Chơi Game Dưỡng Nhãi Con, Tiểu Phú Bà Vớ Luôn Lang Quân Như Ý

Chương 2:

Trước Sau
Cô mở cánh cửa gỗ ọp ẹp đó, sân nhà nông thôn trông như vừa trải qua một trận đập phá, trên mặt đất ngổn ngang đồ đạc.

An Mịch vuốt màn hình tiến lên, theo tiếng động đi vào nhà trong, thấy trên giường nằm một bà lão bất tỉnh, trên trán bà lão còn rỉ máu.

Một đứa trẻ khoảng ba tuổi đứng bên giường, trên người mặc chiếc áo ngắn vá chằng vá đụp, trên đầu buộc một chỏm tóc nhỏ, năm tháng đói kém khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nó vừa gầy vừa vàng, nhưng vẫn không che giấu được sự tinh xảo của ngũ quan.

Nhìn kỹ, thực sự giống cô đến sáu bảy phần, nếu tắm rửa sạch sẽ rồi nuôi béo lên một chút, có lẽ sẽ giống đến tám phần, xem ra bức ảnh vừa tải lên đã phát huy tác dụng.

Đây chính là đứa trẻ cô nuôi.

Game này thực sự vượt xa ngoài dự đoán của cô, không chỉ có lồng tiếng mà ngay cả nhân vật cũng chân thực đến vậy, như thể quay từ người thật.

Phải nói rằng, chỉ nhìn thấy phiên bản nhí của mình thôi cũng đủ khiến cô muốn nuôi nó mãi mãi, cô rất nóng lòng muốn nuôi nó trắng trẻo mập mạp, đáng yêu.

"Bà ơi, Bình An sợ, bà đừng ngủ nữa…"

Bình An dùng tay nhỏ lay người bà lão trên giường, đôi mắt đen láy to tròn ánh lên vẻ lo lắng, dường như nó biết không thể để bà ngủ mãi như vậy.

"Bà của con bị ngã, phải tìm được thuốc thì mới tỉnh lại được."

Một người phụ nữ bước vào từ bên ngoài, mắt xếch, gò má cao cộng thêm khuôn mặt gầy hóp, trông rất khắc nghiệt.

Cô ta tiến lên bôi tro bếp vào vết thương trên trán bà lão.

An Mịch cau mày, cô biết thời xưa, ngay cả ở nông thôn lạc hậu hiện nay thì người ta vẫn thường dùng tro bếp để cầm máu cho những vết thương không nghiêm trọng, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cô vẫn không thể chấp nhận được, may mà đây chỉ là một trò chơi.



"Thuốc ư?" Bình An nhìn người phụ nữ, giọng ngọng nghịu hỏi: "Đại bá nương, thuốc ở đâu?"

"Ở trên núi, đại bá nương dẫn con đi hái." Lý thị bôi tro bếp lên vết thương của bà lão xong thì không quan tâm nữa, tiến lên định túm Bình An.

Bình An né tránh, chạy đến giường ôm lấy bà mình, lớn tiếng nói: "Bình An không thể rời khỏi bà!"

Cha đã nói bất kể lúc nào cũng không được một mình đi theo đại bá nương, nếu không sẽ không gặp được cha nữa.

Lý thị biết đứa con hoang này được lão nhị dạy dỗ từ nhỏ nên rất cảnh giác với cô ta, nhưng vậy thì sao chứ, trước đó hai tên lưu manh trong làng vào cướp lương thực, bà lão không may ngã xuống bất tỉnh, lúc này trong nhà chỉ có một mình cô ta, chỉ cần vứt đứa con hoang này lên núi, đợi lão nhị về thì nói là bị bọn lưu manh bắt đi.

"Thuốc của bà con ở chỗ tiên nữ tỷ tỷ, chỉ có con mới có thể khiến tiên nữ tỷ tỷ chịu đưa thuốc, đại bá nương dẫn con đi tìm thuốc nhé." Lý thị tiến lên bịt miệng Bình An, bế nó bước nhanh ra ngoài.

"Ưm bà ơi..."

Bình An ra sức đạp đá, dùng bàn tay nhỏ bẻ bàn tay đang khiến nó khó chịu, muốn gọi bà cứu nó.

An Mịch tức điên lên, rõ ràng là đứa trẻ cô nuôi đã bị đại bá nương độc ác vứt bỏ.

Cô nghĩ lúc này hẳn sẽ có nhiệm vụ cứu hộ, nhưng chờ mãi chờ mãi, đợi đến khi mọi người ra khỏi nhà, lên núi, cũng không thấy có lời nhắc nhiệm vụ.

...

Nhà Ngụy gia ở cuối làng, rất gần núi, cũng là nhà hẻo lánh nhất, thêm vào đó hiện giờ đang hạn hán, những người trong làng có thể đi lánh nạn thì đã đi lánh nạn, những người không đi thì đều nghỉ ngơi ở nhà để tiết kiệm sức lực, lương thực và nước, vì vậy Lý thị bế Bình An lên núi hoàn toàn không có ai nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau