Chương 39: Con Gái Riêng Độc Ác Giả Tạo Nhà Họ Mạc (6)
Mười năm trước bà vì một câu của người ta mà không tin cô, hiện tại...
Cho nên Mạc Cửu cũng không cảm thấy gì cả, cô nhún vai ngẩng đầu nhìn Mạc Gia Di: "Có thể là giả sao? Anh ấy đã từng đến chỗ tôi ở, không tin thì bà Mạc hỏi anh ấy đi."
Nói xong cô chỉ ngón tay vào Long Kình Thiên.
Mạc Gia Di nhìn về phía Long Kình Thiên, Long Kình Thiên rũ mắt "Ừ" một tiếng.
Mạc Gia Di lấy lại tinh thần: "Vậy tám năm nay con sống ở đâu?"
Cảm nhận được bà Mạc vẫn còn quan tâm mình, Mạc Cửu cười nhếch môi: "Tôi thuê một căn phòng khác ở vùng ngoại ô, rất tiện nghi."
Mạc Gia Di "ồ" một tiếng, đột nhiên bà ta nhìn về phía Giang Ly đi theo Mạc Cửu xuống từ trên lầu, mở miệng: "Tiểu Ly, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Sắc mặt Giang Ly tái nhợt, bị dọa đến mở to mắt: "Mẹ, con cũng không biết. Con, con mỗi tháng đều gửi tiền đúng hạn cho Tiểu Cửu! Mẹ, mỗi tháng thím Lý đều gọi điện thoại đến báo cáo tình hình của Tiểu Cửu, chuyện này sao có thể như vậy?"
Giang Ly lớn hơn Mạc Cửu sáu tuổi, năm đó Mạc Cửu bị đuổi ra ngoài thì Giang Ly đã mười sáu tuổi.
Thành tích học tập rất xuất sắc, sau khi tốt nghiệp đại học liền vào tập đoàn Hoa Hạ trợ giúp cho Mạc Gia Di, vì bận chuyện công ty nên tám năm trước Mạc Gia Di đã giao chuyện gửi tiền sinh hoạt hằng tháng của Mạc Cửu cho Giang Ly phụ trách.
Giang Ly ở nhà họ Mạc mấy năm, biểu hiện rất ưu tú, tính cách lại dịu dàng giống như quản gia nhà họ Mạc vậy, rất hiểu chuyện, chưa từng làm sai cái gì.
Cho nên Giang Ly vừa nói ra Mạc Gia Di liền tin tưởng ngay.
Vì muốn Mạc Gia Di tin tưởng mình hơn, Giang Ly lập tức chạy lên lầu hai cầm một cái máy tính xách tay xuống, bên trong ghi chép đầy đủ số tiền đã chuyển qua ngân hàng.
Mỗi tháng đúng giờ đều chuyển một vạn, ở khu nghèo như ngoại thành phía đông thì một vạn đủ để sống rất thoải mái trong một tháng.
Mạc Cửu là trẻ vị thành niên nên chưa có thẻ ngân hàng, do đó người nhận tiền là thím Lý.
Mạc Cửu nhếch miệng: "Ồ, vậy mỗi tháng một vạn đó bay đi đâu rồi? Chẳng lẽ tự nhiên biến mất?"
"Rốt cuộc có chuyện gì thì chiều nay mẹ sẽ điều tra, Tiểu Cửu ngoan ngoãn ăn cơm." Mạc Gia Di cũng không nhìn vào máy tính, chỉ đẩy máy tính sang một bên vô cùng tin tưởng Giang Ly, lúc nói chuyện ánh mắt liếc qua Mạc Cửu mang theo chút thăm dò không tin tưởng.
Thà tin tưởng người ngoài cũng không thèm tin tưởng con gái ruột của mình.
Đây chính là Mạc Gia Di.
Tâm trạng không tốt, Mạc Cửu nuốt một miếng cơm xong thả bát đũa trong tay ra: "Tôi no rồi."
Nói xong lập tức đứng lên: "Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước."
Cô định đi đến cửa nhưng vừa đi hai bước Mạc Gia Di đã mở miệng: "Không phải mẹ vừa mới nói sao? Đã quay về thì đừng đi nữa, hơn nữa chuyện thím Lý vẫn còn chưa biết rõ, con định đi đâu?"
Mạc Cửu quay đầu, tuy cô rất không thích giọng điệu nói chuyện của bà ta nhưng nghĩ đến mấy ngày nay mỗi ngày đều phải nghe tiếng đòi tiền phòng điếc tai của bà chủ, đột nhiên Mạc Cửu cảm thấy ở lại đây yên tĩnh đầu óc mấy ngày cũng tốt.
Kết quả, Mạc Cửu không hề phản kháng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cô lên lầu đi vào phòng tắm.
Nhìn mấy bộ quần áo trên giường, Mạc Cửu muốn xông đến xé nát ngay lập tức nhưng cô không làm như vậy.
Giờ phút này, trong mắt cô thì mấy cái váy đó chính là đống tiền sáng ngời!
Trong lòng đã có ý định, Mạc Cửu đi đến cầm quần áo treo vào tủ quần áo, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Sau đó, cô nằm trên giường lớn, một lát sau liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Vào đi!" Cô nghĩ là bà Mạc nên cô vẫn ung dung nằm trên giường, hai chân giang rộng không hề kiêng kị.
Nhưng người đi vào lại mang theo một hơi thở lạnh lẽo.
Cho nên Mạc Cửu cũng không cảm thấy gì cả, cô nhún vai ngẩng đầu nhìn Mạc Gia Di: "Có thể là giả sao? Anh ấy đã từng đến chỗ tôi ở, không tin thì bà Mạc hỏi anh ấy đi."
Nói xong cô chỉ ngón tay vào Long Kình Thiên.
Mạc Gia Di nhìn về phía Long Kình Thiên, Long Kình Thiên rũ mắt "Ừ" một tiếng.
Mạc Gia Di lấy lại tinh thần: "Vậy tám năm nay con sống ở đâu?"
Cảm nhận được bà Mạc vẫn còn quan tâm mình, Mạc Cửu cười nhếch môi: "Tôi thuê một căn phòng khác ở vùng ngoại ô, rất tiện nghi."
Mạc Gia Di "ồ" một tiếng, đột nhiên bà ta nhìn về phía Giang Ly đi theo Mạc Cửu xuống từ trên lầu, mở miệng: "Tiểu Ly, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Sắc mặt Giang Ly tái nhợt, bị dọa đến mở to mắt: "Mẹ, con cũng không biết. Con, con mỗi tháng đều gửi tiền đúng hạn cho Tiểu Cửu! Mẹ, mỗi tháng thím Lý đều gọi điện thoại đến báo cáo tình hình của Tiểu Cửu, chuyện này sao có thể như vậy?"
Giang Ly lớn hơn Mạc Cửu sáu tuổi, năm đó Mạc Cửu bị đuổi ra ngoài thì Giang Ly đã mười sáu tuổi.
Thành tích học tập rất xuất sắc, sau khi tốt nghiệp đại học liền vào tập đoàn Hoa Hạ trợ giúp cho Mạc Gia Di, vì bận chuyện công ty nên tám năm trước Mạc Gia Di đã giao chuyện gửi tiền sinh hoạt hằng tháng của Mạc Cửu cho Giang Ly phụ trách.
Giang Ly ở nhà họ Mạc mấy năm, biểu hiện rất ưu tú, tính cách lại dịu dàng giống như quản gia nhà họ Mạc vậy, rất hiểu chuyện, chưa từng làm sai cái gì.
Cho nên Giang Ly vừa nói ra Mạc Gia Di liền tin tưởng ngay.
Vì muốn Mạc Gia Di tin tưởng mình hơn, Giang Ly lập tức chạy lên lầu hai cầm một cái máy tính xách tay xuống, bên trong ghi chép đầy đủ số tiền đã chuyển qua ngân hàng.
Mỗi tháng đúng giờ đều chuyển một vạn, ở khu nghèo như ngoại thành phía đông thì một vạn đủ để sống rất thoải mái trong một tháng.
Mạc Cửu là trẻ vị thành niên nên chưa có thẻ ngân hàng, do đó người nhận tiền là thím Lý.
Mạc Cửu nhếch miệng: "Ồ, vậy mỗi tháng một vạn đó bay đi đâu rồi? Chẳng lẽ tự nhiên biến mất?"
"Rốt cuộc có chuyện gì thì chiều nay mẹ sẽ điều tra, Tiểu Cửu ngoan ngoãn ăn cơm." Mạc Gia Di cũng không nhìn vào máy tính, chỉ đẩy máy tính sang một bên vô cùng tin tưởng Giang Ly, lúc nói chuyện ánh mắt liếc qua Mạc Cửu mang theo chút thăm dò không tin tưởng.
Thà tin tưởng người ngoài cũng không thèm tin tưởng con gái ruột của mình.
Đây chính là Mạc Gia Di.
Tâm trạng không tốt, Mạc Cửu nuốt một miếng cơm xong thả bát đũa trong tay ra: "Tôi no rồi."
Nói xong lập tức đứng lên: "Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước."
Cô định đi đến cửa nhưng vừa đi hai bước Mạc Gia Di đã mở miệng: "Không phải mẹ vừa mới nói sao? Đã quay về thì đừng đi nữa, hơn nữa chuyện thím Lý vẫn còn chưa biết rõ, con định đi đâu?"
Mạc Cửu quay đầu, tuy cô rất không thích giọng điệu nói chuyện của bà ta nhưng nghĩ đến mấy ngày nay mỗi ngày đều phải nghe tiếng đòi tiền phòng điếc tai của bà chủ, đột nhiên Mạc Cửu cảm thấy ở lại đây yên tĩnh đầu óc mấy ngày cũng tốt.
Kết quả, Mạc Cửu không hề phản kháng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cô lên lầu đi vào phòng tắm.
Nhìn mấy bộ quần áo trên giường, Mạc Cửu muốn xông đến xé nát ngay lập tức nhưng cô không làm như vậy.
Giờ phút này, trong mắt cô thì mấy cái váy đó chính là đống tiền sáng ngời!
Trong lòng đã có ý định, Mạc Cửu đi đến cầm quần áo treo vào tủ quần áo, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Sau đó, cô nằm trên giường lớn, một lát sau liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Vào đi!" Cô nghĩ là bà Mạc nên cô vẫn ung dung nằm trên giường, hai chân giang rộng không hề kiêng kị.
Nhưng người đi vào lại mang theo một hơi thở lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất