Chương 46: Thủ Trưởng Long Bị Cưỡng Hôn! (3)
Mạc Cửu quay đầu lại, sau khi xác định bản thân không nhìn nhầm mới kinh ngạc kêu lên một tiếng: "A? Anh, sao anh lại ở đây?"
Dứt lời, cô liền ý thức được, chẳng lẽ người đàn ông này là do Mạc Gia Di kêu tới tìm cô về?
Cô lập tức bĩu môi, khép cửa phòng lại.
Đôi mắt Long Kình Thiên sâu thẳm, liếc qua góc chiếc sô pha.
Trong đầu thoáng hiện lên lần đầu tiên khi anh đến đây, chỗ đó có một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ nhắn xinh xắn màu hồng nhạt, anh đột nhiên cảm thấy cơ thể hơi cương cứng.
Lông mày nhíu lại, Long Kình Thiên phiền chán đứng lên.
Anh vừa đứng lên, thân hình cao lớn nhất thời khiến phòng khách vô cùng áp bách, giọng nói ra lệnh lạnh như băng: "Thu dọn đồ đạc."
"Thu dọn đồ đạc để làm gì?"
"Về nhà."
Về nhà?
Chỗ đó, còn là nhà của cô sao?
Hai tay nắm chặt, Mạc Cửu cười không tim không phổi: "Anh, em ở đây rất tốt."
"..."
Mạc Cửu không cười nữa: "Anh, em nghĩ ngoại ô phía đông tốt hơn trung tâm thành phố nhiều, ít nhất là không bị kẹt xe, đúng không?"
"..."
Sắc mặt Mạc Cửu cứng ngắc: "Anh, em biết đây là ý của anh, nhưng anh không phải người giám hộ của em, anh không thể quyết định thay em được!"
"..."
Người đàn ông vô cùng yên lặng, Mạc Cửu rất tức giận.
Cơ thể vốn dĩ không tốt lắm, khiến đầu óc có chút choáng váng, lập tức miệng nói không hề lựa lời.
Mạc Cửu nín cơn giận gầm nhẹ: "Long Kình Thiên! Anh dựa vào đâu mà quyết định thay tôi? Đừng tưởng rằng giữa hai chúng ta đã từng xảy ra quan hệ là anh có thể chỉ tay năm ngón với tôi! Tôi vẫn sống rất tốt, căn bản không cần các người lo! Tôi nói cho anh biết, tôi, không, về, nhà!"
Một câu xảy ra quan hệ hời hợt khiến lông mày Long Kình Thiên nhíu lại, trong đầu bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ, đêm đó, nếu không phải là mình, người xảy ra quan hệ với cô sẽ là những người còn lại.....
Chỉ cần nghĩ đến việc Mạc Cửu ở bên cạnh người đàn ông khác, một trận lửa giận không tên bốc lên trong đầu anh. Anh lập tức tiến lên hai bước, trực tiếp nắm chặt vai Mạc Cửu, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ: "Tùy tiện lên giường với đàn ông, đây là sống tốt mà cô nói hả?"
Tùy tiện lên giường với đàn ông?
Mấy chữ này vừa thốt ra, con ngươi Mạc Cửu co rút lại.
Cô vẫn cho rằng ít nhiều gì Long Kình Thiên cũng có chút hảo cảm với mình, nếu không sao lại giúp đỡ cô trong lúc như vậy?
Thế nhưng...
Thì ra, trong mắt anh, cô lại xấu xa như vậy?!
Lửa giận bốc lên đầu, Mạc Cửu không chút nghĩ ngợi liền kiễng chân, nhanh như chớp giữ lấy cổ anh, dồn sức kéo xuống!
Hơi thở trong lành của cô gái phả vào mặt khiến cơ thể Long Kình Thiên cứng đờ, anh còn chưa phản ứng kịp đã cảm thấy đôi môi bị một cảm giác mềm mại bao trùm.
Long Kình Thiên mở to hai mắt, không phản ứng được tiếp theo nên làm gì.
Ánh sáng trong phòng khách nhỏ hẹp rất mờ, tiếng mυ"ŧ mát của cô gái vang lên trong gian phòng nhỏ hẹp, tràn đầy ám muội.
Ngay một giây trước khi Long Kình Thiên kịp phản ứng, cô gái nhanh chóng đẩy anh ra, cười giễu cợt: "Thủ trưởng Long, anh có dám nói anh không có cảm giác gì với tôi hay không?"
Long Kình Thiên cũng không giữ được dáng vẻ lạnh lùng nữa, anh trở nên táo bạo như một con sói hoang: "Mạc Cửu!"
Một tiếng quát to giống như sấm sét rốt cuộc cũng khiến Mạc Cửu yên tĩnh lại.
Nhìn người đàn ông mặt mày tối tăm, đôi mắt như chìm trong băng giá, Mạc Cửu phát hỏa: "Thế nào? Thủ trưởng còn muốn đánh tôi? Nói cho anh biết, tôi không phải là binh lính của anh, anh không có quyền quản lý tôi! Anh lập tức cút cho tôi, nếu không tôi tố cáo anh tự ý xông vào nhà dân!"
"Cô rốt cuộc nổi điên cái gì hả?" Long Kình Thiên cảm thấy căn bản không thuyết phục được cô gái nhỏ trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.
Dứt lời, cô liền ý thức được, chẳng lẽ người đàn ông này là do Mạc Gia Di kêu tới tìm cô về?
Cô lập tức bĩu môi, khép cửa phòng lại.
Đôi mắt Long Kình Thiên sâu thẳm, liếc qua góc chiếc sô pha.
Trong đầu thoáng hiện lên lần đầu tiên khi anh đến đây, chỗ đó có một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ nhắn xinh xắn màu hồng nhạt, anh đột nhiên cảm thấy cơ thể hơi cương cứng.
Lông mày nhíu lại, Long Kình Thiên phiền chán đứng lên.
Anh vừa đứng lên, thân hình cao lớn nhất thời khiến phòng khách vô cùng áp bách, giọng nói ra lệnh lạnh như băng: "Thu dọn đồ đạc."
"Thu dọn đồ đạc để làm gì?"
"Về nhà."
Về nhà?
Chỗ đó, còn là nhà của cô sao?
Hai tay nắm chặt, Mạc Cửu cười không tim không phổi: "Anh, em ở đây rất tốt."
"..."
Mạc Cửu không cười nữa: "Anh, em nghĩ ngoại ô phía đông tốt hơn trung tâm thành phố nhiều, ít nhất là không bị kẹt xe, đúng không?"
"..."
Sắc mặt Mạc Cửu cứng ngắc: "Anh, em biết đây là ý của anh, nhưng anh không phải người giám hộ của em, anh không thể quyết định thay em được!"
"..."
Người đàn ông vô cùng yên lặng, Mạc Cửu rất tức giận.
Cơ thể vốn dĩ không tốt lắm, khiến đầu óc có chút choáng váng, lập tức miệng nói không hề lựa lời.
Mạc Cửu nín cơn giận gầm nhẹ: "Long Kình Thiên! Anh dựa vào đâu mà quyết định thay tôi? Đừng tưởng rằng giữa hai chúng ta đã từng xảy ra quan hệ là anh có thể chỉ tay năm ngón với tôi! Tôi vẫn sống rất tốt, căn bản không cần các người lo! Tôi nói cho anh biết, tôi, không, về, nhà!"
Một câu xảy ra quan hệ hời hợt khiến lông mày Long Kình Thiên nhíu lại, trong đầu bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ, đêm đó, nếu không phải là mình, người xảy ra quan hệ với cô sẽ là những người còn lại.....
Chỉ cần nghĩ đến việc Mạc Cửu ở bên cạnh người đàn ông khác, một trận lửa giận không tên bốc lên trong đầu anh. Anh lập tức tiến lên hai bước, trực tiếp nắm chặt vai Mạc Cửu, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ: "Tùy tiện lên giường với đàn ông, đây là sống tốt mà cô nói hả?"
Tùy tiện lên giường với đàn ông?
Mấy chữ này vừa thốt ra, con ngươi Mạc Cửu co rút lại.
Cô vẫn cho rằng ít nhiều gì Long Kình Thiên cũng có chút hảo cảm với mình, nếu không sao lại giúp đỡ cô trong lúc như vậy?
Thế nhưng...
Thì ra, trong mắt anh, cô lại xấu xa như vậy?!
Lửa giận bốc lên đầu, Mạc Cửu không chút nghĩ ngợi liền kiễng chân, nhanh như chớp giữ lấy cổ anh, dồn sức kéo xuống!
Hơi thở trong lành của cô gái phả vào mặt khiến cơ thể Long Kình Thiên cứng đờ, anh còn chưa phản ứng kịp đã cảm thấy đôi môi bị một cảm giác mềm mại bao trùm.
Long Kình Thiên mở to hai mắt, không phản ứng được tiếp theo nên làm gì.
Ánh sáng trong phòng khách nhỏ hẹp rất mờ, tiếng mυ"ŧ mát của cô gái vang lên trong gian phòng nhỏ hẹp, tràn đầy ám muội.
Ngay một giây trước khi Long Kình Thiên kịp phản ứng, cô gái nhanh chóng đẩy anh ra, cười giễu cợt: "Thủ trưởng Long, anh có dám nói anh không có cảm giác gì với tôi hay không?"
Long Kình Thiên cũng không giữ được dáng vẻ lạnh lùng nữa, anh trở nên táo bạo như một con sói hoang: "Mạc Cửu!"
Một tiếng quát to giống như sấm sét rốt cuộc cũng khiến Mạc Cửu yên tĩnh lại.
Nhìn người đàn ông mặt mày tối tăm, đôi mắt như chìm trong băng giá, Mạc Cửu phát hỏa: "Thế nào? Thủ trưởng còn muốn đánh tôi? Nói cho anh biết, tôi không phải là binh lính của anh, anh không có quyền quản lý tôi! Anh lập tức cút cho tôi, nếu không tôi tố cáo anh tự ý xông vào nhà dân!"
"Cô rốt cuộc nổi điên cái gì hả?" Long Kình Thiên cảm thấy căn bản không thuyết phục được cô gái nhỏ trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất