Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Kinh Dị
Chương 12
Màn 1: Biệt thự quỷ sơ sinh- Chương 11
Edit by: JaniceD – overfloral
- -------
Kỷ Vô Hoan cắm đầu chạy về hành lang bên trái, tự thấy tốc độ bản thân như gió cuốn, thế mà mới vài bước đã bị Nhiếp Uyên túm cổ áo lôi về, dùng sức ấn lên tường.
Nhiếp Uyên tức đến mức khóe miệng giật giật, há mồm mắng: “Kỷ ngu ngốc, chạy, cậu con mẹ nó còn dám chạy? Sẹo lành thì quên đau đúng không!?”
Kỷ Vô Hoan bị tóm, tròng mắt vô tội đảo quanh, bộ dạng thành thật, chớp chớp hàng mi cong: “Tôi muốn méc ông nội, cậu nói tục!”
“Thiểu năng!”
Nhiếp Uyên ngay lúc này cực kì muốn trở về thế giới hiện thực để ấn tên nhóc này xuống sàn, tẩn một trận!
Tuy rằng cả hai không ai nói thành lời, nhưng trong lòng đều hiểu rõ, đánh nhau để giải quyết ân oán trong thế giới nguy hiểm khủng bố này không phải là lựa chọn sáng suốt.
Thế nên mặc kệ là anh hay Kỷ Vô Hoan, chỉ đấu võ mồm chứ không thực sự động tay động chân.
Kỷ Vô Hoan tuy nhây nhây vậy mà vẫn rất quý mạng nhỏ của mình, dù chọc Nhiếp Uyên nhưng chưa hề vượt quá giới hạn.
Vấn đề là, Nhiếp Uyên quá coi thường trình độ vô sỉ của Kỷ Vô Hoan!
Con hồ ly khốn nạn này quả thực là đang nỗ lực nhảy nhót thách thức, không ngừng F5 giới hạn chịu đựng của anh!
Lâm Cương nhét xong hai sợi tóc, ló đầu nhìn xuống cầu thang, thấy quá trình đấu võ mồm nhạt nhẽo của hai người vẫn chưa xong, hỏi: “Hai người không lên à?”
“Anh lại đây, chúng ta đi cầu thang bên này xuống”
Lần trước Từ Nam Y cũng chạy xuống từ bên này, chứng tỏ nó có thể dẫn tới phòng khách, nếu có nguy hiểm thì cô ta đã sớm tiêu tùng.
“Dù gì cũng phải lật tung cả biệt thự lên, qua hết hôm nay thì chỉ còn lại hai ngày”
Lâm Cương thấy có lí, liền đi xuống.
Lúc xuống lầu, Lâm Cương nói tình huống của Từ Nam Y cho Nhiếp Uyên.
“Bị hù?” Nhiếp Uyên khẽ nhíu mày: “Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy là sao?” Lâm Cương buột miệng thốt ra xong mới kịp phản ứng: “Triệu Nhân? Anh ta chết thế nào?”
“Mất máu quá nhiều…” Nhiếp Uyên hiếm thấy có lúc khựng lại, tự ngẫm một hồi mới giải thích: “Thi thể hắn ta rất giống bị ngũ mã phanh thây”(*)
⊳ Chú thích
“?”
“Tứ chi của anh ta bị đai lưng bằng da trói vào hai bên sườn của giường”
Thay vì nói bị trói vào, nên nói là bị buộc lại bằng đai lưng rồi cưỡng chế kéo đến hai bên sườn của giường thì đúng hơn.
“Hả? Hai sườn? Cái giường kia to lắm cơ mà?” Lâm Cương kì quái hỏi.
Ngoại trừ phòng bọn họ, những phòng khác đều có giường đôi, tứ chi của một người làm sao có thể kéo được đến hai bên mạn giường?
“Thế nên tôi mới nói là ngũ mã phanh thây” Nhiếp Uyên bình tĩnh tiếp tục: “Xem miệng vết thương thì tứ chi anh ta bị xé rách khi đang sống sờ sờ, sau đó trói vào hai bên giường, đầu lưỡi cũng bị cắt”
Khó trách tối qua ban đầu nghe được anh ta kêu thảm một tiếng, về sau chỉ còn âm thanh giãy giụa ầm ầm.
“Vì sao lại phải trói vào mạn giường?”
“Vì anh ta tự ý đổi phòng? Nên mới dùng phương thức ác liệt như vậy, trói vào giường, có lẽ là một lời cảnh cáo dành cho chúng ta, phải tuân thủ quy tắc.” Kỷ Vô Hoan tự não bổ ra cảnh tượng máu me kia, thầm may mắn bản thân không đi qua đó. “Thi thể của anh ta đâu?”
“Bị đặt ngay giữa giường, đắp chăn”
“Vậy thì giống với Từ Nam Y” Kỷ Vô Hoan búng tay một cái: “Con quái vật kia có phải bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không nhỉ, cố chấp với việc người khác phải ở trong phòng của mình, hơn nữa còn phải ngủ trên giường”
Nhiếp Uyên nhướng mày, không nói gì.
“Người cùng phòng với anh ta thì sao? Là cô bé bị cậu sắc dụ ấy, tên Lý Liên nhỉ?”
Sắc con mẹ nó dụ!
Nhiếp Uyên liếc cậu một cái: “Lúc tôi qua đó thì không thấy cô bé, chắc là xuống lầu rồi”
Kỷ Vô Hoan ý vị sâu sa “À~~” một tiếng, mãi đến khi nắm tay đang siết chặt của Nhiếp Uyên sắp hold không được nữa mới cười hì hì nói: “Đi bên nào?”
Trong khi nói chuyện thì ba người đã xuống đến lầu dưới, đứng ở một cái hành lang khác.
Hành lang này so với trên tầng thì rộng hơn một chút, nhưng ánh sáng tối tăm như nhau, trên vách tường cũng treo ảnh chụp sinh hoạt hằng ngày của nữ chủ nhân.
“Bên trái hẳn là phòng khách, còn bên phải…” Nhiếp Uyên nhớ lại một chút, hôm qua người phụ nữ từ hướng này đi đến, cũng biến mất ở đây, vì vậy đoán: “Có thể là phòng ăn”
Lâm Cương: “Chúng ta đi phòng khách đã, bây giờ chắc bọn họ đều ở đó.”
Kỷ Vô Hoan xoa bụng, uất ức: “Tôi còn định đi xem thử có bữa sáng không này”
Tuy hệ thống chỉ nói thời gian dùng bữa trưa và tối của nữ chủ nhân, nhưng không chừng họ cũng có thể ăn sáng thì sao?
Lâm Cương nghe xong, ôm balo ở trước ngực, vừa đi vừa lấy ra một thanh chocolate: “Tôi có đem chút đồ ăn, chocolate tôi tự làm đấy, còn bánh quy với bò khô nữa, hai người có muốn ăn không?”
Kỷ Vô Hoan không khách khí nhận lấy, vui sướng vô cùng mà cảm ơn: “Oa… tốt quá rồi, cảm ơn anh Lâm! Anh Lâm siêu giỏi!”
Lâm Cương vừa định nói không có gì đâu thì bỗng bị Nhiếp Uyên trừng mắt một cái.
Ủa ngộ, mắc gì trừng người ta!? Mập mạp oan ức vô cùng nhưng mập mạp không dám nói.
Quả nhiên, lúc vào phòng khách thì thấy tất cả đều đến đông đủ cả rồi.
Có người ngồi, có người đứng, có nhóm tập trung một vòng cạnh sô pha.
Nhìn họ như vậy, chỉ sợ một đêm không ngủ, so với họ thì Kỷ Vô Hoan xem như không tệ lắm, cực kì sung sướng đứng sau ghế sô pha nhai nhai chocolate.
Thế mà vừa thấy mặt sẹo đến gần, cậu lập tức ôm ngực, cả người run bần bật rúc lại sau lưng Nhiếp Uyên, chocolate trong miệng chưa kịp nuốt đã hoảng sợ tới mức bắt đầu nức nở.
Mặt sẹo: “….” Đệt nhà nó, cái tên ẻo lả này có xong hay chưa!
Họ đến đúng lúc Lý Liên đang kể lại tình huống hôm qua: “Triệu Nhân không về phòng cùng tôi, tôi cứ nghĩ anh ta đưa chị Từ về phòng rồi thì sẽ trở lại nên không khóa cửa, kết quả đã sắp 9 giờ vẫn không thấy bóng dáng tôi mới biết anh ta muốn qua đêm ở phòng khác, tôi vốn dĩ cũng muốn qua chung nhưng đèn đột nhiên tắt hết, trong phòng tối đen như mực, tôi sợ nên không dám đi…” Cô nghĩ mà sợ: “Tôi cũng không dám ngủ, nằm co lại ở một góc sô pha…”
Nói đến đây, Lý Liên không tự chủ mà phát run.
“Vào nửa đêm thì cửa mở, vốn dĩ tôi cũng không nghe được gì, nhưng về sau lại có tiếng động…”
Mặt sẹo cắt ngang: “Tiếng động gì? Nói kĩ càng một chút”
“Như có gì đó bị kéo lê trên mặt thảm…” Đồng thời cô ngửi được mùi máu tươi.
Lý Liên ý thức được có gì đó đã vào phòng, cô co lại trên sô pha không dám cử động, cũng không dám phát ra tiếng, tự làm như bản thân không tồn tại.
Cô nghe rõ ràng quái vật kia ném Triệu Nhân lên giường, sau đó liên tiếp vang lên vài tiếng “Thịch thịch thịch”
Cứ như có thứ gì đó liên tục đập vào ván gỗ đầu giường, thanh âm không ngừng không nghỉ phát ra.
Cô vốn dĩ không biết đó là gì, cho đến buổi sáng đèn được mở lên mới hiểu, đó là đầu của Triệu Nhân!
Tứ chi bị xé rách, đầu lưỡi bị cắt mất, máu tươi trong miệng chảy ròng ròng, thậm chí còn không rên nổi lấy một câu, đau tới mức muốn chết đi cho xong, anh ta chỉ có thể giãy giụa liên tục, đầu đánh lên ván giường thành từng tiếng “thịch thịch”
Nghĩ đến việc quái vật kia đang ở trong phòng, chân tay Lý Liên nhũn hết cả, hơn nữa mùi máu tươi cực kì nồng, cô thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Cứ nằm như vậy không biết qua bao lâu, trên giường không còn tiếng động gì, cô tưởng quái vật kia đã đi rồi nên lấy di động mở đèn pin, chiếu qua phía giường.
Ai ngờ quái vật vẫn còn đứng ở ngay kia!
Lý Liên sợ đến mức hồn vía suýt bay mất, thiếu chút nữa đã hét lên, cũng may cô phản ứng nhanh, lập tức tắt di động, quái vật kia tựa hồ cũng không biết trong phòng còn có cô.
Nghe đến đây, mặt sẹo lần nữa chen lời: “Cô nhìn được quái vật kia!? Trông nó thế nào?”
Lý Liên vẻ mặt tái nhợt đáp: “Là một người phụ nữ vừa gầy vừa cao, cô ta đưa lưng về phía tôi, đứng ở mép giường, bị sô pha chặn một nửa tầm nhìn nên tôi chỉ thấy cả thân cô ta đều có màu trắng, từ quần áo đến làn da, giống hệt tượng thạch cao, không có tóc nhưng phần đầu nhìn hơi bất thường”
“Bất thường?”
“Đầu cô ta rất dài…”, chỉ cố nhớ lại thôi mà đầu ngón tay Lý Liên đã phát run: “Dài hơn một nửa so với đầu của người bình thường, hơn nữa, đỉnh đầu cô ta hình vuông”
Mặt sẹo tự ngẫm một lát, hỏi tiếp: “Còn nữa không?”
Lý Liên lắc đầu: “Không có, tôi chỉ liếc nhanh một cái, không thấy được rõ ràng, về sau cô ta rời đi lúc nào cũng chẳng rõ”
Mãi đến khi đèn phòng sáng lên, Lý Liên lo lắng hãi hùng cả đêm dài đã sắp chịu không nổi, cô không dám nhìn về phía giường, tay chân gần như thoát hết lực, da đầu tê dại mà lao ra khỏi phòng, quỳ rạp trên đất nôn đến tối tăm mặt mày.
Sau đó mọi người lục tục xuất hiện, đều bị cảnh tượng trong phòng dọa sợ đến mức vừa kêu rên vừa nôn thảm thiết.
Nghĩ đến Triệu Nhân trước khi chết còn phải chịu tra tấn như thế, mọi người sởn tóc gáy.
Mặt sẹo trầm mặc một chốc, tổng kết: “Trước mắt thì có vẻ như vào buổi tối, ai tạo ra âm thanh quá lớn hoặc tự ý ở phòng khác chắc chắn sẽ chết, nếu giữ im lặng, cho dù ở cùng một phòng với quái vật thì cô ta cũng sẽ không ra tay giết chóc”
Không cần hắn nói, ai cũng đã nhận ra.
“Thế nhưng hiện giờ vẫn không rõ còn có điều kiện tử vong khác hay không, tốt nhất vẫn nên cẩn thận”, mặt sẹo dừng một lúc rồi nói tiếp: “Được rồi, mọi người đến chia sẻ manh mối của mình đi”
Người phụ nữ cùng phòng với tây trang đen đột nhiên nói: “Quái vật ấy có chìa khóa! Chúng tôi ở cách vách Từ Nam Y, nghe được tiếng mở khóa chốt cửa”
Lâm Cương đồng ý: “Đúng thế, chúng tôi cũng nghe được”
Người phụ nữ nói xong, mọi người càng hoảng sợ, như vậy đồng nghĩa với việc quái vật nếu muốn giết bọn họ thì ai cũng không thoát được.
“Căn bản chuyện này là một cuộc tàn sát!” Tây trang đen lần nữa mất khống chế, hét lớn: “Đây không phải trò chơi, đây là nhốt chúng ta lại rồi cứ thế tàn nhẫn giết hết! Không có cách nào rời đi nơi này cả!”
Vốn dĩ cảm xúc của mọi người đã rất không ổn, nghe ông ta nói thế thì càng tệ hơn.
Mặt sẹo mạnh mẽ cắt ngang, an ủi: “Rubik chưa từng có màn chơi nào không thể hoàn thành, tôi đã qua sáu màn rồi, chỉ cần tìm được phương pháp thì khẳng định có thể rời đi”
“Cái gì?!”, Lý Tề kinh ngạc: “Vương ca, ngài đã sống qua sáu vòng trò chơi?”
“Đúng” Mặt sẹo lãnh đạm gật đầu: “Tôi chẳng phải đã nói rồi à, tôi là người chơi cũ”
“Vậy ngài biết phải làm sao để qua màn trò chơi lần này không?”
Mặt sẹo sắc mặt không biểu lộ gì: “Tạm thời vẫn chưa biết, mọi người hành động tích cực lên, nếu thấy manh mối thì nói cho tôi, tôi có kinh nghiệm phong phú, nếu hệ thống đã nói đứa con của nữ chủ nhân ở đây thì chắc chắn là thế, hệ thống sẽ không nói dối”
Kỷ Vô Hoan: “Vô nghĩa.”
“……”
Khóe miệng mặt sẹo run rẩy một chút, nhìn lên thì thấy Kỷ Vô Hoan còn đang đứng nhai chocolate, hai má phồng phồng, thấy mọi người nhìn mình liền dùng tư thế lan hoa chỉ che mặt, tỏ vẻ mảnh mai mà rụt cả người ra sau lưng Nhiếp Uyên, cố ý thấp giọng, học ngữ khí của anh mà trầm trầm nói: “Vừa rồi là Viên Viên nói đấy”
Nhiếp Uyên: “……”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Vô Hoan, trầm giọng: Kỷ vô địch siêu đẹp trai! Kỷ vô địch siêu giỏi! Kỷ vô địch là tổng công toàn vũ trụ! Ôi chao, nghe thấy chưa, vừa rồi đều là Viên Viên nói đấy!
Nhiếp Uyên: Tôi hôm nay dùng hành động cho cậu hiểu rõ, phải như thế nào mới là công!
Jan có lời muốn nói:
Đúng! Hành động lên! Hành động kịch liệt vào!
Edit by: JaniceD – overfloral
- -------
Kỷ Vô Hoan cắm đầu chạy về hành lang bên trái, tự thấy tốc độ bản thân như gió cuốn, thế mà mới vài bước đã bị Nhiếp Uyên túm cổ áo lôi về, dùng sức ấn lên tường.
Nhiếp Uyên tức đến mức khóe miệng giật giật, há mồm mắng: “Kỷ ngu ngốc, chạy, cậu con mẹ nó còn dám chạy? Sẹo lành thì quên đau đúng không!?”
Kỷ Vô Hoan bị tóm, tròng mắt vô tội đảo quanh, bộ dạng thành thật, chớp chớp hàng mi cong: “Tôi muốn méc ông nội, cậu nói tục!”
“Thiểu năng!”
Nhiếp Uyên ngay lúc này cực kì muốn trở về thế giới hiện thực để ấn tên nhóc này xuống sàn, tẩn một trận!
Tuy rằng cả hai không ai nói thành lời, nhưng trong lòng đều hiểu rõ, đánh nhau để giải quyết ân oán trong thế giới nguy hiểm khủng bố này không phải là lựa chọn sáng suốt.
Thế nên mặc kệ là anh hay Kỷ Vô Hoan, chỉ đấu võ mồm chứ không thực sự động tay động chân.
Kỷ Vô Hoan tuy nhây nhây vậy mà vẫn rất quý mạng nhỏ của mình, dù chọc Nhiếp Uyên nhưng chưa hề vượt quá giới hạn.
Vấn đề là, Nhiếp Uyên quá coi thường trình độ vô sỉ của Kỷ Vô Hoan!
Con hồ ly khốn nạn này quả thực là đang nỗ lực nhảy nhót thách thức, không ngừng F5 giới hạn chịu đựng của anh!
Lâm Cương nhét xong hai sợi tóc, ló đầu nhìn xuống cầu thang, thấy quá trình đấu võ mồm nhạt nhẽo của hai người vẫn chưa xong, hỏi: “Hai người không lên à?”
“Anh lại đây, chúng ta đi cầu thang bên này xuống”
Lần trước Từ Nam Y cũng chạy xuống từ bên này, chứng tỏ nó có thể dẫn tới phòng khách, nếu có nguy hiểm thì cô ta đã sớm tiêu tùng.
“Dù gì cũng phải lật tung cả biệt thự lên, qua hết hôm nay thì chỉ còn lại hai ngày”
Lâm Cương thấy có lí, liền đi xuống.
Lúc xuống lầu, Lâm Cương nói tình huống của Từ Nam Y cho Nhiếp Uyên.
“Bị hù?” Nhiếp Uyên khẽ nhíu mày: “Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy là sao?” Lâm Cương buột miệng thốt ra xong mới kịp phản ứng: “Triệu Nhân? Anh ta chết thế nào?”
“Mất máu quá nhiều…” Nhiếp Uyên hiếm thấy có lúc khựng lại, tự ngẫm một hồi mới giải thích: “Thi thể hắn ta rất giống bị ngũ mã phanh thây”(*)
⊳ Chú thích
“?”
“Tứ chi của anh ta bị đai lưng bằng da trói vào hai bên sườn của giường”
Thay vì nói bị trói vào, nên nói là bị buộc lại bằng đai lưng rồi cưỡng chế kéo đến hai bên sườn của giường thì đúng hơn.
“Hả? Hai sườn? Cái giường kia to lắm cơ mà?” Lâm Cương kì quái hỏi.
Ngoại trừ phòng bọn họ, những phòng khác đều có giường đôi, tứ chi của một người làm sao có thể kéo được đến hai bên mạn giường?
“Thế nên tôi mới nói là ngũ mã phanh thây” Nhiếp Uyên bình tĩnh tiếp tục: “Xem miệng vết thương thì tứ chi anh ta bị xé rách khi đang sống sờ sờ, sau đó trói vào hai bên giường, đầu lưỡi cũng bị cắt”
Khó trách tối qua ban đầu nghe được anh ta kêu thảm một tiếng, về sau chỉ còn âm thanh giãy giụa ầm ầm.
“Vì sao lại phải trói vào mạn giường?”
“Vì anh ta tự ý đổi phòng? Nên mới dùng phương thức ác liệt như vậy, trói vào giường, có lẽ là một lời cảnh cáo dành cho chúng ta, phải tuân thủ quy tắc.” Kỷ Vô Hoan tự não bổ ra cảnh tượng máu me kia, thầm may mắn bản thân không đi qua đó. “Thi thể của anh ta đâu?”
“Bị đặt ngay giữa giường, đắp chăn”
“Vậy thì giống với Từ Nam Y” Kỷ Vô Hoan búng tay một cái: “Con quái vật kia có phải bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không nhỉ, cố chấp với việc người khác phải ở trong phòng của mình, hơn nữa còn phải ngủ trên giường”
Nhiếp Uyên nhướng mày, không nói gì.
“Người cùng phòng với anh ta thì sao? Là cô bé bị cậu sắc dụ ấy, tên Lý Liên nhỉ?”
Sắc con mẹ nó dụ!
Nhiếp Uyên liếc cậu một cái: “Lúc tôi qua đó thì không thấy cô bé, chắc là xuống lầu rồi”
Kỷ Vô Hoan ý vị sâu sa “À~~” một tiếng, mãi đến khi nắm tay đang siết chặt của Nhiếp Uyên sắp hold không được nữa mới cười hì hì nói: “Đi bên nào?”
Trong khi nói chuyện thì ba người đã xuống đến lầu dưới, đứng ở một cái hành lang khác.
Hành lang này so với trên tầng thì rộng hơn một chút, nhưng ánh sáng tối tăm như nhau, trên vách tường cũng treo ảnh chụp sinh hoạt hằng ngày của nữ chủ nhân.
“Bên trái hẳn là phòng khách, còn bên phải…” Nhiếp Uyên nhớ lại một chút, hôm qua người phụ nữ từ hướng này đi đến, cũng biến mất ở đây, vì vậy đoán: “Có thể là phòng ăn”
Lâm Cương: “Chúng ta đi phòng khách đã, bây giờ chắc bọn họ đều ở đó.”
Kỷ Vô Hoan xoa bụng, uất ức: “Tôi còn định đi xem thử có bữa sáng không này”
Tuy hệ thống chỉ nói thời gian dùng bữa trưa và tối của nữ chủ nhân, nhưng không chừng họ cũng có thể ăn sáng thì sao?
Lâm Cương nghe xong, ôm balo ở trước ngực, vừa đi vừa lấy ra một thanh chocolate: “Tôi có đem chút đồ ăn, chocolate tôi tự làm đấy, còn bánh quy với bò khô nữa, hai người có muốn ăn không?”
Kỷ Vô Hoan không khách khí nhận lấy, vui sướng vô cùng mà cảm ơn: “Oa… tốt quá rồi, cảm ơn anh Lâm! Anh Lâm siêu giỏi!”
Lâm Cương vừa định nói không có gì đâu thì bỗng bị Nhiếp Uyên trừng mắt một cái.
Ủa ngộ, mắc gì trừng người ta!? Mập mạp oan ức vô cùng nhưng mập mạp không dám nói.
Quả nhiên, lúc vào phòng khách thì thấy tất cả đều đến đông đủ cả rồi.
Có người ngồi, có người đứng, có nhóm tập trung một vòng cạnh sô pha.
Nhìn họ như vậy, chỉ sợ một đêm không ngủ, so với họ thì Kỷ Vô Hoan xem như không tệ lắm, cực kì sung sướng đứng sau ghế sô pha nhai nhai chocolate.
Thế mà vừa thấy mặt sẹo đến gần, cậu lập tức ôm ngực, cả người run bần bật rúc lại sau lưng Nhiếp Uyên, chocolate trong miệng chưa kịp nuốt đã hoảng sợ tới mức bắt đầu nức nở.
Mặt sẹo: “….” Đệt nhà nó, cái tên ẻo lả này có xong hay chưa!
Họ đến đúng lúc Lý Liên đang kể lại tình huống hôm qua: “Triệu Nhân không về phòng cùng tôi, tôi cứ nghĩ anh ta đưa chị Từ về phòng rồi thì sẽ trở lại nên không khóa cửa, kết quả đã sắp 9 giờ vẫn không thấy bóng dáng tôi mới biết anh ta muốn qua đêm ở phòng khác, tôi vốn dĩ cũng muốn qua chung nhưng đèn đột nhiên tắt hết, trong phòng tối đen như mực, tôi sợ nên không dám đi…” Cô nghĩ mà sợ: “Tôi cũng không dám ngủ, nằm co lại ở một góc sô pha…”
Nói đến đây, Lý Liên không tự chủ mà phát run.
“Vào nửa đêm thì cửa mở, vốn dĩ tôi cũng không nghe được gì, nhưng về sau lại có tiếng động…”
Mặt sẹo cắt ngang: “Tiếng động gì? Nói kĩ càng một chút”
“Như có gì đó bị kéo lê trên mặt thảm…” Đồng thời cô ngửi được mùi máu tươi.
Lý Liên ý thức được có gì đó đã vào phòng, cô co lại trên sô pha không dám cử động, cũng không dám phát ra tiếng, tự làm như bản thân không tồn tại.
Cô nghe rõ ràng quái vật kia ném Triệu Nhân lên giường, sau đó liên tiếp vang lên vài tiếng “Thịch thịch thịch”
Cứ như có thứ gì đó liên tục đập vào ván gỗ đầu giường, thanh âm không ngừng không nghỉ phát ra.
Cô vốn dĩ không biết đó là gì, cho đến buổi sáng đèn được mở lên mới hiểu, đó là đầu của Triệu Nhân!
Tứ chi bị xé rách, đầu lưỡi bị cắt mất, máu tươi trong miệng chảy ròng ròng, thậm chí còn không rên nổi lấy một câu, đau tới mức muốn chết đi cho xong, anh ta chỉ có thể giãy giụa liên tục, đầu đánh lên ván giường thành từng tiếng “thịch thịch”
Nghĩ đến việc quái vật kia đang ở trong phòng, chân tay Lý Liên nhũn hết cả, hơn nữa mùi máu tươi cực kì nồng, cô thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Cứ nằm như vậy không biết qua bao lâu, trên giường không còn tiếng động gì, cô tưởng quái vật kia đã đi rồi nên lấy di động mở đèn pin, chiếu qua phía giường.
Ai ngờ quái vật vẫn còn đứng ở ngay kia!
Lý Liên sợ đến mức hồn vía suýt bay mất, thiếu chút nữa đã hét lên, cũng may cô phản ứng nhanh, lập tức tắt di động, quái vật kia tựa hồ cũng không biết trong phòng còn có cô.
Nghe đến đây, mặt sẹo lần nữa chen lời: “Cô nhìn được quái vật kia!? Trông nó thế nào?”
Lý Liên vẻ mặt tái nhợt đáp: “Là một người phụ nữ vừa gầy vừa cao, cô ta đưa lưng về phía tôi, đứng ở mép giường, bị sô pha chặn một nửa tầm nhìn nên tôi chỉ thấy cả thân cô ta đều có màu trắng, từ quần áo đến làn da, giống hệt tượng thạch cao, không có tóc nhưng phần đầu nhìn hơi bất thường”
“Bất thường?”
“Đầu cô ta rất dài…”, chỉ cố nhớ lại thôi mà đầu ngón tay Lý Liên đã phát run: “Dài hơn một nửa so với đầu của người bình thường, hơn nữa, đỉnh đầu cô ta hình vuông”
Mặt sẹo tự ngẫm một lát, hỏi tiếp: “Còn nữa không?”
Lý Liên lắc đầu: “Không có, tôi chỉ liếc nhanh một cái, không thấy được rõ ràng, về sau cô ta rời đi lúc nào cũng chẳng rõ”
Mãi đến khi đèn phòng sáng lên, Lý Liên lo lắng hãi hùng cả đêm dài đã sắp chịu không nổi, cô không dám nhìn về phía giường, tay chân gần như thoát hết lực, da đầu tê dại mà lao ra khỏi phòng, quỳ rạp trên đất nôn đến tối tăm mặt mày.
Sau đó mọi người lục tục xuất hiện, đều bị cảnh tượng trong phòng dọa sợ đến mức vừa kêu rên vừa nôn thảm thiết.
Nghĩ đến Triệu Nhân trước khi chết còn phải chịu tra tấn như thế, mọi người sởn tóc gáy.
Mặt sẹo trầm mặc một chốc, tổng kết: “Trước mắt thì có vẻ như vào buổi tối, ai tạo ra âm thanh quá lớn hoặc tự ý ở phòng khác chắc chắn sẽ chết, nếu giữ im lặng, cho dù ở cùng một phòng với quái vật thì cô ta cũng sẽ không ra tay giết chóc”
Không cần hắn nói, ai cũng đã nhận ra.
“Thế nhưng hiện giờ vẫn không rõ còn có điều kiện tử vong khác hay không, tốt nhất vẫn nên cẩn thận”, mặt sẹo dừng một lúc rồi nói tiếp: “Được rồi, mọi người đến chia sẻ manh mối của mình đi”
Người phụ nữ cùng phòng với tây trang đen đột nhiên nói: “Quái vật ấy có chìa khóa! Chúng tôi ở cách vách Từ Nam Y, nghe được tiếng mở khóa chốt cửa”
Lâm Cương đồng ý: “Đúng thế, chúng tôi cũng nghe được”
Người phụ nữ nói xong, mọi người càng hoảng sợ, như vậy đồng nghĩa với việc quái vật nếu muốn giết bọn họ thì ai cũng không thoát được.
“Căn bản chuyện này là một cuộc tàn sát!” Tây trang đen lần nữa mất khống chế, hét lớn: “Đây không phải trò chơi, đây là nhốt chúng ta lại rồi cứ thế tàn nhẫn giết hết! Không có cách nào rời đi nơi này cả!”
Vốn dĩ cảm xúc của mọi người đã rất không ổn, nghe ông ta nói thế thì càng tệ hơn.
Mặt sẹo mạnh mẽ cắt ngang, an ủi: “Rubik chưa từng có màn chơi nào không thể hoàn thành, tôi đã qua sáu màn rồi, chỉ cần tìm được phương pháp thì khẳng định có thể rời đi”
“Cái gì?!”, Lý Tề kinh ngạc: “Vương ca, ngài đã sống qua sáu vòng trò chơi?”
“Đúng” Mặt sẹo lãnh đạm gật đầu: “Tôi chẳng phải đã nói rồi à, tôi là người chơi cũ”
“Vậy ngài biết phải làm sao để qua màn trò chơi lần này không?”
Mặt sẹo sắc mặt không biểu lộ gì: “Tạm thời vẫn chưa biết, mọi người hành động tích cực lên, nếu thấy manh mối thì nói cho tôi, tôi có kinh nghiệm phong phú, nếu hệ thống đã nói đứa con của nữ chủ nhân ở đây thì chắc chắn là thế, hệ thống sẽ không nói dối”
Kỷ Vô Hoan: “Vô nghĩa.”
“……”
Khóe miệng mặt sẹo run rẩy một chút, nhìn lên thì thấy Kỷ Vô Hoan còn đang đứng nhai chocolate, hai má phồng phồng, thấy mọi người nhìn mình liền dùng tư thế lan hoa chỉ che mặt, tỏ vẻ mảnh mai mà rụt cả người ra sau lưng Nhiếp Uyên, cố ý thấp giọng, học ngữ khí của anh mà trầm trầm nói: “Vừa rồi là Viên Viên nói đấy”
Nhiếp Uyên: “……”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Vô Hoan, trầm giọng: Kỷ vô địch siêu đẹp trai! Kỷ vô địch siêu giỏi! Kỷ vô địch là tổng công toàn vũ trụ! Ôi chao, nghe thấy chưa, vừa rồi đều là Viên Viên nói đấy!
Nhiếp Uyên: Tôi hôm nay dùng hành động cho cậu hiểu rõ, phải như thế nào mới là công!
Jan có lời muốn nói:
Đúng! Hành động lên! Hành động kịch liệt vào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất