Chơi Game Dưỡng Nhãi Con, Tiểu Phú Bà Vớ Luôn Lang Quân Như Ý
Chương 23:
Ra khỏi sân nhà họ Ngụy, Ngụy lão đại buông Lý thị ra, lấy tờ giấy hòa li mà Ngụy Cảnh Hòa viết giúp hắn: "Ngươi đi đi, Đại Nha và Nhị Nha ta sẽ chăm sóc tốt."
Lý thị nhìn tờ giấy hòa li, nếu có thể, cô ta thật sự không muốn rời khỏi nhà họ Ngụy, nhưng cô ta sợ đi đến đâu cũng có thiên tai, chưa từng được yên ổn, Bình An thực sự là đồ sao chổi!
Ngay cả côn đồ cũng không cướp được nó, dã thú cũng không dám ăn nó, không phải sao chổi thì là gì? Lần này lại phải chạy nạn, ai biết sẽ gặp phải tai họa gì nữa.
Chờ xem đi, nhà họ Ngụy sớm muộn gì cũng bị nó khắc chết, đến lúc đó sẽ hối hận vì không nghe lời cô ta, xử lý đồ sao chổi kia.
"Ta chờ xem các người khi nào bị khắc chết!" Lý thị nhận lấy tờ giấy hòa li, kiêu ngạo quay người bỏ đi.
"Đợi đã."
Lý thị nghe Ngụy lão đại gọi mình, quay lại với vẻ đắc ý: "Sao thế? Hối hận rồi à?"
Ngụy lão đại lắc đầu: "Ta muốn nhắc ngươi đừng ra ngoài nói bậy bạ, Bình An là vảy ngược của lão nhị, ngươi biết hắn có thủ đoạn, có bản lĩnh thế nào rồi đấy."
Sắc mặt Lý thị cứng đờ, tức giận mắng: "Ngươi đáng đời bị hắn giẫm đạp cả đời!"
Nói xong, cô ta không ngoảnh lại mà quay người bỏ đi, từ đầu đến cuối đều không nhìn hai đứa con gái của mình lấy một lần.
Ngụy lão đại quay đầu lại thấy hai đứa trẻ bám ở cửa nhìn, hiếm khi dịu dàng, tiến lên xoa đầu từng đứa, nói cho chúng biết lý do tại sao Lý thị phải rời đi, để chúng đừng oán hận gia đình.
...
Bữa tối, Ngụy lão thái làm bánh ngô cám, nửa bát cháo nấu bằng gạo có thể soi thấy bóng người, khác biệt là hôm nay có thêm một đĩa bã dầu đã được lọc và một món lòng heo.
Đây được coi là bữa ăn thịnh soạn nhất kể từ đầu xuân, người nào cũng ăn ngon lành.
An Mịch quay lại trò chơi, thấy đứa trẻ dùng đũa gắp một miếng gan heo, cắn từng miếng nhỏ như thể đang ăn món ngon nhất trên đời. Nghĩ đến bữa ăn xa hoa của mình vào buổi trưa, cô ước gì có thể mua về nhét vào trò chơi để cho đứa trẻ ăn.
Cô mở bảng thông tin, thấy có 23 điểm, thở dài, nghèo quá!
An Mịch lại mở cửa hàng, lần này lại mở khóa thêm một món.
Là bánh bao trắng mềm mại, 50 điểm một cái.
Hừ, cho điểm thì keo kiệt không chịu được, đồ trong cửa hàng lại đắt muốn chết, rõ ràng điểm chưa đủ mua mà vẫn mở khóa, đây là treo người ta lên để kiếm điểm, sao không đưa nhiệm vụ đi!
Có tin cô mua luôn trò chơi này rồi thêm chức năng nạp tiền không!
Trong lúc An Mịch tìm xem có lỗ hổng nào để chui không, Bình An đã ăn xong, được lau sạch người, mặc một chiếc áo đơn che đến mông, được cha đặt lên giường.
"Bình An ngủ trước đi, cha còn có việc phải bàn với ông nội con." Ngụy Cảnh Hòa xoa đầu Bình An.
"Bình An đã ngủ rồi." Bình An nói rồi giơ tay che mắt.
Ngụy Cảnh Hòa cười nhẹ, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc hắn không có ở đó, đứa trẻ sẽ thân với bà nội, lúc hắn ở đó thì thân với hắn, vì vậy Bình An vẫn luôn ngủ cùng hắn.
[Con sắp ngủ rồi, có muốn kể chuyện trước khi ngủ cho con không?]
An Mịch:...
Cô sợ kể nhiều đứa trẻ sẽ càng tỉnh táo hơn.
"Tiên nữ tỷ tỷ?" Bình An buông tay, lén gọi.
"Tỷ tỷ ở đây, Bình An muốn nghe kẻ chuyện không?" Nhìn đôi mắt còn tỉnh táo của Bình An, An Mịch thấy mình phải nhận nhiệm vụ này.
Lý thị nhìn tờ giấy hòa li, nếu có thể, cô ta thật sự không muốn rời khỏi nhà họ Ngụy, nhưng cô ta sợ đi đến đâu cũng có thiên tai, chưa từng được yên ổn, Bình An thực sự là đồ sao chổi!
Ngay cả côn đồ cũng không cướp được nó, dã thú cũng không dám ăn nó, không phải sao chổi thì là gì? Lần này lại phải chạy nạn, ai biết sẽ gặp phải tai họa gì nữa.
Chờ xem đi, nhà họ Ngụy sớm muộn gì cũng bị nó khắc chết, đến lúc đó sẽ hối hận vì không nghe lời cô ta, xử lý đồ sao chổi kia.
"Ta chờ xem các người khi nào bị khắc chết!" Lý thị nhận lấy tờ giấy hòa li, kiêu ngạo quay người bỏ đi.
"Đợi đã."
Lý thị nghe Ngụy lão đại gọi mình, quay lại với vẻ đắc ý: "Sao thế? Hối hận rồi à?"
Ngụy lão đại lắc đầu: "Ta muốn nhắc ngươi đừng ra ngoài nói bậy bạ, Bình An là vảy ngược của lão nhị, ngươi biết hắn có thủ đoạn, có bản lĩnh thế nào rồi đấy."
Sắc mặt Lý thị cứng đờ, tức giận mắng: "Ngươi đáng đời bị hắn giẫm đạp cả đời!"
Nói xong, cô ta không ngoảnh lại mà quay người bỏ đi, từ đầu đến cuối đều không nhìn hai đứa con gái của mình lấy một lần.
Ngụy lão đại quay đầu lại thấy hai đứa trẻ bám ở cửa nhìn, hiếm khi dịu dàng, tiến lên xoa đầu từng đứa, nói cho chúng biết lý do tại sao Lý thị phải rời đi, để chúng đừng oán hận gia đình.
...
Bữa tối, Ngụy lão thái làm bánh ngô cám, nửa bát cháo nấu bằng gạo có thể soi thấy bóng người, khác biệt là hôm nay có thêm một đĩa bã dầu đã được lọc và một món lòng heo.
Đây được coi là bữa ăn thịnh soạn nhất kể từ đầu xuân, người nào cũng ăn ngon lành.
An Mịch quay lại trò chơi, thấy đứa trẻ dùng đũa gắp một miếng gan heo, cắn từng miếng nhỏ như thể đang ăn món ngon nhất trên đời. Nghĩ đến bữa ăn xa hoa của mình vào buổi trưa, cô ước gì có thể mua về nhét vào trò chơi để cho đứa trẻ ăn.
Cô mở bảng thông tin, thấy có 23 điểm, thở dài, nghèo quá!
An Mịch lại mở cửa hàng, lần này lại mở khóa thêm một món.
Là bánh bao trắng mềm mại, 50 điểm một cái.
Hừ, cho điểm thì keo kiệt không chịu được, đồ trong cửa hàng lại đắt muốn chết, rõ ràng điểm chưa đủ mua mà vẫn mở khóa, đây là treo người ta lên để kiếm điểm, sao không đưa nhiệm vụ đi!
Có tin cô mua luôn trò chơi này rồi thêm chức năng nạp tiền không!
Trong lúc An Mịch tìm xem có lỗ hổng nào để chui không, Bình An đã ăn xong, được lau sạch người, mặc một chiếc áo đơn che đến mông, được cha đặt lên giường.
"Bình An ngủ trước đi, cha còn có việc phải bàn với ông nội con." Ngụy Cảnh Hòa xoa đầu Bình An.
"Bình An đã ngủ rồi." Bình An nói rồi giơ tay che mắt.
Ngụy Cảnh Hòa cười nhẹ, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc hắn không có ở đó, đứa trẻ sẽ thân với bà nội, lúc hắn ở đó thì thân với hắn, vì vậy Bình An vẫn luôn ngủ cùng hắn.
[Con sắp ngủ rồi, có muốn kể chuyện trước khi ngủ cho con không?]
An Mịch:...
Cô sợ kể nhiều đứa trẻ sẽ càng tỉnh táo hơn.
"Tiên nữ tỷ tỷ?" Bình An buông tay, lén gọi.
"Tỷ tỷ ở đây, Bình An muốn nghe kẻ chuyện không?" Nhìn đôi mắt còn tỉnh táo của Bình An, An Mịch thấy mình phải nhận nhiệm vụ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất