Chương 41: Con Gái Riêng Độc Ác Giả Tạo Nhà Họ Mạc (8)
Mạc Cửu vô thức nhận lấy quần áo. Cảm giác trơn nhẵn mềm mại trong tay khiến cô biết được bộ đồ này cũng không ít tiền. Nhìn kỹ một lần nữa, đây là một chiếc váy dài mặc mùa hè. Tuy rằng đã giặt sạch sẽ nhưng vẫn có thể nhìn ra đây không phải là một bộ đồ mới.
Mạc Cửu cảm thấy ù ù cạc cạc, cầm bộ đồ cũ mà Mạc Gia Di ném tới trên tay, không hiểu phát điên cái gì chứ?
Dưới lầu, ánh mắt Mạc Gia Di phức tạp nhìn Mạc Cửu, cuối cùng thở dài thật sâu: "Tiểu Cửu, con không cảm thấy phải giải thích với mẹ chuyện gì sao? Con còn trẻ tuổi, sao có thể luôn miệng nói dối như vậy?"
Luôn miệng nói dối?
Mạc Cửu dừng bước, cứ thế đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống Mạc Gia Di: "Bà Mạc, bà muốn nói gì?"
Mạc Gia Di thấy dáng vẻ thản nhiên này của Mạc Cửu, không hề có nhận thức mình đã làm sai, tâm trạng bà ta lại càng khó chịu. Bà ta hừ lạnh một tiếng, nói: "Con xuống xem đây là cái gì?"
Nói xong câu đó, bà ta đi thẳng đến ngồi lên sô pha, một người giúp việc đã giúp bà ta cởϊ áσ khoác và cầm lấy túi xách, mà phía sau Mạc Gia Di, hai người bảo vệ khiêng một chiếc thùng lớn đi đến.
Hai tay Mạc Gia Di để ngang trên hai bên sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Cửu.
Mạc Cửu bất đắc dĩ, nhìn qua mới phát hiện rõ ràng chiếc thùng này là do người khác gửi tới, bên trên còn chưa bị mở ra. Mạc Cửu chỉ chỉ vào mũi mình, cười nói: "Ồ? Bên trong là cái gì? Có người gửi đồ cho tôi sao? Thần kỳ thật đấy."
Cơ bản là cô không có lấy một người bạn, vậy ai gửi cái thùng này cho cô đây?
Tiện tay mở ra, Mạc Cửu ngây người.
Nhìn đồ trong thùng, cô trợn tròn hai mắt.
Trong thùng chẳng phải là đồ gì quý giá, cũng chẳng phải là thứ gì kinh khủng, mà bên trong toàn là quần áo.
Cô cau mày, nhìn thấy trong đó có đồng phục từ cấp hai đến cấp ba, có cả mẫu đủ bốn mùa xuân hạ thu đông. Mà kỳ lạ hơn chính là, những bộ quần áo này, cô chưa từng nhìn thấy bao giờ!
"Bà Mạc, bà chuẩn bị một đống quần áo cũ làm cái gì?"
"Giả vờ, con cứ giả vờ đi!" Mạc Gia Di từ ghế sô pha đứng phắt dậy, chỉ vào Mạc Cửu cả giận nói: "Đây đều là do thím Lý gửi tới! Nói con quay về nhà vội vội vàng vàng, ngay cả quần áo cũng không cầm! Con còn muốn nói gì nữa?"
"Thím Lý?" Mạc Cửu càng nghi ngờ hơn.
"Đúng! Chính là thím Lý con luôn miệng gọi suốt tám năm liền! Bây giờ con còn gì để nói?" Mạc Gia Di nhìn Mạc Cửu với ánh mắt thất vọng: "Mỗi tháng thím Lý đều gọi điện cho mẹ. Hoàn cảnh của con mẹ đều hiểu được! Nhưng mẹ không ngờ con lại còn hãm hại thím Lý như vậy!"
"Con cho là con khiến cho mình trở nên đáng thương là có thể lấy được sự thông cảm của mẹ sao, là có thể khiến mẹ đối xử với con tốt hơn sao? Tiểu Cửu, mười năm không gặp, con quả nhiên giống hệt như trước đây! Con khiến mẹ quá thất vọng rồi!"
"Mẹ không ngờ mình lại sinh ra một đứa con gái như con! Nếu sớm biết con sẽ trở nên như thế, lúc sinh con ra mẹ nên dìm chết con cho rồi!"
"Mười năm trước, con làm chuyện sai trái, mẹ cho rằng bà nội con sẽ khiến con hiểu rõ hơn một chút, nhưng xem ra con hoàn toàn chẳng hiểu được!"
"..."
Mạc Gia Di thực sự tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, chỉ vào Mạc Cửu mắng càng khó nghe hơn. Mạc Cửu lại ngây người đứng ở đó, không nói câu nào.
Nói không đau lòng, là giả.
Thực ra mấy năm gần đây, Mạc Cửu sống một mình ở vùng ngoại thành, mỗi khi thấy những bạn học khác thân thiết với ba mẹ, cô cũng rất nhớ Mạc Gia Di.
Thậm chí đôi khi, cô nghĩ rằng, nếu mình khóc lóc gọi điện thoại cho Mạc Gia Di, Mạc Gia Di có thể mềm lòng hay không?
Mạc Cửu cảm thấy ù ù cạc cạc, cầm bộ đồ cũ mà Mạc Gia Di ném tới trên tay, không hiểu phát điên cái gì chứ?
Dưới lầu, ánh mắt Mạc Gia Di phức tạp nhìn Mạc Cửu, cuối cùng thở dài thật sâu: "Tiểu Cửu, con không cảm thấy phải giải thích với mẹ chuyện gì sao? Con còn trẻ tuổi, sao có thể luôn miệng nói dối như vậy?"
Luôn miệng nói dối?
Mạc Cửu dừng bước, cứ thế đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống Mạc Gia Di: "Bà Mạc, bà muốn nói gì?"
Mạc Gia Di thấy dáng vẻ thản nhiên này của Mạc Cửu, không hề có nhận thức mình đã làm sai, tâm trạng bà ta lại càng khó chịu. Bà ta hừ lạnh một tiếng, nói: "Con xuống xem đây là cái gì?"
Nói xong câu đó, bà ta đi thẳng đến ngồi lên sô pha, một người giúp việc đã giúp bà ta cởϊ áσ khoác và cầm lấy túi xách, mà phía sau Mạc Gia Di, hai người bảo vệ khiêng một chiếc thùng lớn đi đến.
Hai tay Mạc Gia Di để ngang trên hai bên sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Cửu.
Mạc Cửu bất đắc dĩ, nhìn qua mới phát hiện rõ ràng chiếc thùng này là do người khác gửi tới, bên trên còn chưa bị mở ra. Mạc Cửu chỉ chỉ vào mũi mình, cười nói: "Ồ? Bên trong là cái gì? Có người gửi đồ cho tôi sao? Thần kỳ thật đấy."
Cơ bản là cô không có lấy một người bạn, vậy ai gửi cái thùng này cho cô đây?
Tiện tay mở ra, Mạc Cửu ngây người.
Nhìn đồ trong thùng, cô trợn tròn hai mắt.
Trong thùng chẳng phải là đồ gì quý giá, cũng chẳng phải là thứ gì kinh khủng, mà bên trong toàn là quần áo.
Cô cau mày, nhìn thấy trong đó có đồng phục từ cấp hai đến cấp ba, có cả mẫu đủ bốn mùa xuân hạ thu đông. Mà kỳ lạ hơn chính là, những bộ quần áo này, cô chưa từng nhìn thấy bao giờ!
"Bà Mạc, bà chuẩn bị một đống quần áo cũ làm cái gì?"
"Giả vờ, con cứ giả vờ đi!" Mạc Gia Di từ ghế sô pha đứng phắt dậy, chỉ vào Mạc Cửu cả giận nói: "Đây đều là do thím Lý gửi tới! Nói con quay về nhà vội vội vàng vàng, ngay cả quần áo cũng không cầm! Con còn muốn nói gì nữa?"
"Thím Lý?" Mạc Cửu càng nghi ngờ hơn.
"Đúng! Chính là thím Lý con luôn miệng gọi suốt tám năm liền! Bây giờ con còn gì để nói?" Mạc Gia Di nhìn Mạc Cửu với ánh mắt thất vọng: "Mỗi tháng thím Lý đều gọi điện cho mẹ. Hoàn cảnh của con mẹ đều hiểu được! Nhưng mẹ không ngờ con lại còn hãm hại thím Lý như vậy!"
"Con cho là con khiến cho mình trở nên đáng thương là có thể lấy được sự thông cảm của mẹ sao, là có thể khiến mẹ đối xử với con tốt hơn sao? Tiểu Cửu, mười năm không gặp, con quả nhiên giống hệt như trước đây! Con khiến mẹ quá thất vọng rồi!"
"Mẹ không ngờ mình lại sinh ra một đứa con gái như con! Nếu sớm biết con sẽ trở nên như thế, lúc sinh con ra mẹ nên dìm chết con cho rồi!"
"Mười năm trước, con làm chuyện sai trái, mẹ cho rằng bà nội con sẽ khiến con hiểu rõ hơn một chút, nhưng xem ra con hoàn toàn chẳng hiểu được!"
"..."
Mạc Gia Di thực sự tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, chỉ vào Mạc Cửu mắng càng khó nghe hơn. Mạc Cửu lại ngây người đứng ở đó, không nói câu nào.
Nói không đau lòng, là giả.
Thực ra mấy năm gần đây, Mạc Cửu sống một mình ở vùng ngoại thành, mỗi khi thấy những bạn học khác thân thiết với ba mẹ, cô cũng rất nhớ Mạc Gia Di.
Thậm chí đôi khi, cô nghĩ rằng, nếu mình khóc lóc gọi điện thoại cho Mạc Gia Di, Mạc Gia Di có thể mềm lòng hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất