Hắn bảo người anh em đằng sau tăng âm thanh của máy vi tính, vì vậy, hồi ức ngọt ngào của cô dâu chú rể bắt đầu tái hiện dần trước mắt các quan khách.
“Tôi đi nhà vệ sinh.” Diêm Vi nói với người khác, liền chuẩn bị rời đi.
Chờ khi hắn đi đến cửa nhà vệ sinh, đúng như mong muốn, thanh âm ồn ào mất trật tự vang lên.
Diêm Vi mừng rỡ nắm lấy chìa khóa xe trong tay, dự định chạy bằng cửa sau.
Cũng không biết có phải vì mọi chuyện được xử lý quá dễ dàng hay không mà Diêm Vi mất đi phòng bị, cho nên bị người khác đánh lén từ phía sau, cả người bị ép dính lên tường khiến hắn cực kỳ hoảng sợ.
Nương theo bóng phản chiếu lên gạch men, Diêm Vi thấy rõ người áp chế mình chính là Khuất Hoàn.
“Anh không đi quan tâm em gái bảo bối của anh sao?”
Diêm Vi vừa mới oán thầm trong lòng tư thế úp sấp quá mỏi này, Khuất Hoàn đã khiến hắn xoay một vòng, chỉ là tay vẫn nắm chắc, dùng tới mười phần sức lực, cứ như chỉ sợ hắn chạy mất.
Diêm Vi hơi đau, lại không chút sợ hãi trừng anh, cười đê tiện: “Anh có thể đi hỏi em gái bảo bối của anh xem cô ta đã làm chuyện gì trước, tôi chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.”
*****
Đây vốn là một tiệc cưới khiến người người ngưỡng mộ, lại bị mấy tấm ảnh làm cho trời long đất lở. Tuy rằng hình ảnh trên màn hình đã bị tắt nhưng những gì lưu lại trong ký ức mọi người vẫn có thể tồn tại thật lâu.
Rất nhanh, bọn họ dựa vào mấy tấm ảnh và video của “chú rể và một người đàn ông không nhìn được mặt cử chỉ vô cùng thân thiết” vừa được chiếu cho ra kết luận: Thì ra chú rể là đồng tính luyến ái a.
Cô dâu quá đáng thương rồi? Cô dâu biết không?
So với sự lãnh tĩnh của gia đình nhà trai, gia đình nhà gái đã làm ầm lên chất vấn chú rể, rốt cuộc chuyện này là sao.
“Bố, người đàn ông này lúc còn trẻ không có chơi bời a?” Cô dâu nói đỡ.
Ôh, thì ra cô dâu đã biết hết, sức mạnh tình yêu thật vĩ đại.
“Một tên đồng tính thích đàn ông còn muốn cưới con gái tôi, đám cưới này chúng tôi không cần.” Bố của cô dâu muốn lôi con gái mình đi, thế nhưng cô dâu lại sống chết không chịu.
Cục diện giằng co cứ thế kéo dài.
Có người yên lặng chụp hình đăng lên weibo phát tán, cho đám bạn trên mạng bát quái một vòng về hôn lễ mười phần cẩu huyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất