Chương 13: Lần Đầu Gặp Mặt (13)
Lúc này mới tò mò không làm gì, buộc cô gái như con nhím dưới người anh chính miệng thừa nhận.
Trong mắt Long Kình Thiên, ngọn lửa du͙© vọиɠ thiêu đốt càng thêm mãnh liệt, anh thay đổi phong cách lạnh lùng ngày xưa, vô sỉ hỏi: "Không có cái gì?"
"Không có đàn ông, tôi không phải loại gái đó."
Nước mắt nóng hổi trượt xuống từ khóe mắt cô, làm nóng trái tim Long Kình Thiên, chẳng biết tại sao khi thấy giọt nước mắt kia, động tác của Long Kình Thiên lại nhẹ nhàng rất nhiều.
Hôn lên khóe mắt của cô, Long Kình Thiên tách ra hai chân của cô, đưa vật nóng rực của anh đến cửa mật đạo của cô, sau đó ghé xuống bên tai cô, nặng nề hỏi: "Tên..."
Suy nghĩ của Long Kình Thiên vốn dĩ cũng đã loạn, lại cấp thiết hỏi ra câu nói này.
Phụ nữ của Long Kình Thiên, anh nhất định phải biết tên!
Nhưng ai liệu rằng...
"Không, không thể nói."
Cô gái ngoan cố mở miệng, nước mắt nhục nhã lăn xuống, gắt gao cắn môi, nhắm mắt.
Mẹ nó!
Long Kình Thiên thầm mắng một tiếng, dưới thân không nhúc nhích, chỉ là hôn từng cái nhỏ vụn lên trên người cô, khi cô gái dưới thân ngọ nguậy, một lần nữa cầu xin anh, Long Kình Thiên gầm nhẹ nói: "Tên gì?!"
Cơ thể cô vẫn vặn vẹo, nhưng vẫn gắt gao cắn môi không chịu mở miệng.
Một tay Long Kình Thiên chế trụ cằm cô, ép buộc cô mở to mắt nhìn chính mình, cố chấp lạnh lùng cùng chút táo bạo hỏi lại: "Tên gì!"
Cơ thể cô run rẩy nói: "Tên là ba tôi đặt cho, không thể nhục nhã."
Dứt lời, từng giọt nước mắt lớn như trân châu rơi xuống, làm cho Long Kình Thiên cảm thấy l*иg ngực buồn bực lợi hại.
Cúi đầu hôn lên người cô, Long Kình Thiên lui một bước, lại quỷ thần xui khiến mở miệng nói: "Được, tôi không hỏi."
Cực kỳ lâu sau này, mỗi mộ đêm mất ngủ, Long Kình Thiên luôn ngậm lấy điếu thuốc đứng phía trước cửa sổ, nhìn màn đêm bên ngoài tự hỏi, nếu như đêm hôm đó anh kiên trì thêm một chút nữa, biết được tên của cô thì có phát sinh nhiều hệ lụy sau này như vậy không?
Thời khắc này Long Kình Thiên cũng không biết người con gái này sẽ chiếm cứ một địa vị không thể rung chuyển trong lòng anh, thậm chí trở thành tính mạng của anh.
Anh giam cầm cô dưới tay, cơ thể bắt đầu chuyển động.
——* ——
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Cửu tỉnh lại trong khách sạn đã không thấy người đàn ông kia nữa.
Toàn thân cô giống như bị xe cán qua, đau buốt nhức nhối không còn chút sức nào, xoa cái eo nhỏ mỏi nhừ, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Đầu giường có để một bộ quần áo mới, đầy đủ phụ kiện từ trong ra ngoài khiến Mạc Cửu sững sờ, đây là người đàn ông kia mua cho mình sao?
Không nghĩ tới người lạnh lùng bá đạo như vậy lạnh lại cũng có một mặt tỉ mỉ như thế.
Lần đầu tiên, Mạc Cửu cảm nhận được một loại cảm giác gọi là cảm động.
Cô mờ mịt ngẩng đầu lên, sau khi xác định kim đồng hồ đã chỉ hướng mười một giờ lúc, cô bỗng nhiên tỉnh táo lại!
Khốn kiếp! Suýt nữa quên mất chuyện chính!
Cô không lo được thân thể đau buốt nhức nhối, cũng không lo được phải bi thương vì chính mình đã mất đi trinh tiết, cầm quần áo mặc vào, vụt một cái nhảy từ trên giường xuống, ai ngờ hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa đã ngã quỵ.
A, ngày hôm qua người đàn ông kia rốt cuộc đã làm mấy lần!
Đang mắng, cô đột nhiên nhìn thấy có đồng tiền mệnh giá hai trăm nghìn trên bàn trà.
Trái tim hơi co lại, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác bị sỉ nhục.
Đơ người mất nửa phút, cô tự giễu cười, người đàn ông kia dù như thế nào, đến cùng vẫn cho rằng mình là gái, chỉ là chẳng lẽ một đêm của mình cũng chỉ giá trị hai trăm nghìn thôi sao?
Tức giận thì tức giận, tự giễu thì tự giễu, cuộc sống còn phải tiếp tục, Mạc Cửu cảm thấy mình không cần thiết bỏ qua tiền.
Chạy vội tới phòng tắm, cầm túi xách cùng chiếc điện thoại đã vỡ thành mấy mảnh, cô vội vàng mở cửa phòng lao ra.
Trong mắt Long Kình Thiên, ngọn lửa du͙© vọиɠ thiêu đốt càng thêm mãnh liệt, anh thay đổi phong cách lạnh lùng ngày xưa, vô sỉ hỏi: "Không có cái gì?"
"Không có đàn ông, tôi không phải loại gái đó."
Nước mắt nóng hổi trượt xuống từ khóe mắt cô, làm nóng trái tim Long Kình Thiên, chẳng biết tại sao khi thấy giọt nước mắt kia, động tác của Long Kình Thiên lại nhẹ nhàng rất nhiều.
Hôn lên khóe mắt của cô, Long Kình Thiên tách ra hai chân của cô, đưa vật nóng rực của anh đến cửa mật đạo của cô, sau đó ghé xuống bên tai cô, nặng nề hỏi: "Tên..."
Suy nghĩ của Long Kình Thiên vốn dĩ cũng đã loạn, lại cấp thiết hỏi ra câu nói này.
Phụ nữ của Long Kình Thiên, anh nhất định phải biết tên!
Nhưng ai liệu rằng...
"Không, không thể nói."
Cô gái ngoan cố mở miệng, nước mắt nhục nhã lăn xuống, gắt gao cắn môi, nhắm mắt.
Mẹ nó!
Long Kình Thiên thầm mắng một tiếng, dưới thân không nhúc nhích, chỉ là hôn từng cái nhỏ vụn lên trên người cô, khi cô gái dưới thân ngọ nguậy, một lần nữa cầu xin anh, Long Kình Thiên gầm nhẹ nói: "Tên gì?!"
Cơ thể cô vẫn vặn vẹo, nhưng vẫn gắt gao cắn môi không chịu mở miệng.
Một tay Long Kình Thiên chế trụ cằm cô, ép buộc cô mở to mắt nhìn chính mình, cố chấp lạnh lùng cùng chút táo bạo hỏi lại: "Tên gì!"
Cơ thể cô run rẩy nói: "Tên là ba tôi đặt cho, không thể nhục nhã."
Dứt lời, từng giọt nước mắt lớn như trân châu rơi xuống, làm cho Long Kình Thiên cảm thấy l*иg ngực buồn bực lợi hại.
Cúi đầu hôn lên người cô, Long Kình Thiên lui một bước, lại quỷ thần xui khiến mở miệng nói: "Được, tôi không hỏi."
Cực kỳ lâu sau này, mỗi mộ đêm mất ngủ, Long Kình Thiên luôn ngậm lấy điếu thuốc đứng phía trước cửa sổ, nhìn màn đêm bên ngoài tự hỏi, nếu như đêm hôm đó anh kiên trì thêm một chút nữa, biết được tên của cô thì có phát sinh nhiều hệ lụy sau này như vậy không?
Thời khắc này Long Kình Thiên cũng không biết người con gái này sẽ chiếm cứ một địa vị không thể rung chuyển trong lòng anh, thậm chí trở thành tính mạng của anh.
Anh giam cầm cô dưới tay, cơ thể bắt đầu chuyển động.
——* ——
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Cửu tỉnh lại trong khách sạn đã không thấy người đàn ông kia nữa.
Toàn thân cô giống như bị xe cán qua, đau buốt nhức nhối không còn chút sức nào, xoa cái eo nhỏ mỏi nhừ, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Đầu giường có để một bộ quần áo mới, đầy đủ phụ kiện từ trong ra ngoài khiến Mạc Cửu sững sờ, đây là người đàn ông kia mua cho mình sao?
Không nghĩ tới người lạnh lùng bá đạo như vậy lạnh lại cũng có một mặt tỉ mỉ như thế.
Lần đầu tiên, Mạc Cửu cảm nhận được một loại cảm giác gọi là cảm động.
Cô mờ mịt ngẩng đầu lên, sau khi xác định kim đồng hồ đã chỉ hướng mười một giờ lúc, cô bỗng nhiên tỉnh táo lại!
Khốn kiếp! Suýt nữa quên mất chuyện chính!
Cô không lo được thân thể đau buốt nhức nhối, cũng không lo được phải bi thương vì chính mình đã mất đi trinh tiết, cầm quần áo mặc vào, vụt một cái nhảy từ trên giường xuống, ai ngờ hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa đã ngã quỵ.
A, ngày hôm qua người đàn ông kia rốt cuộc đã làm mấy lần!
Đang mắng, cô đột nhiên nhìn thấy có đồng tiền mệnh giá hai trăm nghìn trên bàn trà.
Trái tim hơi co lại, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác bị sỉ nhục.
Đơ người mất nửa phút, cô tự giễu cười, người đàn ông kia dù như thế nào, đến cùng vẫn cho rằng mình là gái, chỉ là chẳng lẽ một đêm của mình cũng chỉ giá trị hai trăm nghìn thôi sao?
Tức giận thì tức giận, tự giễu thì tự giễu, cuộc sống còn phải tiếp tục, Mạc Cửu cảm thấy mình không cần thiết bỏ qua tiền.
Chạy vội tới phòng tắm, cầm túi xách cùng chiếc điện thoại đã vỡ thành mấy mảnh, cô vội vàng mở cửa phòng lao ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất