Chương 30: Sóng Gió Vườn Trường (14)
Nhìn anh chàng Hàn Triều Dương sáng sủa thuần khiết này, Mạc Cửu mỉm cười: "Nói cứ như sinh ly tử biệt vậy, tất cả mọi người đều ở thủ đô cả, sao lại là cái ôm cuối cùng?"
Hàn Triều Dương cười khổ một tiếng, thủ đô lớn như vậy, ở cùng một khu muốn gặp nhau cũng chẳng dễ dàng gì, huống hồ với tính cách của Mạc Cửu, cô sẽ chịu gặp lại anh ta sao?
May mà Mạc Cửu nói như thế nhưng vẫn vươn cánh tay tiến lại gần anh ta.
Cái ôm ấm áp giống như trước kia, thế nhưng vào lúc này, trong lòng Mạc Cửu lại hơi chua xót, Hàn Triều Dương là một chàng trai tốt, chỉ là không thích hợp với cô mà thôi.
Tạm biệt, rời xa, Mạc Cửu đứng trước cổng trường, ngắm nhìn ngôi trường mình đã học suốt ba năm này, ôm đống sách vở vừa dày vừa nặng, cảm giác bước chân nặng trĩu.
***
Một lần nữa ngồi lên chiếc Land Rover màu đen, Mạc Cửu cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé.
Ngẩng đầu lên trước nhìn anh chàng tài xế Tiểu Lộ, nhìn qua thì thấy Tiểu Lộ có vẻ hiền lành thật thà, ai mà ngờ được người này lại là một cao thủ máy tính?
Mạc Cửu không hề có vẻ lúng túng thiếu tự nhiên, dù sao bao năm lăn lộn ngoài đường, cô cũng đã dưỡng được bộ mặt dày rồi, quay mặt sang hỏi người đàn ông lạnh lùng bên cạnh.
"Anh, bọn anh là lính gì thế? Sao Tiểu Lộ lại giỏi thế chứ!"
"..."
"Anh, cái xe này là của anh hay là trong bộ đội phân cho anh thế?"
"..."
Người đàn ông kia giữ yên lặng suốt cả đoạn đường, khiến cho Mạc Cửu lải nhải một mình cũng phát ngượng.
Cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lại phát hiện ra đường bọn họ đang đi không phải là đường ra ngoại thành, Mạc Cửu lập tức lên tiếng dò xét: "Ấy ấy, chúng ta đang đi đâu đây?"
"Nhà cô."
Rốt cuộc người đàn ông kia cũng trả lời một câu, nhưng những lời này không chỉ không khiến Mạc Cửu vui mừng mà ngược lại còn khiến cô lập tức nhảy dựng lên: "Nhà tôi á?!"
Đương nhiên cô biết "nhà" mà người đàn ông này nói không phải là cái tổ nhỏ ấm áp của cô mà chính là căn nhà của nhà họ Mạc!
Nhưng mà, mẹ nó chứ, mình có nói là muốn về đó đâu?!
"Dừng xe dừng xe!" Mạc Cửu đập cửa sổ, tỏ ý bất mãn: "Em không về đó đâu!"
Về đó làm gì? Để cho người phụ nữ đã sinh mình kia cười nhạo mình sao? Hay là đi xin bà ta tha thứ?
Long Kình Thiên nghiêng đầu, nhìn đôi môi dẩu ra của cô và vẻ mặt coi thường trên khuôn mặt cô, anh đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: "Rốt cuộc mười năm trước đã xảy ra chuyện gì?"
"..."
Mạc Cửu nghe được câu hỏi này thì chỉ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Long Kình Thiên.
Rốt cuộc thì mười năm trước đã xảy ra chuyện gì ư, mười năm trước cô chỉ là một đứa bé tám tuổi, có thể làm ra chuyện gì đáng oán trách đến nỗi khiến một người mẹ căm hận đứa con gái ruột thịt của mình suốt chục năm qua?
Cô cong môi nở nụ cười giễu cợt, chỉ cần nghĩ tới chuyện mười năm trước thì cô sẽ lại yên lặng.
Mạc Cửu không trả lời câu hỏi này, cô thở dài một hơi, thờ ơ khoát tay, đổi đề tài nói chuyện: "Gì nhỉ, à, chuyện hôm nay rất cảm ơn anh!"
Người đàn ông kia nhíu mày lại: "Cảm ơn cái gì?"
"Cảm ơn anh đã ra mặt giúp em!"
"... Danh tiếng của nhà họ Mạc không thể bị tổn hại được."
Long Kình Thiên hơi mất tự nhiên nói ra mấy lời này, cố gắng lờ đi vẻ mặt mất mát của cô. Anh rũ mắt xuống, bầu không khí lạnh ngắt lập tức bao trùm khắp trong xe.
Thật ra muốn dạy dỗ Lâm Nhược có rất nhiều cách, mà cái cách làm phô trương như hôm nay lại chính là cách ngu xuẩn nhất.
Nhưng có trời mới biết lúc đó trong đầu anh nghĩ cái gì, lúc nhìn thấy vẻ mặt tủi thân nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường của cô gái này, anh lại bày ra trò gọi điện thoại như thế.
"Xì!"
Mạc Cửu thấy dáng vẻ lúng túng mất tự nhiên của anh thì không nhịn được cười, cô mở to mắt nhìn anh với ánh mắt sáng ngời, cô nghĩ chắc chắn là mình hoa mắt rồi, nếu không sao lại thấy lỗ tai người này hơi đỏ lên chứ?
Xe vẫn chạy tiếp về phía trước.
Mạc Cửu tiếp tục lên tiếng: "Được rồi, hôm nay là ngày giỗ của bà nội tôi, đúng là tôi phải về nhà, nhưng mà tôi muốn về phòng tôi đổi một bộ quần áo khác, hơn nữa tôi cũng không thể ôm cả đống sách thế này đi tới mộ bà tôi đúng không?"
"..."
Người kia lại biến thành cái hũ nút, mặc cho Mạc Cửu hỏi thế nào cũng không chịu mở miệng nữa.
Được rồi, sao Mạc Cửu lại có cảm giác vì mình chê cười anh ta nên anh ta mới tức giận nhỉ?
Nhưng mà xe đã đổi hướng, chạy về phía ngoại thành phía đông.
Hàn Triều Dương cười khổ một tiếng, thủ đô lớn như vậy, ở cùng một khu muốn gặp nhau cũng chẳng dễ dàng gì, huống hồ với tính cách của Mạc Cửu, cô sẽ chịu gặp lại anh ta sao?
May mà Mạc Cửu nói như thế nhưng vẫn vươn cánh tay tiến lại gần anh ta.
Cái ôm ấm áp giống như trước kia, thế nhưng vào lúc này, trong lòng Mạc Cửu lại hơi chua xót, Hàn Triều Dương là một chàng trai tốt, chỉ là không thích hợp với cô mà thôi.
Tạm biệt, rời xa, Mạc Cửu đứng trước cổng trường, ngắm nhìn ngôi trường mình đã học suốt ba năm này, ôm đống sách vở vừa dày vừa nặng, cảm giác bước chân nặng trĩu.
***
Một lần nữa ngồi lên chiếc Land Rover màu đen, Mạc Cửu cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé.
Ngẩng đầu lên trước nhìn anh chàng tài xế Tiểu Lộ, nhìn qua thì thấy Tiểu Lộ có vẻ hiền lành thật thà, ai mà ngờ được người này lại là một cao thủ máy tính?
Mạc Cửu không hề có vẻ lúng túng thiếu tự nhiên, dù sao bao năm lăn lộn ngoài đường, cô cũng đã dưỡng được bộ mặt dày rồi, quay mặt sang hỏi người đàn ông lạnh lùng bên cạnh.
"Anh, bọn anh là lính gì thế? Sao Tiểu Lộ lại giỏi thế chứ!"
"..."
"Anh, cái xe này là của anh hay là trong bộ đội phân cho anh thế?"
"..."
Người đàn ông kia giữ yên lặng suốt cả đoạn đường, khiến cho Mạc Cửu lải nhải một mình cũng phát ngượng.
Cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lại phát hiện ra đường bọn họ đang đi không phải là đường ra ngoại thành, Mạc Cửu lập tức lên tiếng dò xét: "Ấy ấy, chúng ta đang đi đâu đây?"
"Nhà cô."
Rốt cuộc người đàn ông kia cũng trả lời một câu, nhưng những lời này không chỉ không khiến Mạc Cửu vui mừng mà ngược lại còn khiến cô lập tức nhảy dựng lên: "Nhà tôi á?!"
Đương nhiên cô biết "nhà" mà người đàn ông này nói không phải là cái tổ nhỏ ấm áp của cô mà chính là căn nhà của nhà họ Mạc!
Nhưng mà, mẹ nó chứ, mình có nói là muốn về đó đâu?!
"Dừng xe dừng xe!" Mạc Cửu đập cửa sổ, tỏ ý bất mãn: "Em không về đó đâu!"
Về đó làm gì? Để cho người phụ nữ đã sinh mình kia cười nhạo mình sao? Hay là đi xin bà ta tha thứ?
Long Kình Thiên nghiêng đầu, nhìn đôi môi dẩu ra của cô và vẻ mặt coi thường trên khuôn mặt cô, anh đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: "Rốt cuộc mười năm trước đã xảy ra chuyện gì?"
"..."
Mạc Cửu nghe được câu hỏi này thì chỉ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Long Kình Thiên.
Rốt cuộc thì mười năm trước đã xảy ra chuyện gì ư, mười năm trước cô chỉ là một đứa bé tám tuổi, có thể làm ra chuyện gì đáng oán trách đến nỗi khiến một người mẹ căm hận đứa con gái ruột thịt của mình suốt chục năm qua?
Cô cong môi nở nụ cười giễu cợt, chỉ cần nghĩ tới chuyện mười năm trước thì cô sẽ lại yên lặng.
Mạc Cửu không trả lời câu hỏi này, cô thở dài một hơi, thờ ơ khoát tay, đổi đề tài nói chuyện: "Gì nhỉ, à, chuyện hôm nay rất cảm ơn anh!"
Người đàn ông kia nhíu mày lại: "Cảm ơn cái gì?"
"Cảm ơn anh đã ra mặt giúp em!"
"... Danh tiếng của nhà họ Mạc không thể bị tổn hại được."
Long Kình Thiên hơi mất tự nhiên nói ra mấy lời này, cố gắng lờ đi vẻ mặt mất mát của cô. Anh rũ mắt xuống, bầu không khí lạnh ngắt lập tức bao trùm khắp trong xe.
Thật ra muốn dạy dỗ Lâm Nhược có rất nhiều cách, mà cái cách làm phô trương như hôm nay lại chính là cách ngu xuẩn nhất.
Nhưng có trời mới biết lúc đó trong đầu anh nghĩ cái gì, lúc nhìn thấy vẻ mặt tủi thân nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường của cô gái này, anh lại bày ra trò gọi điện thoại như thế.
"Xì!"
Mạc Cửu thấy dáng vẻ lúng túng mất tự nhiên của anh thì không nhịn được cười, cô mở to mắt nhìn anh với ánh mắt sáng ngời, cô nghĩ chắc chắn là mình hoa mắt rồi, nếu không sao lại thấy lỗ tai người này hơi đỏ lên chứ?
Xe vẫn chạy tiếp về phía trước.
Mạc Cửu tiếp tục lên tiếng: "Được rồi, hôm nay là ngày giỗ của bà nội tôi, đúng là tôi phải về nhà, nhưng mà tôi muốn về phòng tôi đổi một bộ quần áo khác, hơn nữa tôi cũng không thể ôm cả đống sách thế này đi tới mộ bà tôi đúng không?"
"..."
Người kia lại biến thành cái hũ nút, mặc cho Mạc Cửu hỏi thế nào cũng không chịu mở miệng nữa.
Được rồi, sao Mạc Cửu lại có cảm giác vì mình chê cười anh ta nên anh ta mới tức giận nhỉ?
Nhưng mà xe đã đổi hướng, chạy về phía ngoại thành phía đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất