Chơi Game Dưỡng Nhãi Con, Tiểu Phú Bà Vớ Luôn Lang Quân Như Ý

Chương 37:

Trước Sau
Không loạn được, nhưng nước thì sao? Lương thực thì sao? Lấy ở đâu ra? Đây thực sự không phải thời điểm tốt để làm quan.

"Ngụy Cảnh Hòa, hổ mất răng thì vẫn là hổ, ngươi có biết không?" Chiến Chỉ Qua trầm giọng nói.

Ngụy Cảnh Hòa ngẩng đầu nhìn thẳng, sau đó vén áo quỳ xuống: "Hạ quan tạ ơn thánh ân."

Sử sách đời sau chép rằng, con đường trở thành quyền thần của Ngụy Cảnh Hòa bắt đầu từ khoảnh khắc lâm nguy nhận trách nhiệm của một huyện lệnh.

...

An Mịch tạm thời đặt điện thoại xuống, xuống lầu ăn tối.

Trên bàn ăn, An Mịch hỏi: "Anh cả, nhà mình có công ty nghiên cứu khoa học không?"

An Hữu Nam ngẩng đầu: "Ban ngày em không phải đi tìm bạn ở Viện Nông nghiệp để tìm hiểu cách trồng rau thủy canh sao? Sao thế? Không viết tiểu thuyết nữa à?"

Nhà họ An không cần cô kiếm tiền, đối với sở thích nhỏ này của cô, cả nhà đều không có ý kiến gì, ngay cả khi cô muốn hái sao, nhà họ An cũng có thể tạo ra một bầu trời đầy sao cho cô hái.

"Em hiện đang tập trung nuôi con."



An Mịch uống một ngụm canh, canh hôm nay vừa vặn có củ mài, không biết có phải là do trong trò chơi tham gia đào củ mài cho con làm lương thực hay không, cô thấy canh củ mài hôm nay đặc biệt ngọt.

"Khụ!!" An Hữu Nam đang uống canh bị sặc: "Nuôi con gì? Nuôi gà con à?"

Thật không trách được anh ta nghĩ như vậy, cô em gái này của anh ta vì viết tiểu thuyết theo đuổi sự chân thực, nuôi gà con thì có là gì, cô còn tự thuê một mẫu ruộng để trồng trọt.

"Nuôi con người." An Mịch uống hết ngụm canh cuối cùng, thong thả lau tay, đến khi anh cả và chị dâu đối diện sắp nổi giận mới nói: "Trong trò chơi."

Anh cả thở phào nhẹ nhõm: "Cần anh cả đầu tư không?"

Nhìn xem, có một người anh trai như vậy, An Mịch cảm thấy mình không hư hỏng là nhờ tổ tiên nhà họ An tích đức.

"Không cần. Em muốn tìm người làm một công cụ lấy sương."

Vợ chồng anh cả:...

Đây là muốn lấy sương, hay là muốn chơi trò sinh tồn nơi hoang dã?

Đôi khi chị dâu cũng rất hâm mộ An Mịch.



An Mịch chính là lớn lên trong hũ mật, có khuôn mặt búp bê tinh xảo, thương thế nào cũng không đủ.

Ở nhà khác, anh em có thể tranh giành gia sản sứt đầu mẻ trán, còn gia sản nhà họ An lại mặc định là của An Mịch, hai anh trai nói muốn tự kiếm tiền, điều kiện gia đình tốt như vậy còn không kiếm được tiền thì đúng là đồ bỏ đi, thế là hai anh trai cũng tạo dựng được danh tiếng của riêng mình, cũng thuận tay giúp em gái quản lý sự nghiệp.

An Mịch cũng giống như tên weixin của mình, chính là phú bà họ An chính hiệu, trong giới danh viện, người sống phóng khoáng nhất chính là cô.

"Em hỏi anh hai của em xem, công ty nghiên cứu khoa học đó là của nó mở." Anh cả nói.

"Ừm, em xem lại đã."

An Mịch gật đầu, cảm thấy vẫn nên tìm bạn bè cùng nhau suy nghĩ, chuyện nhỏ này không nên làm phiền anh hai.

An Mịch ăn xong cơm rồi mới đăng nhập vào trò chơi, Bình An lúc này đã về đến làng.

Vừa đến đầu làng, mọi người đã nghe thấy tiếng khóc than đầy bi thương của Ngụy lão thái.

"Trời ơi, không cho người ta sống nữa rồi! Lương thực trong nhà bị bọn côn đồ cướp đi cũng đành thôi, giờ đến nước cũng không có mà uống nữa!"

Sắc mặt Ngụy Cảnh Hòa hơi biến đổi, nhanh chân đi về phía cái giếng trong làng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau