Chơi Game Dưỡng Nhãi Con, Tiểu Phú Bà Vớ Luôn Lang Quân Như Ý

Chương 9:

Trước Sau
"Ý ngươi là Bình An đào được thứ đó sao? Vậy mà ngươi còn đưa cho nó chơi!" Ngụy lão đại tức giận, hắn nghe nói người đó sau này ngứa đến mức cào nát cả tay.

Ngụy Cảnh Hòa xoa đầu Bình An: "Đây là một phần tâm ý của Bình An dành cho bà nội, để nó mang về cũng không sao."

Ngụy lão đại cũng bất lực với đệ đệ, chiều con không phải chiều kiểu này, rõ ràng biết có hại mà còn để Bình An chơi.

Thôi! Đừng giống như hắn, đợi đến khi xảy ra chuyện mới hối hận không kịp.

Nghĩ đến đứa trẻ chết yểu trên đường chạy nạn, Ngụy lão đại đau như cắt.

An Mịch nghe đến đây thì biết họ đã coi củ mài là rễ cây có độc. Chạm vào củ mài sẽ bị ngứa, nhưng cũng tùy thuộc vào cơ địa của mỗi người, rõ ràng trong trò chơi này, người phát hiện ra củ mài rất không may bị dị ứng, từ đó coi củ mài là thứ có độc.

"Bình An, đây là thứ có thể ăn no bụng đó." An Mịch nghĩ đến bối cảnh trong trò chơi là thời kỳ hạn hán, không nhịn được chỉ dẫn Bình An.

Nút giọng nói xuất hiện trước đó cũng không biến mất, vậy thì cô sẽ tận dụng nó, con của ai người đó thương.

Ừm, chỉ riêng chức năng trò chuyện này thôi cũng đủ khiến người ta nghiện rồi, có thể dùng để dỗ dành đứa trẻ.

Bình An nghe nói có thể ăn no bụng, mắt sáng lên, lập tức kéo cha mình: "Cha, đào đi! Tiên nữ tỷ tỷ nói có thể ăn no bụng."

Ngụy Cảnh Hòa nhìn 'rễ cây' chôn trong đất, không tin lắm: "Chúng ta mang cái rễ này về cho bà trước, đợi bà khỏe rồi hãy đào tiếp."

Nói xong, hắn bế Bình An lên, cùng Ngụy lão đại khiêng heo rừng xuống núi.

An Mịch thấy Ngụy Cảnh Hòa không tin, nghĩ lại cũng dễ hiểu, đừng nói thời xưa, ngay cả người hiện đại cũng không dám cho bất cứ thứ gì vào miệng, huống hồ đây còn bị coi là độc vật.

Trò chơi này có chi tiết khá chuẩn, đợi Bình An về đến nhà, cô sẽ hướng dẫn Bình An phát hiện giá trị của củ mài.



[Chúc mừng người chơi lên cấp, nhận được một phần quà lớn. Cứu con thành công, nhận được 10 điểm]

An Mịch mở bảng thông tin cá nhân, cấp độ từ 0 lên 1, mục điểm cũng không còn là 0 nữa mà là 13, 3 điểm tăng thêm lần lượt là dỗ dành con, nhắc con về heo rừng, phát hiện ra củ mài.

Kẹt xỉn!

An Mịch nóng lòng muốn biết phần quà lớn là gì, kéo xuống, trên bảng thông tin ngoài người cứu hộ đã nhận được trước đó, còn có thêm một ô, trong ô chính là phần quà lớn lên cấp mà cô nhận được.

Cô mở phần quà ra, hóa ra là phần quà của Vượng Vượng!

Trong phần quà có bánh quy tuyết Vượng Vượng, kẹo sữa Vượng Tử, bánh bao nhỏ Vượng Tử, thạch Vượng Vượng, bánh xốp Vượng Vượng, bánh quy sữa Vượng Tử, sữa Vượng Tử, bánh quy giòn Vượng Vượng, kẹo QQ Vượng Vượng.

Rõ ràng đây là đồ dùng để cho đứa trẻ ăn.

An Mịch lại mở cửa hàng, lần này cửa hàng mở khóa thêm một món, là một hộp kẹo được bọc bằng vải dầu, một viên 10 điểm.

An Mịch:...

Đột nhiên cảm thấy mình thật nghèo, cứu con khỏi miệng heo rừng mới được 10 điểm, 10 điểm chỉ đổi được một viên kẹo.

Trò chơi này quá khắc nghiệt! Chắc chắn là trò chơi đầu tiên trong giới game bị mắng vì không cho phép người chơi nạp tiền!

An Mịch lại xem điều kiện lên cấp, 10 điểm lên một cấp, sau đó cứ thế tăng gấp mười lần.

Cho dù là phần quà lên cấp hay mua sắm đều phải dựa vào điểm, với cách cho điểm keo kiệt của trò chơi này, không biết đến bao giờ cô mới có thể nuôi con một cách hào phóng đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau