Chương 32: Đấu Súng, Chấn Động Lòng Người! (2)
Mạc Cửu quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, quyết định không tiếp tục để ý đến người đàn ông này nữa.
Chiếc xe Land Rover chạy đến phía đông của trung tâm thành phố, cây cối hai bên vùn vụt lướt qua, màn đêm buông xuống, bầu trời dần dần tối lại.
Ngoại thành phía đông là khu nghèo khó nhất của thủ đô, cách thủ đô một khoảng không hề nhỏ, xe cộ chạy trên đường dần dần thưa thớt, thỉnh thoảng có xe lái qua nhưng đều là xe chở hàng nội địa.
Cho nên lúc nhìn thấy ở xa xa có một chiếc xe Rolls-Royce bản dài màu đen lái từ đối diện đến khiến Mạc Cửu vô cùng hưng phấn.
Vì quá hưng phấn nên cô đã quên quyết định vừa nãy của mình, cô kéo kéo tay của người đàn ông chỉ về phía trước: "Kìa mau nhìn! Rolls-Royce! Còn là phiên bản dài nữa! Đẹp quá!"
Đột nhiên cổ tay bị một bàn tay mềm mại nhỏ nhắn giữ chặt, Long Kình Thiên cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng nõn của cô, một cảm giác giống như điện giật nhanh chóng lan tràn từ cổ tay, chạy khắp thân thể anh.
Lông mày lạnh lẽo nhíu lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn đến đỏ bừng của cô thì suy nghĩ muốn gạt tay cô ra của anh dần dần biến mất.
"Oa! Em ở ngoại thành phía đông mười năm rồi mà vẫn chưa từng thấy loại xe này! Ai lắm tiền như thế nhỉ!"
Long Kình Thiên nghe cô nói vậy lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhắm lại, đột nhiên giọng nói lạnh lẽo thâm trầm vang lên: "Cảnh giác!"
Vừa mới nói xong, đột nhiên chiếc xe Rolls-Royce kia phá vỡ rào chắn xông thẳng đến!
Đèn xe sáng chói làm đau đôi mắt đang hưng phấn của Mạc Cửu.
Trong lòng Mạc Cửu rơi lộp bộp, đầu óc bắt đầu mơ màng, tình hình như này là sao?
Đoàng!
Một tiếng súng nặng nề vang lên.
"A!"
Sau khi hét lên một tiếng, Mạc Cửu cảm giác cơ thể của mình được một cánh tay rắn chắc vòng qua sau lưng, cánh tay này nắm chặt bờ vai của cô, vừa dùng lực kéo một cái, khuôn mặt Mạc Cửu lập tức đυ.ng vào một l*иg ngực cường tráng.
Mùi hương nam tính xen lẫn mùi thuốc lá đập vào mặt, hơi thở trầm ổn của anh giống thư xâm nhập vào từng tế bào trong người cô khiến cảm giác hốt hoảng vừa nãy lập tức ổn định lại.
Loảng xoảng!
Hai chiếc xe va chạm mạnh vào nhau dẫn đến xe Land Rover bị lắc lư không nhẹ.
Mạc Cửu cảm thấy nếu không phải nhờ người đàn ông này ôm chặt cô thì có lẽ cô đã bị hất ra khỏi xe!
Cửa xe Rolls-Royce mở ra, ở cửa xe xuất hiện mấy kẻ có trang bị đầy đủ, tay cầm súng tiểu liên bắn vào xe Land Rover của bọn họ.
Đoàng… đoàng… đoàng...!
Má ơi!
Người chỉ được xem cảnh này qua phim ảnh như Mạc Cửu lập tức kinh ngạc.
Lúc này, đột nhiên một bàn tay lớn nhấn đầu cô một cái, cô liền ngã vào trong ngực của anh, giọng nói lạnh lùng trầm ổn truyền đến: "Đừng sợ."
Kỳ lạ thay, vào giờ phút này mà giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng như cũ, không hề có chút dao động nào, còn Mạc Cửu đang hoảng hốt sau khi nghe được ba chữ này xong lại như ma quỷ xui khiến ổn định tinh thần.
Đoàng!
Nghe tiếng súng bên tai, Mạc Cửu không có tiền đồ chui vào ngực anh, sợ sơ sẩy một chút thì cái đầu nhỏ của mình sẽ ăn đạn,
Mạc Cửu âm thầm ngẩng đầu đánh giá khuôn mặt anh tuấn của anh, bộ dạng bình tĩnh lúc này của anh làm cô không nhịn được phải cảm thán.
Cô không hề biết, đối với một người từng trải, còn là tư lệnh của thủ đô kiêm đội trưởng lính đặc chủng như anh thì màn này cơ bản chỉ là chuyện nhỏ không đáng để vào mắt.
Sắc mặt của Long Kình Thiên không đổi, đôi mắt đen nhánh thâm trầm nhìn chằm chằm về trước.
Trùm ma túy đào tẩu không chỉ lần một lần hai, cho dù Mạc Cửu chỉ là một yếu tố trùng hợp trong chuyện này nhưng Long Kình Thiên vẫn cảm thấy có gì đó rất lạ, tình hình lúc này giống với dự đoán của anh, có lẽ đám người nội gián trong quân khu kia đã không nhịn được, bắt đầu ra tay rồi...
Chiếc xe Land Rover chạy đến phía đông của trung tâm thành phố, cây cối hai bên vùn vụt lướt qua, màn đêm buông xuống, bầu trời dần dần tối lại.
Ngoại thành phía đông là khu nghèo khó nhất của thủ đô, cách thủ đô một khoảng không hề nhỏ, xe cộ chạy trên đường dần dần thưa thớt, thỉnh thoảng có xe lái qua nhưng đều là xe chở hàng nội địa.
Cho nên lúc nhìn thấy ở xa xa có một chiếc xe Rolls-Royce bản dài màu đen lái từ đối diện đến khiến Mạc Cửu vô cùng hưng phấn.
Vì quá hưng phấn nên cô đã quên quyết định vừa nãy của mình, cô kéo kéo tay của người đàn ông chỉ về phía trước: "Kìa mau nhìn! Rolls-Royce! Còn là phiên bản dài nữa! Đẹp quá!"
Đột nhiên cổ tay bị một bàn tay mềm mại nhỏ nhắn giữ chặt, Long Kình Thiên cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng nõn của cô, một cảm giác giống như điện giật nhanh chóng lan tràn từ cổ tay, chạy khắp thân thể anh.
Lông mày lạnh lẽo nhíu lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn đến đỏ bừng của cô thì suy nghĩ muốn gạt tay cô ra của anh dần dần biến mất.
"Oa! Em ở ngoại thành phía đông mười năm rồi mà vẫn chưa từng thấy loại xe này! Ai lắm tiền như thế nhỉ!"
Long Kình Thiên nghe cô nói vậy lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhắm lại, đột nhiên giọng nói lạnh lẽo thâm trầm vang lên: "Cảnh giác!"
Vừa mới nói xong, đột nhiên chiếc xe Rolls-Royce kia phá vỡ rào chắn xông thẳng đến!
Đèn xe sáng chói làm đau đôi mắt đang hưng phấn của Mạc Cửu.
Trong lòng Mạc Cửu rơi lộp bộp, đầu óc bắt đầu mơ màng, tình hình như này là sao?
Đoàng!
Một tiếng súng nặng nề vang lên.
"A!"
Sau khi hét lên một tiếng, Mạc Cửu cảm giác cơ thể của mình được một cánh tay rắn chắc vòng qua sau lưng, cánh tay này nắm chặt bờ vai của cô, vừa dùng lực kéo một cái, khuôn mặt Mạc Cửu lập tức đυ.ng vào một l*иg ngực cường tráng.
Mùi hương nam tính xen lẫn mùi thuốc lá đập vào mặt, hơi thở trầm ổn của anh giống thư xâm nhập vào từng tế bào trong người cô khiến cảm giác hốt hoảng vừa nãy lập tức ổn định lại.
Loảng xoảng!
Hai chiếc xe va chạm mạnh vào nhau dẫn đến xe Land Rover bị lắc lư không nhẹ.
Mạc Cửu cảm thấy nếu không phải nhờ người đàn ông này ôm chặt cô thì có lẽ cô đã bị hất ra khỏi xe!
Cửa xe Rolls-Royce mở ra, ở cửa xe xuất hiện mấy kẻ có trang bị đầy đủ, tay cầm súng tiểu liên bắn vào xe Land Rover của bọn họ.
Đoàng… đoàng… đoàng...!
Má ơi!
Người chỉ được xem cảnh này qua phim ảnh như Mạc Cửu lập tức kinh ngạc.
Lúc này, đột nhiên một bàn tay lớn nhấn đầu cô một cái, cô liền ngã vào trong ngực của anh, giọng nói lạnh lùng trầm ổn truyền đến: "Đừng sợ."
Kỳ lạ thay, vào giờ phút này mà giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng như cũ, không hề có chút dao động nào, còn Mạc Cửu đang hoảng hốt sau khi nghe được ba chữ này xong lại như ma quỷ xui khiến ổn định tinh thần.
Đoàng!
Nghe tiếng súng bên tai, Mạc Cửu không có tiền đồ chui vào ngực anh, sợ sơ sẩy một chút thì cái đầu nhỏ của mình sẽ ăn đạn,
Mạc Cửu âm thầm ngẩng đầu đánh giá khuôn mặt anh tuấn của anh, bộ dạng bình tĩnh lúc này của anh làm cô không nhịn được phải cảm thán.
Cô không hề biết, đối với một người từng trải, còn là tư lệnh của thủ đô kiêm đội trưởng lính đặc chủng như anh thì màn này cơ bản chỉ là chuyện nhỏ không đáng để vào mắt.
Sắc mặt của Long Kình Thiên không đổi, đôi mắt đen nhánh thâm trầm nhìn chằm chằm về trước.
Trùm ma túy đào tẩu không chỉ lần một lần hai, cho dù Mạc Cửu chỉ là một yếu tố trùng hợp trong chuyện này nhưng Long Kình Thiên vẫn cảm thấy có gì đó rất lạ, tình hình lúc này giống với dự đoán của anh, có lẽ đám người nội gián trong quân khu kia đã không nhịn được, bắt đầu ra tay rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất