Chơi Trò Chơi Với Tôi Đi

Chương 3

Trước
Cửa mở ra.

Cửa sắt dày nặng bị đẩy ra, tầm nhìn hẹp đầy áp lực bỗng trở nên rộng rãi.

Khiến Cố Diệp và Tiểu Đinh không ngờ được là bên trong toà nhà lớn cũ nát này lại được trang trí vô cùng hoa lệ. Khu vực ngồi chờ của bệnh viện được thay thành đại sảnh tiếp khách, vừa vào cửa, đập vào mắt là lò sưởi đỏ âm tường. Trên tường của lò sưởi treo nhiều pho tượng kỳ quái, các pho tượng này là những con sói với nhiều tư thế khác nhau, có con ngẩng đầu tắm ánh trăng, có con cúi đầu gặm xương, bộ xương đầy kinh dị của chúng được ngọn lửa bên trong lò sưởi khắc hoạ rõ nét, chúng tựa như những con mãnh thú to lớn đầy hung tàn thời viễn cổ. Phía trên những bức tượng có vài nét vẽ, nét vẽ ấy là một vầng trăng tròn. Tư thế của các pho tượng như được giải thích, thật ra chúng nó đang làm cùng một việc, đó là biểu lộ bản tính của mình dưới sự kêu gọi của ánh trăng......

"Các người chơi thân mến." Quản gia nói: "Xin phép cho tôi được giới thiệu với mọi người người chơi số 7 và người chơi số 8."

Các người chơi trong phòng đồng thời quay đầu nhìn về phía Cố Diệp và Tiểu Đinh, bọn họ dùng ánh mắt đánh giá một vòng, cân nhắc thực lực của Cố Diệp và Tiểu Đinh.

Tiểu Đinh bước ra trước, lộ ra tám chiếc răng trắng tinh: "Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi tên Chu Đỉnh, nhưng mọi người hay gọi tôi là Tiểu Đinh. Năm nay 22, độc thân, giới tính nam, thích nữ, sinh viên năm 3 chuyên ngành thể dục thể thao của trường đại học W. Đây lần đầu tiên tôi tham gia cuộc thi ma sói, xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn, vòng đầu tiên xin đừng vote tôi nha ~ ha ha ha ha."

"Đến mày đó." Tiểu Đinh nói xong thì đẩy Cố Diệp một phen, cậu ta câu cổ Cố Diệp, nói: "Đây là bạn cùng phòng của tôi, cũng là anh em tốt của tôi. Là học sinh giỏi chuyên ngành điện tử của trường đại học W, IQ 159, tụi tôi đều kêu cậu ấy là Cố đại tiên."

Cố Diệp dùng khuỷu tay thúc Tiểu Đinh một cú thật mạnh. Cái thằng ngốc này, trong những cuộc chơi như thế này, kiêng kị nhất chính là bại lộ thực lực của mình trước.

"Ha ha đừng nghe cậu ta nói phét." Cố Diệp vội vàng xua tay, lừa dối nói: "Tôi học dở lắm, mỗi ngày đều quằn quại ở mức vừa đủ, lần này cũng chỉ đến chơi thôi. Đúng rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu về mình. Tôi tên Cố Diệp, một chữ hoả một chữ hoa (chú thích: tên Diệp • 烨 gồm chữ hoả 火 và chữ hoa 华), năm nay 21, rất vui được làm quen với mọi người."

Hai người giới thiệu xong, quản gia nói: "Xin phép cho tôi được giới thiệu với mọi người, tôi sẽ là người phụ trách cuộc thi này, tôi tên Eddie." Gã nghiêng người hướng tay về phía người chơi ngồi ở vị trí đầu tiên trên sofa, "Vị này là người chơi số 1 - Diệp Thiên."

Diệp Thiên nhuộm tóc khói, tóc mái rất dài, cơ hồ che khuất một nửa mặt, một nửa mặt lộ ra ngoài nhìn khá thanh tú, mắt to, mũi cao, đầu mũi hơi tròn, mang kính đen, cậu ta đang cúi đầu chơi rubik, tốc độ tay cực nhanh, Cố Diệp chỉ mới vào cửa được vài phút mà cậu ta đã giải rubik được hai lần, vừa nhìn là biết còn độc thân. Diệp Thiên hơi khom người bắt tay với Cố Diệp, Tiểu Đinh: "Xin chào." Tay cậu ta rất gầy, có thể sờ được xương.

Quản gia tiếp tục giới thiệu: "Vị này là người chơi số 2 - Lưu Vĩ."

Lưu Vĩ là một người đàn ông trung niên, trên người gã có tất cả các nét đặc trưng của những người đàn ông trung niên sống gần nửa đời người nhưng cuộc sống vẫn chẳng ra làm sao —— hói đầu, mặt vàng, răng khập khểnh. Người đàn ông này có đôi mắt nhỏ, cổ thô, dáng người thấp, tổng thể khá mập mạp. Gã ngồi trên sofa nhưng lại thường xuyên nhìn đồng hồ, gã không kiên nhẫn mà bắt tay với Cố Diệp, Tiểu Đinh.

"Đủ người rồi mà sao chưa bắt đầu chơi? Không bắt đầu thì tôi đi đấy, chờ cả đêm rồi." Người đàn ông oán giận nói.

"Xin chờ một lát." Quản gia bình tĩnh nói.

Người thứ ba ngồi bên cửa sổ là một người bạn ngoại quốc, tóc vàng mắt xanh, mũi cao mắt sâu, vẻ ngoài thường thấy của người da trắng, dáng người rất cao, tầm 1 mét 88, mặc áo hoodie GAP, quần jean, giày thể thao bẩn, cậu ta tựa vào cửa sổ gọi điện thoại —— "Oh, darling, I miss you, I love you, I can't live without you."

"Vị này là người chơi số 3, Kiệt Khắc Tư." Quản gia giới thiệu.

"Hello~!" Kiệt Khắc Tư cúp điện thoại rồi bắt tay với bọn họ, "Nice to meet you."

"Nai tu, tu, mít du, du." Tiểu Đinh lớn giọng dùng tiếng Anh sứt sẹo của mình trả lời.

Người bạn ngoại quốc cười run người: "Cậu nói cái gì đấy?"

Tiểu Đinh: "Ui trời đọu mắ."

Cái giọng Đông Bắc đặc sệt này, Cố Diệp muốn ngất lịm.

"Không ngờ cuộc thi này của các anh còn mang tính quốc tế." Cố Diệp nói.



Người đàn ông mỉm cười trả lời: "Đương nhiên, chúng tôi tổ chức game người sói lớn nhất lịch sử mà."

"Cuộc thi lớn nhất vậy sao chỉ có tám người?" Cố Diệp bắt được lỗ hổng trong lời nói của gã.

Người đàn ông mỉm cười, ý vị thâm trường nói: "Về phần những người chơi khác, nếu cậu có cơ hội thăng cấp, cậu sẽ gặp bọn họ."

Người chơi số 4 là một thiếu niên, cậu ta mặc suit 3 mảnh, áo khoác kaki, đội mũ da nai, tựa như Holmes xé sách bước ra, hơn nữa cũng chỉ mới mười lăm tuổi, chắc đây là style của cậu ta. Một ván cờ vua đã chơi xong đặt trước mặt thiếu niên, cậu ta đang chống cằm suy nghĩ.

"Trời má." Tiểu Đinh kinh ngạc cảm thán: "Củ cải nhỏ này chắc chưa thành niên nữa, mấy người có làm ăn hợp pháp không vậy?"

Thiếu niên không thèm ngẩng đầu, đôi môi khép mở, tàn nhẫn chọc ngoáy Tiểu Đinh: "Tôi chưa thành niên nhưng đã có năm ngàn vạn rồi, năm ngàn vạn của chú đâu? Hả chú?"

Các người chơi khác che miệng cười trộm.

"Ây dà." Tiểu Đinh sờ sờ mũi.

"Xem ra mọi người đã quen biết nhau rồi." Quản gia nói: "Đây là người chơi số 4 - Mạnh Tiểu Phàm."

Tiếp theo là người chơi số 5. Người chơi số 5 là một cô nàng xinh đẹp, cũng là nữ duy nhất ở đây. Tóc đen dài thẳng, cao 1 mét 7, mặc áo khoác nhỏ hiệu Chanel, váy mini ngắn, chân dài, đi giày gót nhọn Jimmy Choo cao mười centimet, cả người toả sáng bling bling. Người đẹp giơ gậy selfie lên livestream: "666, 666, cảm ơn 'daddy' đã tặng quà cho em. Em nhận được tên lửa với du thuyền rồi nhaaaa."

Quản gia giới thiệu: "Đây là người chơi số 5 - Trình Mông."

Tiểu Đinh vừa thấy người đẹp thì hai mắt lập tức toả sáng, bước lên định bắt tay với người đẹp: "Hê hê, người đẹp ơi tôi tên Tiểu Đinh, có thể add WeChat không?"

Người đẹp uyển chuyển từ chối: "Xin lỗi, tôi không dùng WeChat."

Người đẹp tiếp tục livestream trên điện thoại: "Hiện tại em đang tham gia thi game ma sói, 666, đây là hai người chơi cuối cùng. Cảm ơn tên lửa của 'daddy', cảm ơn du thuyền của 'daddy', anh đẹp trai bên trái ơi, 'daddy' khen anh rất ưa nhìn đó."

Tiểu Đinh ha hả ngây ngô cười: "Cảm ơn 'daddy'."

Người đẹp nói: "Tôi đang nói cái người bên cạnh anh." Cô ta quăng ánh mắt quyến rũ cho Cố Diệp: "Anh đẹp trai, muốn debut thì phải có hiểu biết một chút nha."

Tiểu Đinh: "Tôi...... Từ chối làm streamer."

Người chơi cuối cùng là một người đàn ông cao to.

Người đàn ông ngồi trước quầy bar, đưa lưng về phía Cố Diệp, anh mặc áo khoác da, áo thun đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền màu bạc, mặt dây chuyền là một mảnh bạc. Đây là thẻ thân phận của quân nhân trong quân đội, trên đó sẽ ghi thông tin cá nhân của chủ dây chuyền để nếu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có thể dựa vào đó mà biết được thân phận. Túi quần anh gồ lên, lộ ra cán súng, là súng CF máy bay, thường xuất hiện trong trò chơi, còn hay được gọi là kim ưng sa mạc. Tầm bắn ngắn với mục tiêu xa nhưng sức giật rất lớn, người bình thường rất khó sử dụng loại súng này. (p/s: editor mù về súng nên đoạn này edit sai thì xin cả nhà thứ lỗi)

Có vẻ người này là lính? Nhưng binh lính có thể tham gia cuộc thi như vậy sao?

Dường như người đàn ông cảm giác được ánh mắt suy đoán của Cố Diệp, anh đột ngột quay đầu lại, đối mắt với Cố Diệp.

Đó là một đôi mắt khiến người ta vừa nhìn là đã ấn tượng, mắt hạnh, tròng mắt đen bóng, mắt hai mí, lông mi dày rậm, khóe mắt hơi hướng lên, nếp gấp nơi mi mắt che đi nốt ruồi nhỏ.



Cố Diệp không khỏi giật mình, dường như cậu đã từng gặp người này ở đâu đó? Nhưng mà gặp ở đâu? Trong lúc nhất thời, Cố Diệp không nhớ ra được. Có lẽ người có vẻ ngoài xuất chúng thì thường giống nhau, chắc là giống với nam minh tinh nào đó trên TV rồi.

Người đàn ông đang uống rượu, trước mặt đặt hai ly rượu, một ly trống không, một ly chỉ còn lại một nửa.

"Đây là người chơi thứ 6 - Đàm Lâm."

Đàm Lâm hơi gật đầu, giơ ly rượu trong tay về phía Cố Diệp, Cố Diệp cũng gật đầu chào hỏi.

"Đã giới thiệu xong 8 người chơi." Quản gia nói: "Xin hỏi có ai còn câu hỏi nào khác không ạ?"

Không ai nói gì.

"Đợi đã." Lúc này Tiểu Đinh bỗng giơ tay: "Tôi có một câu hỏi!"

"Cậu hỏi gì?"

Tiểu Đinh quơ quơ điện thoại: "Password WiFi là gì vậy ông anh."

......

Tiểu Đinh lập tức lên mạng, quản gia đi đến giữa đại sảnh, "Trước khi trò chơi bắt đầu, cho phép tôi được đọc quy tắc thi đấu cho những người chơi đã quyết định tham gia."

Quản gia móc một nút bấm màu đen ra, nhấn nút, bức tường lò sưởi đỏ bắt đầu xoay tròn, một gian mật thất rộng rãi xuất hiện trước mắt mọi người.

"Whoa!" Các người chơi cùng kinh ngạc cảm thán.

Cố Diệp đi theo quản gia vào mật thất. Không ngờ phía sau bức tường bình thường này lại cất giấu huyền cơ, không biết toà bệnh viện thần bí này còn có bao nhiêu bí mật giống như vậy nữa.

Sau khi 8 người chơi đi vào xong, quản gia đóng cửa ngầm lại. Giữa mật thất có một cái bàn tròn, 9 cái ghế, trước mỗi cái ghế đặt một tệp hồ sơ, phía sau ghế dán bảng số hình tròn, từ 1 đến 8, trừ chiếc ghế thứ 9.

Quản gia đứng sau chiếc ghế thứ 9, "Mời người chơi căn cứ theo số thứ tự rồi ngồi vào ghế."

Số thứ tự của Cố Diệp là số 7, cậu ngồi xuống ghế số 7. Tiểu Đinh ngồi bên trái cậu, bên phải là vách tường trống, mà ngồi đối diện cậu chính là Đàm Lâm.

Người chơi lục tục ngồi xuống, bắt đầu mở xem tệp hồ sơ ở trước mặt.

"Cho phép tôi được giới thiệu sơ về quy tắc của trò chơi." Quản gia mở tệp hồ sơ ở trước mặt ra.

"Người thắng trò chơi này có thể đạt được năm ngàn vạn tiền thưởng. Trong quá trình chơi, người chơi có thể chọn tiếp tục chơi hoặc rời khỏi trò chơi. Nếu người chơi chọn rời khỏi trò chơi, người chơi có thể nhận được toàn bộ số tiền ở thời điểm đó; nhưng nếu người chơi bị loại, tất cả số tiền thưởng sẽ được trả lại cho ban tổ chức."

"Điều thứ nhất, mỗi người chơi chỉ có duy nhất một cơ hội tham gia, sau khi bị loại sẽ không thể tiếp tục tham gia thi đấu. Thi đấu chia làm ba giai đoạn, đấu vòng loại, vòng đào thải và chung kết. Trong suốt 5 ngày trong mỗi giai đoạn thi đấu, việc ăn, mặc, ở, đi lại ban tổ chức sẽ tài trợ; Điều thứ hai, người chơi thăng cấp sẽ tiến vào vòng trò chơi mới, người chơi có thể chọn tiếp tục trò chơi hoặc rời khỏi trò chơi. Nếu chọn tiếp tục trò chơi tức nghĩa trò chơi sẽ tiếp tục diễn ra, tiền thưởng sẽ được cộng dồn; nếu chọn rời khỏi trò chơi tức nghĩa trò chơi kết thúc, người chơi sẽ nhận được tất cả tiền thưởng tại thời điểm đó. Điều thứ ba," Gã hơi ngừng lại, "Điều thứ ba, một khi trò chơi bắt đầu, bất cứ người chơi nào cũng không được phép rời khỏi trò chơi."

Dường như các người chơi cũng không có ý kiến gì với ba quy tắc này.

Quản gia mỉm cười, tiếp tục nói: "Như vậy, tiếp theo cho phép tôi được giới thiệu đơn giản về độ nguy hiểm của trò chơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước