Chương 6
Tháng 12, ở thành phố U, không chỉ có gió lạnh mà dạo gần đây còn có mưa to.
“Khi nào thì tạnh mưa?” Hứa Ngạn nhìn mưa to ngoài cửa sổ phiền muộn nói.
Bên ngoài mưa rất lớn, hắn cứ như vậy nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nước mưa rơi trên mặt kính, sau đó chậm rãi chảy xuống xuống dưới………
“Ai ui, cổ đều tê rồi.” Hắn hoạt động hoạt động cổ, nhìn phía Vương Tây Minh, nhỏ giọng kêu to nói, “Tây Minh?”
Vương Tây Minh hết sức chăm chú giải đề, không để ý đến Hứa Ngạn đang gọi.
Hứa Ngạn thật sự rất chán, tiết cuối còn là tiết ngữ văn của chủ nhiệm lớp, hắn căn bản không dám bấm điện thoại, không dám ngủ, chỉ có thể nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ.
Hắn thở dài một hơi, tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Hắn cũng rất thích bầu không khí này, bên ngoài mưa to, bên tring lớp học đèn đuốc sáng trưng, bạn bè ở bên cạnh học.
…………………………………………………
Còn 2 phút nữa là tan học, chủ nhiệm lớp cũng đã giảng xong, đang dọn dẹp đồ.
Các bạn học cũng bắt đầu ồn ào, muóin nhanh chóng tan học.
“Trật tự, trật tự.” Chủ nhiệm lớp duy trì trật tự, tiếp theo dặn dò nói, “Trời mưa, về nhà cẩn thận, ai có cha mẹ đón thì ở trong lớp chờ mọit lát.”
Chủ nhiệm lớp nói xong, chuông tan học cũng vừa vang.
“Tây Minh, mưa lớn như vậy, cậu làm sao về nhà?” Hứa Ngạn hỏi.
Vương Tây Minh nhớ kỹ bài học, “Tàu điện ngầm.”
“Tôi cho cậu quá giang, chờ mẹ tôi đến đón, tôi liền cho cậu quá giang” Hứa Ngạn cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi điện cho mẹ.
“Thôi, thôi, nhà tôi rất xa, chúng ta căn bản không cùng đường, mưa lớn như vậy coi chừng kẹt xe.” Vương Tây Minh cự tuyệt nói.
“Alipay đã chuyển đến 100 tệ………” Điện thoại Hứa Ngạn liền vang lên.
Là mẹ Hứa Ngạn gọi đến, “Con trai, mẹ đến rồi, con xuống đi.”
Hứa Ngạn cúp điện thoại, quay qua hỏi Vương Tây Minh lần nữa, Vương Tây Minh cự tuyệt, Hứa Ngạn cũng không nói gì, đi xuống lầu.
“Vương Tây Minh, tôi không hiểu đề này lắm, cậu giảng lại cho tôi được không?” Chử Tiểu Nghệ ngồi ở phía sau có chút xấu hổ hỏi Vương Tây Minh.
Vương Tây Minh cũng có chút ngoài ý muốn, cậu cùng Chử Tiểu Nghệ học chung đã hai năm nhưng đến nay nói chưa được mười câu, trong ấn tượng cô cũng là một người rất an tĩnh, dễ thẹn thùng.
Cậu thái độ ôn hòa, “Được, cậu ngồi chiix của Hứa Ngạn đi.”
Chử Tiểu Nghệ mới đầu có chút khẩn trương, Vương Tây Minh giảng bài, đầu cô cũng cảm thấy mờ mịt, Vương Tây Minh lại rất có kiên nhẫn, chăm chú giảng bài cho cô, đến khi nhìn lại, trong lớp chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Cảm ơn, thầy giáo Vương, cái này mời cậu ăn.” Chử Tiểu Nghệ từ trong túi móc lấy ra một gói kẹo mời cậu ăn.
Vương Tây Minh cười cười, cầm lấy.
………………………………………………
Vừa tan học Kỳ Xán liền đến tìm Vương Tây Minh, hắn đứng ở cửa thấy Vương Tây Minh đang giảng bài cho Chử Tiểu Nghệ, Kỳ Xán liền lấy điện thoại chụp vài tấm hình, chụp xong còn ngây ngô cười.
Hắn đại khái đoán được mọi chuyện. Quả nhiên, Chử Tiểu Nghệ ra ngoài, lúc đầu còn bình thường, chưa đi được vài mét, đã tụ họp cùng đám con gái, hưng phấn nói chuyện, Kỳ Xán còn có thể nghe được nội dung câu chuyện của mấy cô.
“Chụp sao? Chụp sao?” Chử Tiểu Nghệ kích động nắm tay bạn học nữ bẻn cạnh.
“Có chụp, có chụp.” Bạn học nữ lập tức liền mở điện thoại ra cho Chử Tiểu Nghệ xem.
“Cậu vừa mới……………” Chử Tiểu Nghệ tiếp tục ríu rít nói, trong hành lang chỉ còn lại hai người.
Trong lớp chỉ còn lại một mình Vương Tât Minh, Kỳ Xán đi vào.
“Sao cậu lại đến đây?” Vương Tây Minh lạnh nhạt nói một câu với Kỳ Xán, rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc.
“Sét đánh, sợ cậu bị dọa, cho nên đến đây bồi cậu………” Kỳ Xán đi về phía Vương Tây Minh.
Vương Tây Minh “Hừ” một tiếng.
“Sao lại không cho tôi sắc tốt như vậy?” Kỳ Xán nhìn đến Vương Tây Minh tâm trạng vẫn rất tốt, cho dù đối phương không nhìn đến hắn.
Vương Tây Minh đương nhiên không cho hắn sắc mặt tốt, hôm nay nghe Hứa Ngạn như con gà mẹ líu ríu nói chuyện cả một ngày. Nào là chuyện của Kỳ Xán, rồi chuyện của Lê Tư Viễn với Nguyên Sang, nghe mà mắc mệt.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn lớn, không hề có ý định ngừng lại.
Vương Tây Minh dọn dẹp xong, nhìn xung quanh lớp học một vòng, đóng cửa, sau đó đi ra cùng với Kỳ Xán.
Trong trường, mưa vẫn rơi, lâu lâu còn có gió thổi nhẹ, rất lạnh.
Hai người đi trên hành lang, không nói một lời, Kỳ Xán tay trái yên lặng nắm Vương Tây Minh, đi chung một cây dù, dù hơi nghiêng về Vương Tây Minh…………
Vừa đến cổng trường, mưa liền không báo trước mà lớn lên.
Chân trời đột nhiên xuất hiện sấm sét, “Rầm rầm” một tiếng, mưa to như trúc nước.
Rất nhanh hai người đã ướt như chuột lột.
“Đến nhà tôi?” Kỳ Xán nắm tay lôi kéo Vương Tây Minh đi về phía nhà mình.
“Nhà cậu?” Vương Tây Minh giọng điệu có chút nghi hoặc.
“Ừ! Nhà tôi, ngày thường đi học về tôi hay ở đó.” Kỳ Xán chỉ chỉ tòa nhà lớn phía trước.
“Tôi không đi.” Vương Tây Minh giẫy khỏi tay Kỳ Xán.
“Mưa lớn như vậy, lát nữa cũng tạnh ngay được. Cậu định về nhà như thế nào? Lại nói quần áo cậu ướt như vậy không sợ bị bệnh sau?” Kỳ Xán giọng điệu không cho cự tuyệt.
Vương Tây Minh không lên tiếng, quả thật bây giờ cả người cậu ướt nhẹp, tíc còn nhỏ nước.
Chờ thang máy, cậu đã lạnh không chịu nỗi mà run nhè nhẹ.
Kỳ Xán ôm cậu an ủi nói, “Không có việc gì, một lát tắm nước nóng là được.”
“Tích tích tích tích.” Kỳ Xán nhanh chóng mở khóa cửa. “Đát.” Một tiếng, cửa được mở ra.
Kỳ Xán ở chung cư, trang trú chủ yếu kaf màu trắng, vật dụng trong nhà đều theo phong cách châu Âu, phòng bếp, nhà ăn, phòng khách đều là mở, một người ở quả thật hơi lớn.
Kỳ Xán lôi kéo Vương Tây Minh vào phòng tắm, mở nước đầy bồn……
“Nước rất mau đầy, cậu mau cởi đồ để tắm, tôi đi lấy khăn và đồ ngủ cho cậu.” Kỳ Xán vừa nói vừa chỉnh lại nước.
Vương Tây Minh có chút thẹn thùng, cậu hơi xấu hổ, ở trước mặt Kỳ Xán cởi quần áo, nhưng nhớ lại, hai người cũng đã trải qua chuyện kia rồi, bây giờ mà còn ngại cũng quá………………
Cậu bắt đầu cởi quần áo, Kỳ Xán chưa đi ra ngoài, kỳ thật là, chờ hắn đi ra ngoài hả cởi cũng được, không nghĩ tới vừa quay đầu lại, phát hiện Vương Tây Minh sớm đã cởi đòi xong, cả người trắng nõn, gương mặt ửng đỏ đứng trước mặt hắn.
Hắn cố bình tĩnh, “Nước đầy, cậu vào đi.” Tiếp theo hắn nói, “Tôi đi lấy quần áo cho cậu.” Liền trốn.
Hắn vội vã trốn cũng không phải hắn không thích Vương Tây Minh, mà hắn sợ một lát nữa hắn kiềm chế không nổi.
- --------------***---------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
“Khi nào thì tạnh mưa?” Hứa Ngạn nhìn mưa to ngoài cửa sổ phiền muộn nói.
Bên ngoài mưa rất lớn, hắn cứ như vậy nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nước mưa rơi trên mặt kính, sau đó chậm rãi chảy xuống xuống dưới………
“Ai ui, cổ đều tê rồi.” Hắn hoạt động hoạt động cổ, nhìn phía Vương Tây Minh, nhỏ giọng kêu to nói, “Tây Minh?”
Vương Tây Minh hết sức chăm chú giải đề, không để ý đến Hứa Ngạn đang gọi.
Hứa Ngạn thật sự rất chán, tiết cuối còn là tiết ngữ văn của chủ nhiệm lớp, hắn căn bản không dám bấm điện thoại, không dám ngủ, chỉ có thể nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ.
Hắn thở dài một hơi, tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Hắn cũng rất thích bầu không khí này, bên ngoài mưa to, bên tring lớp học đèn đuốc sáng trưng, bạn bè ở bên cạnh học.
…………………………………………………
Còn 2 phút nữa là tan học, chủ nhiệm lớp cũng đã giảng xong, đang dọn dẹp đồ.
Các bạn học cũng bắt đầu ồn ào, muóin nhanh chóng tan học.
“Trật tự, trật tự.” Chủ nhiệm lớp duy trì trật tự, tiếp theo dặn dò nói, “Trời mưa, về nhà cẩn thận, ai có cha mẹ đón thì ở trong lớp chờ mọit lát.”
Chủ nhiệm lớp nói xong, chuông tan học cũng vừa vang.
“Tây Minh, mưa lớn như vậy, cậu làm sao về nhà?” Hứa Ngạn hỏi.
Vương Tây Minh nhớ kỹ bài học, “Tàu điện ngầm.”
“Tôi cho cậu quá giang, chờ mẹ tôi đến đón, tôi liền cho cậu quá giang” Hứa Ngạn cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi điện cho mẹ.
“Thôi, thôi, nhà tôi rất xa, chúng ta căn bản không cùng đường, mưa lớn như vậy coi chừng kẹt xe.” Vương Tây Minh cự tuyệt nói.
“Alipay đã chuyển đến 100 tệ………” Điện thoại Hứa Ngạn liền vang lên.
Là mẹ Hứa Ngạn gọi đến, “Con trai, mẹ đến rồi, con xuống đi.”
Hứa Ngạn cúp điện thoại, quay qua hỏi Vương Tây Minh lần nữa, Vương Tây Minh cự tuyệt, Hứa Ngạn cũng không nói gì, đi xuống lầu.
“Vương Tây Minh, tôi không hiểu đề này lắm, cậu giảng lại cho tôi được không?” Chử Tiểu Nghệ ngồi ở phía sau có chút xấu hổ hỏi Vương Tây Minh.
Vương Tây Minh cũng có chút ngoài ý muốn, cậu cùng Chử Tiểu Nghệ học chung đã hai năm nhưng đến nay nói chưa được mười câu, trong ấn tượng cô cũng là một người rất an tĩnh, dễ thẹn thùng.
Cậu thái độ ôn hòa, “Được, cậu ngồi chiix của Hứa Ngạn đi.”
Chử Tiểu Nghệ mới đầu có chút khẩn trương, Vương Tây Minh giảng bài, đầu cô cũng cảm thấy mờ mịt, Vương Tây Minh lại rất có kiên nhẫn, chăm chú giảng bài cho cô, đến khi nhìn lại, trong lớp chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Cảm ơn, thầy giáo Vương, cái này mời cậu ăn.” Chử Tiểu Nghệ từ trong túi móc lấy ra một gói kẹo mời cậu ăn.
Vương Tây Minh cười cười, cầm lấy.
………………………………………………
Vừa tan học Kỳ Xán liền đến tìm Vương Tây Minh, hắn đứng ở cửa thấy Vương Tây Minh đang giảng bài cho Chử Tiểu Nghệ, Kỳ Xán liền lấy điện thoại chụp vài tấm hình, chụp xong còn ngây ngô cười.
Hắn đại khái đoán được mọi chuyện. Quả nhiên, Chử Tiểu Nghệ ra ngoài, lúc đầu còn bình thường, chưa đi được vài mét, đã tụ họp cùng đám con gái, hưng phấn nói chuyện, Kỳ Xán còn có thể nghe được nội dung câu chuyện của mấy cô.
“Chụp sao? Chụp sao?” Chử Tiểu Nghệ kích động nắm tay bạn học nữ bẻn cạnh.
“Có chụp, có chụp.” Bạn học nữ lập tức liền mở điện thoại ra cho Chử Tiểu Nghệ xem.
“Cậu vừa mới……………” Chử Tiểu Nghệ tiếp tục ríu rít nói, trong hành lang chỉ còn lại hai người.
Trong lớp chỉ còn lại một mình Vương Tât Minh, Kỳ Xán đi vào.
“Sao cậu lại đến đây?” Vương Tây Minh lạnh nhạt nói một câu với Kỳ Xán, rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc.
“Sét đánh, sợ cậu bị dọa, cho nên đến đây bồi cậu………” Kỳ Xán đi về phía Vương Tây Minh.
Vương Tây Minh “Hừ” một tiếng.
“Sao lại không cho tôi sắc tốt như vậy?” Kỳ Xán nhìn đến Vương Tây Minh tâm trạng vẫn rất tốt, cho dù đối phương không nhìn đến hắn.
Vương Tây Minh đương nhiên không cho hắn sắc mặt tốt, hôm nay nghe Hứa Ngạn như con gà mẹ líu ríu nói chuyện cả một ngày. Nào là chuyện của Kỳ Xán, rồi chuyện của Lê Tư Viễn với Nguyên Sang, nghe mà mắc mệt.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn lớn, không hề có ý định ngừng lại.
Vương Tây Minh dọn dẹp xong, nhìn xung quanh lớp học một vòng, đóng cửa, sau đó đi ra cùng với Kỳ Xán.
Trong trường, mưa vẫn rơi, lâu lâu còn có gió thổi nhẹ, rất lạnh.
Hai người đi trên hành lang, không nói một lời, Kỳ Xán tay trái yên lặng nắm Vương Tây Minh, đi chung một cây dù, dù hơi nghiêng về Vương Tây Minh…………
Vừa đến cổng trường, mưa liền không báo trước mà lớn lên.
Chân trời đột nhiên xuất hiện sấm sét, “Rầm rầm” một tiếng, mưa to như trúc nước.
Rất nhanh hai người đã ướt như chuột lột.
“Đến nhà tôi?” Kỳ Xán nắm tay lôi kéo Vương Tây Minh đi về phía nhà mình.
“Nhà cậu?” Vương Tây Minh giọng điệu có chút nghi hoặc.
“Ừ! Nhà tôi, ngày thường đi học về tôi hay ở đó.” Kỳ Xán chỉ chỉ tòa nhà lớn phía trước.
“Tôi không đi.” Vương Tây Minh giẫy khỏi tay Kỳ Xán.
“Mưa lớn như vậy, lát nữa cũng tạnh ngay được. Cậu định về nhà như thế nào? Lại nói quần áo cậu ướt như vậy không sợ bị bệnh sau?” Kỳ Xán giọng điệu không cho cự tuyệt.
Vương Tây Minh không lên tiếng, quả thật bây giờ cả người cậu ướt nhẹp, tíc còn nhỏ nước.
Chờ thang máy, cậu đã lạnh không chịu nỗi mà run nhè nhẹ.
Kỳ Xán ôm cậu an ủi nói, “Không có việc gì, một lát tắm nước nóng là được.”
“Tích tích tích tích.” Kỳ Xán nhanh chóng mở khóa cửa. “Đát.” Một tiếng, cửa được mở ra.
Kỳ Xán ở chung cư, trang trú chủ yếu kaf màu trắng, vật dụng trong nhà đều theo phong cách châu Âu, phòng bếp, nhà ăn, phòng khách đều là mở, một người ở quả thật hơi lớn.
Kỳ Xán lôi kéo Vương Tây Minh vào phòng tắm, mở nước đầy bồn……
“Nước rất mau đầy, cậu mau cởi đồ để tắm, tôi đi lấy khăn và đồ ngủ cho cậu.” Kỳ Xán vừa nói vừa chỉnh lại nước.
Vương Tây Minh có chút thẹn thùng, cậu hơi xấu hổ, ở trước mặt Kỳ Xán cởi quần áo, nhưng nhớ lại, hai người cũng đã trải qua chuyện kia rồi, bây giờ mà còn ngại cũng quá………………
Cậu bắt đầu cởi quần áo, Kỳ Xán chưa đi ra ngoài, kỳ thật là, chờ hắn đi ra ngoài hả cởi cũng được, không nghĩ tới vừa quay đầu lại, phát hiện Vương Tây Minh sớm đã cởi đòi xong, cả người trắng nõn, gương mặt ửng đỏ đứng trước mặt hắn.
Hắn cố bình tĩnh, “Nước đầy, cậu vào đi.” Tiếp theo hắn nói, “Tôi đi lấy quần áo cho cậu.” Liền trốn.
Hắn vội vã trốn cũng không phải hắn không thích Vương Tây Minh, mà hắn sợ một lát nữa hắn kiềm chế không nổi.
- --------------***---------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất